Một tháng sau khi Triệu Vân Lan chuyển đến học chung với Lý Dịch Phong
Trên con đường gần cổng trường, sinh viên tốp ba tốp 5 ra về.
Triệu Vân Lan vẫn còn phàn nàn với y về ông giảng viên lúc nãy ném phấn vào đầu hắn: "Này anh nói xem ông ta có quá đáng không chứ! Không phải tôi chỉ ngủ mấy phút, bị kêu lên thì không nhớ chữ tiếng anh đó nghĩa là gì thôi sao? Anh nói coi, tôi có làm gì quá không chứ!?"
"Ông ta chắc chắn là giận cá chém thớt, nhìn cái mặt móc ngàn năm không cười của ông ta là đủ biết, không bị vợ mắng thì cũng bị bồ đá. Con mẹ nó, tôi đây chính là oan quá mà."
Lý Dịch Phong liếc mắt nhìn người bên cạnh còn đang nhỏ giọng chửi bới giảng viên mà không biết nói gì, nhiều lúc y tự hỏi không biết rốt cuộc mình và Triệu Vân Lan hợp nhau chỗ nào nữa.
Lý Dịch Phong cảm thấy chắc mình bị điên rồi, nếu không vì sao lại cảm giác Triệu Vân Lan mắng chửi người khác như vậy cũng đáng yêu là sao?
Triệu Vân Lan thấy Lý Dịch Phong lơ đãng không tập trung, đầu óc như đang ở nơi khác không để ý đến mình thì bèn kéo lấy ống tay áo cái sơ mi dài tay của y, làm bộ đáng thương hỏi: "Nãy giờ anh có nghe tôi nói không vậy?"
Lý Dịch Phong cảm thấy vẽ mặt đáng thương của Triệu Vân Lan còn có giọng nói uỷ khuất của hắn như cào lấy tim mình một cái thật nhẹ, không đau không ngứa nhưng lại vươn vấn lòng y, lời khó chịu cũng không nói ra được, chỉ đành nhẹ giọng chuyển chủ đề: "Không phải tối nay cậu muốn ra ngoài ăn à? Tôi đi cùng cậu là được chứ gì."
Triệu Vân Lan ngây ngẫn nhìn nụ cười có phần bất lực của Lý Dịch Phong, y không phát hiện ra trong ánh mắt của mình lúc này tràn đầy ý cười và sự dung túng.
Lý Dịch Phong cảm thấy Triệu Vân Lan ngây ngốc nhìn mình như vậy cũng thật đáng yêu. Trong lòng y lúc này có một giọng nói, không ngừng không ngừng làm tim y xao động: "Cứ nhìn tôi như vậy. Chỉ nhìn một mình tôi, đừng nhìn ai khác nữa được không?"
Lý Dịch Phong bị suy nghĩ của mình doạ cho hốt hoảng, vội quay đầu đi một bên tránh đi tầm mắt của Triệu Vân Lan, đang muốn tìm chủ đề để làm dịu bầu không khí thì... "AA!"...
Cô gái đang đi ở gần họ chợt la lên một tiếng.
Tiếng la của cô ta làm cho nơi đây trở nên hỗn loạn, Lý Dịch Phong còn chưa quan sát xem rốt cuộc là chuyện gì thì cổ tay đã bị một người nắm lấy. Lực kéo rất mạnh kéo y lảo đảo ngã về một phía, Lý Dịch Phong va vào lòng ngực của Triệu Vân Lan.
Một tay Triệu Vân Lan nắm cổ tay Lý Dịch Phong, một tay khác thì che chở bên ngoài như thể đang ôm cả người y vào lòng.
Lý Dịch Phong: "Chuyện..."
"Có dao!! AA.... Hắn ta có dao!"
"Nhanh! Nhanh đi gọi bảo vệ!"
Lý Dịch Phong nhìn thấy một người khoác áo khoác màu đỏ, đầu cũng trùm mũ che lên, trong tay hắn là một con dao sáng loáng đang tiến về phía bọn họ.
