*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Điều kỳ lạ là nhân cách phụ rõ ràng là bắt mắt như vậy, nhưng lại không có người nào bước tới quấy rầy hắn.

Không, phải nói là tất cả mọi người đều phớt lờ hắn, họ dường như không nhìn thấy hắn chút nào, ngoại trừ việc bartender ngẫu nhiên cho hắn ly rượu.

Mặc dù đã đổ đầy ly rượu, nhưng bartender vẫn không đặt tầm mắt vào nhân cách phụ, như thể hắn chỉ là một vị khách bình thường.

Diệp Thần chuyển sự chú ý sang người khác.

Mặc dù quán bar không đủ náo động ồn ào, nhưng khách khứa từng người một, nhìn thấy Diệp Thần đều nổi gân xanh, trong đầu hiện lên bốn chữ: Quần Ma Loạn Nhiệt*.

(*群魔乱舞:Thành ngữ tiếng Hán là qún mó luàn wǔ, có nghĩa là bầy quỷ nhảy múa cuồng nhiệt. Một phép ẩn dụ cho một nhóm kẻ xấu chạy tràn lan trên sân khấu chính trị.)

Những chú hề sặc sỡ, những vị thần mặc áo choàng đen, quả nam xăm mình trải rộng, người nghiện thuốc mọc đầy mụn mủ... Diệp Thần nuốt nước bọt, là cậu lòng dạ hẹp hòi, so với bọn họ, Chó Đầu Người chỉ là một tiểu đệ đệ.

Cậu nhanh chóng nhìn về phía nhân cách phụ, đè nén gợn sóng trong lòng, tầm mắt đánh giá vô số 'người' xung quanh, từng bước đi tới quầy bar.

[Hệ thống nhắc nhở: Ai đó ở đây đã phạm tội mà không có giấy phép, giấy phép Tuyến Nhân Chứng Thư có hiệu lực. Bạn có muốn báo cáo không? 】

[Lời nhắc của hệ thống: Kẻ sát nhân giả mạo bạn đang ở trong quán bar, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là 20%. Bạn có muốn báo cáo không? 】

[Tình hình thế nào? Kẻ giết người đó ở trong quán bar? ]

[Đây là lãnh địa của Mafia, thật to gan! ]

[Phải nói, vận may của người chơi này thật tốt, Âu Hoàng bám vào người sao... Hả? Từ từ! ]

[Từ chối! Cậu ta thực sự từ chối báo cáo? ]

[Why? Đây là một cơ hội tuyệt vời để hoàn thành nhiệm vụ phụ đó! ]

[Đã muộn, cảnh sát không thể tới đây... uh, nếu người chơi này nói. ]

[Nhưng không nên từ chối thẳng thừng như vậy. ]

[Tôi không hiểu, chắc cậu ta có ý nghĩ ​​riêng của mình...]

Ngoài ý muốn luôn đến rất bất ngờ.

Diệp Thần không ngờ rằng hệ thống sẽ đưa ra thông báo ngay khi cậu nhìn thấy nhân cách phụ.

Nếu muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, cậu không còn thời gian và sức lực để quan tâm đến tâm trạng của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, và dù sao họ cũng không có bằng chứng.

Lùi một bước, cho dù có chứng cứ, thì bắt cậu làm thế nào?

Nếu không phải do thận trọng, còn thiếu hiểu biết về khán giả cùng Danh Sách Nguyện Vọng, cũng như cảnh giác và thái độ thù địch mạnh mẽ, Diệp Thần sẽ không ngại vạch trần 'căn bệnh' 'Hai nhân cách' của mình.

Cậu học theo nhân cách phụ, ưu nhã ngồi ở quầy rượu, chuyên nghiệp cười với bartender.

"Mới đến đây à? Em trai can đảm thật đó."

"Làm sao?" Diệp Thần hỏi ngược lại.

Bartender mỉm cười, trực tiếp đưa cho cậu một ly rồi lấy ra một chai rượu màu xanh nhạt từ kệ trên cùng của tủ sau lưng, "Lam Sắc Yêu Cơ*, loại rượu đắt nhất ở đây, ly đầu tiên dành cho người mới được miễn phí."

