"Túc, xuống ăn tối đi. Hôm nay đều là món em thích đấy." Phong Niên đứng ở cửa phòng nhìn Trì Hạc đang đọc sách. Sao trước giờ không thấy đứa em này đọc sách chăm chú thế này nhỉ?

Trì Hạc nghe thấy là Phong Niên thì gập sách lại, đáp: "Vâng, em xuống ngay."

Phong Niên cũng không để ý nhiều nữa, đi cùng Trì Hạc xuống dưới nhà ăn tối. Sao cứ cảm thấy em trai anh có gì đó quái quái thế nhỉ?

Trì Hạc đi đến bàn ăn chọn vị trí đối diện Phong Niên, kéo ghế ra ngồi xuống. Nhìn cái bàn ăn phong phú trước mặt, hắn tự hỏi hai người ăn có thể ăn hết được sao? Đãi ngộ này cũng nhiều quá rồi.

"Anh, không cần làm nhiều món như này đâu. Không ăn hết sẽ rất lãng phí." Trì Hạc buột miệng nói.

Phong Niên nghe xong thì cảm thấy cũng có lý. Hình như ở Đào Niên đã khiến em trai anh trưởng thành không ít.

"Phải rồi, ở Đào Niên tốt chứ? Khi nào em định về nhà đây, em không thể nào cả đời cắm chốt bên ngoài được. Hơn nữa, anh hỏi thầy Chu thấy bảo dạo này em không trốn học nữa, cũng chú ý nghe giảng nhiều hơn rồi. Anh..."

Phong Niên còn chưa kịp nói hết, Trì Hạc đã lên tiếng: "Đang ăn cơm đừng nói chuyện ạ."

Anh nghe xong giống như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, em trai anh từ khi nào lại không nói chuyện lúc ăn cơm rồi? Bây giờ nó đang vạch rõ ranh giới với anh phải không?

Khác với suy nghĩ của Phong Niên, là do Trì Hạc hoàn toàn không biết gì về gia đình hay hoàn cảnh của Phong Túc cả. Nên hắn cũng không thể nói nhiều được. Nói đi cũng phải nói lại, khẩu vị của Phong Túc cũng quá cay rồi. Hắn trước giờ đều không ăn cay như thế này, dạ dày cậu ấy có ổn không thế?

"Em ăn no rồi. Em lên phòng trước." Trì Hạc cảm thấy nếu còn ăn thêm nữa hắn sẽ lộ mất, cảm giác bụng thật khó chịu.

Phong Niên nhìn thức ăn vẫn còn đầy trên bàn, lại nhìn theo bóng lưng em trai. Thế quái nào em trai anh lại cách xa anh như thế này hả? Vừa nghĩ đến việc này, anh nắm chặt đôi đũa trong tay giống như muốn bẻ gãy nó vậy đấy.

Trái ngược với Trì Hạc lo lên lo xuống đối phó với Phong Niên, Phong Túc bên này cực kỳ thoải mái. Không ai quản giáo, chỉ cần muốn thì xin phép một câu là có thể đi được rồi. Cảm giác cực kỳ tốt.

Điều đáng nói là khẩu vị của Trì Hạc trước giờ đều thanh đạm như này sao? Sao một chút màu đỏ cũng không có vậy? Phong Túc nhìn một bàn đồ ăn cực kỳ lành mạnh, không hề có một chút bột ớt nào cả. Trong lòng cảm thán thảo nào con người Trì Hạc lại khô khan như thế.

"Anh, ăn tối xong anh kèm em học có được không?" Em gái Trì Hạc lên tiếng hỏi.

Phong Túc cũng hỏi qua Trì Hạc rồi, em gái hắn tên Trì Hân, năm nay cuối cấp hai sắp thi chuyển cấp. Là một cô bé ham học, lấy Trì Hạc làm gương mà cố gắng. Cậu nhìn cái ánh mắt mong chờ của Trì Hân, nhất thời mềm lòng đồng ý.

"Được, ăn xong nghỉ một lát rồi học."

"Được rồi, ăn xong thì để mẹ dọn dẹp." Bà Trì đẩy ghế ra đứng dậy, cầm bát bẩn đi vào trong bếp.

Phong Túc thấy thế cũng đứng dậy đi theo: "Mẹ, để con rửa cho. Mẹ ra ngoài ngồi đi."

Bà Trì vị Phong Túc đuổi ra ngoài thì hơi ngơ ngác, đứa trẻ này hình như trưởng thành không ít rồi. Đáng tiếc, EQ quá thấp, giao tiếp không nhiều, thật đáng lo mà.

Trì Hạc đột nhiên hắt hơi một cái, có ai đang nói xấu hắn sao?

"Anh, anh, em chuẩn bị xong rồi. Mau qua đây." Trì Hân bày biện sách vở trên bàn đầy đủ, đã tiến vào trạng thái ham học hỏi rồi.

Phong Túc thấy thế thì cũng lại gần ngồi xuống: "Được rồi, môn nào em yếu nhất thì lấy ra đi."

Trì Hân nghe thấy thế lập tức gật đầu, lấy ra sách của môn vật lý đặt lên bàn: "Lần này em thi Lý được có 75 thôi."

Phong Túc nghi ngờ nhìn Trì Hân, con bé này được 75 lận cơ đấy. Chắc là gen di truyền rồi, gen này cũng mạnh thật.

"Ừm, vậy thì lý." Cậu gật đầu cầm lấy quyển sách, bắt đầu giảng bài.

Cộc cộc.

Bà Trì tay cầm đĩa trái cây gọt sẵn đi vào trong phòng: "Hai đứa nghỉ một chút ăn trái cây đi."

"Vâng, mẹ cứ để đó đi ạ. Trì Hân, em làm đề này đi, anh ăn trái cây." Phong Túc cầm một tờ đề kiểm tra đưa cho Trì Hân, sau đấy nhanh chóng chạy sang một bên an vị cầm đĩa trái cây.

Trì Hân thấy bản thân giống như bị lừa một vố rồi, lập tức quay sang chất vấn: "Anh, sao anh có thể ăn một mình như thế? Phải chờ em nữa chứ."

"Chờ? Nhóc con, em nằm mơ đi. Lo làm cho xong đề đi." Phong Túc không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Trì Hân, tay cầm dĩa xiên vào miếng táo đưa lên miệng cắn.

Trì Hân bên này tức giận nhìn chằm chằm anh trai, sao trước đây không cảm thấy anh trai lại có thể thốt ra những lời như thế này chứ? Bà Trì đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ sắp lao vào đánh nhau đến nơi rồi cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, trẻ con vẫn là trẻ con. Nên cười như thế này mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play