Tên đó cách hai người chỉ khoảng 5 bước chân
Đám đông xung quanh chưa kịp tản ra, Lý Dịch Phong thấy tên đó đột nhiên như bị điên mà nhào lại, hắn cầm dao đâm về phía Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan từ nãy đến giờ vẫn không nói bất cứ lời nào đột ngột giơ tay đang che trở trước người y ra chặt xuống cổ tay tên đó một cách nhanh, chuẩn, độc. Tên đó la lên một tiếng đầy đau đớn.
Con dao rơi xuống phát ra một tiếng "keng!"
Triệu Vân Lan tiếp tục giơ một chân ra đạp vào bụng tên kia khiến hắn bay ra ngoài ngã xuống đất.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chưa đầy một giây từ khi tên đó nhào lại đến lúc bay ngược ra ngoài. Mà cái người làm ra một loạt động tác đó từ này đến giờ chưa từng lên một tiếng nào.
Hai bảo vệ chạy đến, chen qua đám sinh viên, thấy tên đó lại muốn bò lên nhặt lại con dao thì lập tức khống chế bẻ tay tên đó ra phía sau.
Đám đông xung quanh hỗn loạn.
Lý Dịch Phong chợt cảm thấy người phía sau mình không ổn, quay lại qua nhìn thì thấy môi Triệu Vân Lan mím chặc, hướng mắt nhìn về phía cái người đang dằn co với bảo vệ. Ánh mắt đó sâu thẳm, u ám, Lý Dịch Phong cảm thấy cả người hắn căn cứng, như đang cực lực kiềm nén cái gì đó.
Lý Dịch Phong bị sườn mặt nghiên cùng với ánh mắt của Triệu Vân Lan làm ngơ ngẩn, quen biết nhau một tháng, nói như hình với bóng cũng chẳng sai, y nghĩ mình đã hiểu con người này lắm rồi nhưng hiện tại mới phát hiện không phải. Lần đầu tiên Lý Dịch Phong nhìn thấy biểu cảm như muốn lăng trì người khác này của hắn.
Y cúi xuống vỗ vỗ lên cánh tay Triệu Vân Lan đang đưa ngang trước người mình, cảm nhận được người phía sau như tỉnh táo lại, y ngước lên, mắt đối mắt với hắn. Đôi mắt y đong đầy ý cười dịu dàng, giọng nói cũng bất giác thả nhẹ hơn: "Không sao rồi, tôi không bị thương, chúng ta rời khỏi đây thôi."
Triệu Vân Lan như được ánh mắt y trấn an, lực nắm lấy cổ tay y từ từ nới lỏng ra, hai người im lặng đi ra khỏi đám đông ồn ào xung quanh.
Triệu Vân Lan nhìn cổ tay Lý Dịch Phong bị mình nắm chặc đến bầm một mảng thì vội thả ra, ánh mắt nhìn nó một hồi rồi kéo cánh tay khác của y đi về hướng những toà nhà trong trường học.
Lý Dịch Phong mặc cho hắn kéo mình đi, một lúc sau mới mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm lắng giữa họ: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Tôi đưa cậu đến phòng y tế xử lý vết bầm trên tay."
Y cảm giác giọng Triệu Vân Lan có chút khàn và trầm hơn bình thường.
Lý Dịch Phong vẫn để người kia nắm cánh tay mình không giãy ra, y tiến lên đi song song với hắn: "Lúc nãy cảm ơn cậu."
Triệu Vân Lan đã trở lại như bình thường, khoé miệng cong lên để lộ hai má lúm đồng tiền hơi nong: "Quan hệ giữa chúng ta thì cần chi nói cảm ơn."
"Cậu là bà xã nhà tôi mà, không bảo vệ cậu tôi còn bảo vệ ai?"
Lý Dịch Phong nghe hắn chòng ghẹo mình như vậy thì bất ngờ phát hiện bản thân không hề chán ghét cái cách gọi này. Chỉ là giữa thanh thiên bạch nhật như vậy vẫn làm y có chút ngượng ngùng kín đáo không thể tả nào đó.
Y thấy đáp cũng không đúng mà không đáp cũng không đúng, đành gắng gượng chuyển chủ đề: "Hôm nay sợ là không đi ăn với anh được rồi. Để hôm khác tôi mời anh đi ăn lại được không?"