(Lam Sắc Yêu Cơ* raw 蓝色妖姬 thuộc họ Hoa Hồng đã qua xử lý, thu được từ quá trình lai tạo, nó thường được trộn với chất tạo màu và chất trợ nhuộm thành chất tạo màu- Hoa Hồng Xanh.)

Diệp Thần liếc mắt nhìn nhân cách phụ, trong cốc của hắn có chất lỏng màu đỏ tươi.

"Hắn uống gì?"

"Sa đọa hồng."

Cái tên gì mà kỳ quái... Đây chỉ là thử nghiệm mà thôi, bartender liếc nhìn nhân cách phụ, nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại chế nhạo Diệp Thần: "Người bình thường không uống được thứ này."

Rượu ở đây xem ra không có ý tứ sâu xa, Diệp Thần lắc lắc cái ly, nhướng mày nói: "Có vẻ không tầm thường."

Ly đầu tiên của những người mới đến là miễn phí, còn việc tặng rượu gì, tất cả đều phụ thuộc vào tâm ý của người pha chế. Rõ ràng, người pha chế có ấn tượng tốt với Diệp Thần.

"Không tầm thường? Lá con*, cậu thực sự rất bất công."

(Thật ra từ này là Tiểu Diệp, nhưng Diệp= Lá với lại nghe cách xưng hô dễ thương qué nên bỏ đó luôn -.-')

Một người phụ nữ gợi cảm với bộ quần áo mỏng manh đi tới, cô ấy phàn nàn với bartender, và nháy mắt với Diệp Thần, giọng nói lại đầy quyến rũ: " Lam Sắc Yêu Cơ còn được gọi là 'Màu xanh lạnh lẽo', không chỉ là loại rượu đắt nhất ở đây, mà còn là loại rượu huyền diệu duy nhất có thể trung hòa với Vong Ưu Thủy, là 'màu xanh của dục vọng'. "

Vong Ưu Thủy, màu xanh của dục vọng...

'Sôi động' không phải là ham muốn, không phải là tham lam? Ôi, thật trớ trêu làm sao và thực tế làm sao.

"Nhìn thế này, chẳng lẽ vận khí thay đổi rồi." Nếu như nhân cách phụ không giết cậu, Diệp Thần giọng điệu nhẹ châm chọc.

"Em trai trước đây gặp xui xẻo sao?"

"Có lẽ vậy."

Diệp Thần không muốn nói quá nhiều với phụ nữ, mặc dù vẻ ngoài gợi cảm của cô rất hấp dẫn.

"Rượu này tên là 'Xuân Ý Nhộn Nhạo*', có muốn uống không?" Người phụ nữ giơ ly rượu màu hồng nhạt lên.

(Raw là 春意荡漾 ý chỉ tâm trạng hoặc cảm xúc do cảnh mùa xuân gây ra.)

"Lần sau nhất định."

Người phụ nữ nào có nghe không hiểu, cô không hề muốn dây dưa, thay vào đó nhìn những người khác trong quán bar, "Tân binh, lúc này không nên tới quán bar, sẽ trở thành con mồi của bọn họ."

"Bao gồm cả cô?"

Người phụ nữ nhướng mày, mỉm cười bước đi.

"Anh cũng họ Diệp?" Diệp Thần nhìn bartender, không hề để trượt mất cơ hội làm quen.

"Không, tất cả nhân viên pha chế tại quán Bar Hương Diệp đều được gọi là 'Diệp."

Ấn tượng tốt của bartender đối với Diệp Thần tựa hồ chỉ dừng ở đây, "Tôi đã thấy rất nhiều người mới đến như cậu đều tự cho mình là đúng. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả họ đều chết rất thê thảm."

"Cám ơn lời khuyên của anh, tôi muốn yên tĩnh một chút."

Diệp Thần vốn dĩ muốn hỏi làm thế nào để mua được 'giấy chứng nhận giết người', nhưng nhìn thấy thái độ hay thay đổi của bartender, cộng thêm đây là lần đầu tiên đến đây, cậu nghĩ một chút rồi quyết định nó về vào lần sau.

Ngoài ra, mục tiêu hiện tại của cậu là nhân cách phụ, và cậu không muốn gây thêm phiền phức.

Sau khi bartender rời đi, Diệp Thần đưa mắt nhìn về phía nhân cách phụ, khoảng cách giữa hai người không tới hai thước.

Vị trí của Diệp Thần bắt mắt là vậy, nhưng nhân cách phụ bị che khuất trông như một cái bóng mờ mờ ảo ảo, dường như không bao giờ có thể thoát ra được.

"Lễ vật, có thích không?"

Trong lòng lạnh lẽo còn có điên cuồng, giọng nói từ tính đó vang lên trong tâm trí Diệp Thần. Diệp Thần biết hắn đang nói về bức ảnh, không, trong bức ảnh là tác phẩm nghệ thuật tàn nhẫn và đẫm máu.

Lễ vật? Ồ, nó phải là 'món khai vị' rất tốt!

"Tôi đã nghĩ rằng anh ghét tôi đến mức sẽ giết tôi ngay khi vừa gặp mặt."

Diệp Thần không nói gì, trong đầu cũng đã có câu trả lời.

Chà, cậu sợ chết, lại càng sợ cái cách cậu chết như trong bức ảnh đó.

"Không đủ long trọng."

Anh coi trọng tôi nhiều như vậy, tôi có nên cảm ơn anh không?

Cho dù đã đoán được trước kết quả, vẻ mặt của Diệp Thần vẫn chìm xuống.

Có thể lúc trước cậu vẫn có ý nghĩ muốn diệt trừ nhân cách phụ, nhưng cảnh tượng trong ngõ hẻm đã chứng minh rằng khoảng cách giữa cậu và nhân cách phụ giống như một cái hố sâu.

"Tại sao anh phải giết tôi? Tôi đã tạo ra anh và cho anh một cuộc 'sống'. Anh nên cảm ơn tôi mới phải. Chẳng lẽ chỉ cần giết tôi, anh có thể chiếm thân thể, trở thành chủ nhân cách?"

Diệp Thần chất vấn lại biết được câu trả lời, tốt, cậu quả thực là cố ý hỏi.

Cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng nhân cách phụ mà cậu tạo ra chỉ là một nửa. Khi cậu chết đi, nhân cách phụ sẽ không chiếm được thân thể mà sẽ cùng cậu tiêu tán.

Đồng thời, cậu cũng rất rõ rằng nhân cách phụ không chỉ chán đời, mà còn có khuynh hướng tự hủy, đối với hắn mà nói, chết không phải là tiêu tan mà là giải thoát.

Và tất cả những điều này là do Diệp Thần ban tặng.

"Quả nhiên, cố gắng thuyết phục anh, chỉ làm lãng phí thời gian."

"Cậu muốn chết như thế nào?"

Diệp Thần khóe miệng giật giật, "Tôi không muốn chết, nguyện vọng của tôi còn chưa có hoàn thành."

"..."

Nhân cách phụ lại im lặng, Diệp Thần lần này thấy được sự khinh thường, khinh thường sự không chân thành của cậu, lại càng khinh thường phản bác.

"Anh thật sự rất hiểu tôi." Diệp Thần cười khổ, "Đúng vậy, nếu' điều ước 'kia thực sự đủ mãnh liệt để phù hợp với Danh Sách Nguyện Vọng, anh cũng sẽ không xuất hiện."

Trước mặt nhân cách phụ, mọi ngụy trang của cậu đều vô ích.

Cái gọi là ước nguyện chỉ là một tiếc nuối nhỏ nhoi trong lòng cậu, và thứ thực sự khiến cậu tuyệt vọng muốn bước vào Danh Sách Nguyện Vọng chỉ có hai chữ: tham vọng.

"Anh đã sống rồi, không muốn trải nghiệm cuộc sống sao? Khi chơi chán rồi, giết tôi cũng không muộn mà!" Diệp Thần vẫn đang cố gắng thuyết phục.

"Ba phút nữa, tôi sẽ đem cậu đến nơi đẹp nhất và chết một cách huy hoàng"

Nhân cách phụ nhẹ giọng thông báo ngày chết của Diệp Thần.

Diệp Thần nhìn về phía nhân cách phụ, không thể hiểu được nói: "Anh nên có một cái tên."

Nhân cách phụ sững sờ.

Không cần biết người nọ có cần hay không, cậu tự nhủ: "Cha tôi nói rằng khi tôi sinh ra, ông nằm mơ thấy phượng hoàng rơi trên nóc nhà của chúng tôi, điều này cho thấy cuộc sống của tôi sẽ được bình an và suôn sẻ".

"Sao không gọi anh là 'Khi Ức', Tiêu Khi Ức, thế nào?"

Nguyện quân lộng ảnh phượng hoàng trì, thời ức lung trung tồi chiết vũ.

(Raw là 愿君弄影凤凰池,时忆笼中摧折羽 là đoạn cuối của bài thơ do 失群雁 sáng tác...)

Nhân Cách Phụ, không, Tiêu Khi Ức không có trả lời.

Thay vì mặc định, tốt hơn là nói không quan tâm.

Tên sẽ chỉ tồn tại trong ba phút và nó sẽ không bao giờ được gọi nữa. Hắn không nên tồn tại, vì vậy hắn sẽ chết, Diệp Thần cũng sẽ chết, và tất cả mọi thứ sẽ biến mất.

Ba phút sau.

Diệp Thần thở phào một hơi, cậu thả người trên ghế dựa lưng cao, duỗi eo không chút để ý đến hình tượng.

"Cảm giác thật tốt khi còn sống!"

Nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Thần, bartender lại đi tới, "Cậu có vẻ thoải mái, hay là, không thích?"

"Không, tôi rất thích!"

Diệp Thần lập tức cầm ly rượu chưa chạm vào, một hơi chén sạch Lam Sắc Yêu Cơ.

Trong tích tắc, cảm giác sảng khoái truyền trực tiếp từ miệng đến đỉnh đầu!

Đột nhiên, cậu cảm thấy thật thanh thản, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết, cả tâm hồn cậu như được thăng hoa.

Không chỉ vậy, chỉ với một cốc, giá trị SAN của Diệp Thần đã tăng vọt lên 90 điểm, thậm chí 'thanh máu' màu xanh lá cây còn được phủ một màu xanh dương nhạt - màu xanh tượng trưng cho lý trí.

"Rượu ngon, một ly nữa!" Diệp Thần tự đắc nói.

"Chỉ cần có thể trả giá."

"Bao nhiêu tiền?"

"Tiền?" Bartender chế nhạo, "Đây là rượu thượng hạng, không thể đo lường bằng tiền."

Quả nhiên, như Sử Triết đã nói, "Ồ? Yêu cầu trả cái gì?"

"Rất nhiều."

Khi màn đêm buông xuống, bartender nhìn đám đông đang ngày càng điên cuồng trên sàn nhảy, với một nụ cười kỳ dị trên khóe miệng, "Cơ thể, tâm hồn, thậm chí cả cảm xúc của cậu, những khao khát của cậu. Còn nếu không muốn, cậu có thể trao đổi bằng vật yêu thích của mình. "

Vật yêu thích?

Diệp Thần suy nghĩ một chút, nhất thời không nghĩ ra được cái gì.

"Cảm ơn vì câu trả lời của anh, tạm biệt."

Diệp Thần không chút hối hận, xoay người rời khỏi quán bar, đi về phía cửa.

Phong cách này của cậu rất bình thường trong mắt bartender, nhưng khán giả từ góc nhìn Thượng Đế thì không nghĩ vậy.

Diệp Thần trong mắt bọn họ đơn giản là không thể giải thích được.

Mục đích của cậu đến quán bar là gì? Chỉ vì một ly rượu? Hoặc, cậu ta đã xác định và thậm chí khóa chặt kẻ giết người?

Khán giả gãi tai gãi má, không đợi được Diệp Thần mở miệng hỏi rõ ràng.

Từ góc nhìn của Thượng Đế, lần đầu tiên họ nhìn thấy Diệp Thần ngồi thất thần ở rìa quán bar lâu như vậy, rồi sau đó, vẻ mặt hưng phấn lại thất vọng, thỉnh thoảng nghiến răng nghiến lợi, như thể đang thay đổi sắc mặt.

Khi họ nhìn thấy Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm và thả mình trên chiếc ghế tựa lưng cao, như thể cậu đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nào đó, cuối cùng khán giả cũng đạt được sự đồng thuận nhất trí - người chơi này điên rồi.

Chà, không chỉ những người trong quán bar, mà ngay cả khán giả của 'Góc nhìn của Thượng Đế' cũng không nhìn thấy được nhân cách phụ.

Vì vậy, dưới sự theo dõi của hàng trăm khán giả, Diệp Thần lững thững bước ra khỏi quán bar, thậm chí không quan tâm có người theo dõi phía sau hay không.

Tuy nhiên, ngay khi cửa được mở ra, Diệp Thần lại choáng váng.

Lần này không phải để làm gì khác, mà là sương mù dày đặc trên đường phố — sương mù màu xanh lá cây nhạt!

Xanh, đó không phải là 'Vong Ưu Thủy' mà họ đã uống sao?

Diệp Thần lấy điện thoại di động ra, mới tám giờ tối, còn một tiếng nữa mới chín giờ.

Cậu hít một hơi thật sâu và bước vào sương mù với những bước chân vững vàng.

[Chết tiệt, thật can đảm! ]

[Bây giờ còn chưa đến chín giờ, mặc dù nó có tác động, nhưng lại không lớn. Hơn nữa, người chơi này không bình thường, cậu ta thậm chí... Hả? Tình hình thế nào? Giá trị SAN của người chơi đang giảm như điên! ]

[Chuyện gì đã xảy ra? Lúc đầu uống nước Vong Ưu Thủy không phải là vô tác dụng sao? ]

[Đúng vậy, hơn nữa cậu ấy còn uống Lam Sắc Yêu Cơ! ]

[Thật kỳ lạ... giống như một người khác vậy. ]

[Nhìn kìa, người chơi đã dừng lại, ồ, cậu ta lấy ra Vong Ưu Thủy. ]

[Vẫn còn thông minh, chồi ôi, tôi thực sự hy vọng cậu ta không uống rượu, tôi vẫn đang chờ xem cậu ta chết như thế nào! ]

[Đúng vậy, đã lâu như vậy, tại sao cậu ta vẫn chưa chết...]

"Đó là một vấn đề, có lẽ vì tôi quá quyến rũ chăng?"

[Quyến rũ cái rắm, làm gì có... hả? Người chơi đang nói chuyện với ai? ]

"Là bạn, ừm, đừng nghi ngờ, các vị khán giả thân mến của tôi."

[!!! ]

[Tôi dựa vào! Người dẫn chương trình có mở phòng trực tiếp không?! ]

[Tình hình thế nào? Theo như tôi biết, những người mới đến chỉ có một cơ hội để giao tiếp với khán giả, tại sao lại là bây giờ? ]

...

Từng lạn đạn lướt qua một cách điên cuồng, ngoại trừ một số đề cập đến kịch thấu, được tự động chuyển thành 'Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp', còn lại hầu hết đều là tiếng thở dài và câu hỏi.

Đúng vậy, Diệp Thần đã mở phòng phát sóng trực tiếp.

Vào một thời điểm và địa điểm kỳ quái như vậy, cậu thực sự mở phòng phát sóng trực tiếp.

"Xin chào tất cả mọi người, xin giới thiệu, tôi tên là Diệp Thần, là người chơi mới.''

Editor có chuyện muốn nói: Đây là bài thơ Thất Đàn Nhạn (失群雁)do Lưu Chiếu Lâm (卢照邻) sáng tác. Mình không tìm thấy nguồn dịch của bài thơ nên để tạm bản Hán Việt vậy, bạn nào rảnh thì giúp mình tìm link nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play