"Haizzzz, hôm nay tôi thật sự quá thiệt thòi! Khó khăn lắm anh mới đồng ý đi ăn tối dưới ánh nến lãng mạn với tôi để xúc tiến tình cảm ah, không nghĩ đến cuối cùng lại phải cô đơn một mình gặm mì gói. Lúc trưa còn bị ném phấn vào đầu. Anh nói xem, là tôi ra ngoài không xem hoàng lịch hay phạm thái tuế rồi?" Triệu Vân Lan lại giở giọng phàn nàn
Lý Dịch Phong nghe hắn nói xong thì căm nín, một khoảng khắc nào đó y thấy mình dư thừa tình cảm lắm mới xót xa cho tên này.
Y im lặng nhìn hắn đầy bất lực, Triệu Vân Lan đáp trả bằng ánh mắt đầy ý trêu chọc. Sau đó cả hai cùng nhau bật cười, những tia sáng mặt trời rãi rác, chiếu rọi vào bóng lưng của hai người thanh niên.
Tối hôm đó,
Lý Dịch Phong nằm trên giường, tay gác lên trán, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
Y đang suy ngẫm về một loạt sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lý Dịch Phong nhớ về những phản ứng của mình với Triệu Vân Lan, bởi vì xác định được hắn chính là người tên A Lan trong giấc mộng của mình nên y đối với Triệu Vân Lan có một loại cảm tình rất đặc biệt.
Không thể nói rõ thành lời, chính y cũng không biết cuối cùng bản thân mình sẽ đi đến bước nào trong đoạn tình cảm này. Y biết chắc rằng mình không hề khó chịu với việc Triệu Vân Lan đụng chạm hay việc hắn gọi mình là "bà xã". Trái lại y còn cảm thấy có chút thú vị và thản nhiên như đã từng.
Giống như... giống như trước giờ cả hai người bọn họ đã như vậy rồi.
Lý Dịch Phong cảm giác càng ngày mình càng thích người kia, bắt đầu có khao khát muốn đụng chạm da thịt với hắn, muốn hắn chỉ nhìn mình, muốn độc chiếm từng nụ cười từng cái nhăn mặt của hắn. Trong khoảng 1 tháng này mỗi khi về nhà y chẳng tày nào tập trung nổi, tay y cầm quyển sách nhưng đầy đầu thì toàn hình dáng của Triệu Vân Lan, lo lắng hắn không biết hắn có ăn uống đầy đủ không, khi không có mình ở bên thì làm gì... Nhưng y không dám thể hiện những suy nghĩ này của mình ra, dù sao họ cũng chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng. Nếu thể hiện ra thẳng như vậy y sợ hắn cảm thấy mình tuỳ tiện.
Lý Dịch Phong lắc lắc đầu, khoé miệng cong lên từ nãy đến giờ chợt hơi trùng xuống, nhớ lại biểu hiện của Triệu Vân Lan chiều hôm nay.
Mới đầu y chỉ nghĩ Triệu Vân Lan giống với mình, có một ít ký ức về kiếp trước của bọn họ, cũng đoán thân phận Triệu Vân Lan không bình thường. Giống như Lý Dịch Phong y, ngoài sáng là một sinh viên đại học mới 20 tuổi nhưng trong tối thì là một đại sư bắt quỷ trừ tà đó thôi.
Nhưng hôm nay Lý Dịch Phong không nghĩ vậy, ánh mắt lúc chiều hắn nhìn y quá phức tạp. Nó tăm tối, đè nén, đau thương, trong khoảng khắc đó y cảm thấy cả người hắn toát lên một sự cô độc đến thê lương. Mặc dù hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh nhưng vẫn không tránh được Lý Dịch Phong.
Lý Dịch Phong hôm nay dám cả gan phỏng đoán, Triệu Vân Lan chắc chắn biết nhiều chuyện hơn y, thậm chí có thể có toàn bộ ký ức của kiếp trước. Hơn nữa có thể hắn còn bị ký ức đó dằn vặt rất lâu.
Khả năng lớn là có liên quan đến cái chết của mình.
Nghĩ đến đây Lý Dịch Phong cảm thấy tim mình chợt nhói lên, y không biết kiếp trước của hai người họ là như thế nào.
Nhưng y có thể đoán được một phần qua những giấc mơ rãi rác và cảm xúc của mình. Lý Dịch Phong nghĩ nó chẳng hề đẹp chút nào, thậm chí nhuốm màu cay đắng chia ly. Y không dám nghĩ Triệu Vân Lan đã làm gì để chịu đựng hết những chuyện đó một mình. Y không dám hỏi, y cũng không dám chạm vào.
Lý Dịch Phong đưa tay đè lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập bình bịch nói với y rằng y còn sống. Bọn họ có thể bù lại hết mọi tiếc nuối của kiếp trước. Nhất định y sẽ không để bất kỳ bi kịch nào xảy ra nữa. Cho dù phải trả cả tính mạng này y cũng muốn hắn sống vui vui vẻ vẻ, những chuyện sầu lo cứ để y một mình gánh vác là được rồi.
Lý Dịch Phong leo xuống giường rửa mặt, ép mình gác lại chuyện của Triệu Vân Lan để tỉnh táo nhớ lại những sự kiện gần đây của Lý gia.
Lý Dịch Phong nhớ 6 tháng trước, Lý Văn Đức bị Tống gia bắt tay với Lý Phi Hùng – chú hai của y chèn ép. Lý Tranh vốn là con trai của Lý Phi Hùng, đúng ra cậu ta phải đứng chung trận doanh với cha mình thì chợt quay đầu giúp đỡ Lý Văn Đức chống đối lại Lý Phi Hùng khiến bọn họ trở tay không kịp.
Từ đây cũng làm thay đổi cục diện của cả Lý thị gia tộc.
Khoảng 2 tháng trước, cả Lý Tranh và Lý Văn Đức đều đột ngột bị tai nạn. Lá bùa Lý Dịch Phong vẽ cho hai người họ đều bị cháy hết khiến cả hai người họ người trước người sau đến nhà tìm mình nói chuyện. Lúc đó Lý Dịch Phong đã nghĩ đến chuyện này rất có thể là do chú hắn Lý Phi Hùng bày ra, khiến Lý Tranh và Lý Văn Đức phải lộ ra mối quan hệ với mình.
Nhưng sau đó đủ thứ chuyện xảy ra, vết thương thần hồn của y tái phát, Triệu Vân Lan đến khiến y nhất thời mụ mị hết đầu óc, quên mất luôn mấy chuyện cong cong vẹo vẹo trong gia tộc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hắn.
Lý Dịch Phong nhớ lại cảm giác có người nhìn trộm mình khoảng một tháng trước, rồi chuyện ở thôn Tân Duyên. Hôm nay thì có người muốn tập kích mình ở cổng trường.
Trong lòng một mảnh lạnh lùng.
Nếu không phải hôm nay bị một trận như vậy chắc y cũng đã quên mất thì ra mình là Lý gia tứ thiếu gia rồi.
Lý Dịch Phong nhếch mép, khoé miệng cong lên, ánh mắt trào phúng.
Không phải các người muốn chứng cứ xác thực sao? Vậy tôi cho các người là được chứ gì...
Y ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi: "Alo, mấy ngày nữa cậu rảnh không?"
......
"Được, chổ cũ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
......
Lý Dịch Phong tắt máy, ngồi một lúc lâu rồi gọi cho một người khác: "Alo, Thiên ca anh có bận không?"
......
"À, có việc này nhờ anh. Sự việc hôm nay ở trường em, anh điều tra được tư liệu gì thì gửi cho em một bản được không ạ?"
......
"Được được, em sẽ chú ý an toàn. Cảm ơn Thiên ca."
......
Cúp máy xong Lý Dịch Phong bỏ điện thoại ra, trong miệng lẩm bẩm tên Triệu Vân Lan, ánh mắt sâu xa nhìn ra cửa sổ trong phòng.
Nhớ lại lời chọc ghẹo chiều vừa rồi của hắn, đáy lòng lạnh lùng do chuyện Lý gia tan biến, thứ còn đọng lại nơi lòng chỉ còn cảm giác ấm áp khi bàn tay Triệu Vân Lan chạm vào y lúc chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT