Buổi tối, một vị hoàng đế mặc long bào lén la lén lút gõ cửa phòng 008.
008 hình như không ngủ, nghe tiếng gõ thì lập tức mở cửa.
" Meo meo thích ăn cá không?" Bệ hạ tò mò hỏi, giọng điệu chẳng chút uy nghi của đế vương.
" Meo ~ "
" Vậy chúng ta cùng đi câu cá nào!"
Vậy là 002 dắt theo tiểu thái giám 008 của mình hoàn thành lần vượt ngục thứ 124.
Kính Lam Dương vào ban đêm thật xinh đẹp, tiếng sóng vỗ rầm rì, ánh trăng rơi xuống mặt nước, lấp la lấp lánh.
008 hình như cũng thích tính cảnh này, cậu ta ngồi bên bờ cát, khóe môi hơi nhếch lên.
" Đây, cần câu.
"
Thu Phong Ảnh vứt sang một cần câu không biết lấy từ đâu ra, phá vỡ sự yên tĩnh của cậu ta.
" Meo.
" Mèo con gật gật đầu.
Câu cá sao? Cậu ta biết.
" Chờ một chút.
Để trẫm dạy ngươi." Thu Phong Ảnh đột ngột đến gần đè lại tay cậu ta, sau đó bắt đầu giảng những tri thức liên quan đến việc câu cá.
Nhưng có thể là hoàng đế bệ hạ quên hai trong số những thứ quan trọng nhất của việc câu cá - mồi và phao.
Vì vậy hai người chờ nửa ngày chẳng thấy bóng cá nào.
008:...
008 liếc nhìn Thu Phong Ảnh: Sao cá không cắn câu? Có phải nơi nào sai rồi không?
Thu Phong Ảnh nhìn lại: Trẫm sao có thể sai? Nhất định là buổi tối cá ngủ rồi không đi săn!
008, 008 vậy mà cũng tin!
008 lại dùng ánh mắt hỏi: Thế chúng ta về chưa? Dù sao cũng không có cá cắn câu.
002 gật gật đầu: Ok, vác cần câu về nhà nào ~
...
" Bệ hạ lại ra ngoài dạo ạ? Ồ, hôm nay mang theo tiểu Thần tử nữa? " Quá quen với việc 002 vượt ngục...!Vượt viện tâm thần, vì vậy bảo an Tiểu Hoàng rất tự nhiên chào hỏi.
" Ừm, tiểu Hắc ngươi vất vả rồi, trở về thay ca đi.
" Thu Phong Ảnh vỗ vỗ vai bảo an.
" Bệ hạ, tiểu nhân là Tiểu Hoàng.
"
Mặc dù tên này y như cún con, Tiểu Hoàng không muốn nhận chút nào, nhưng số tiền lương cao ngất ngưỡng che mờ tầm mắt, hiện giờ Tiểu Hoàng cũng rất tự nhiên với tên của mình rồi.
" Trẫm sao có thể không nhận ra tên ngươi? Trẫm chỉ là muốn thử thôi." Thu Phong Ảnh không chút xấu hổ trả lời lại.
" Vâng vâng.
Là tiểu nhân vọng đoán thánh ý.
" Tiểu Hoàng nở một nụ cười nịnh nọt.
Chào hỏi qua cùng bảo an, Thu Phong Ảnh và 008 đang bám góc áo cô cùng trở về viện tâm thần.
" Hức hức hức...!"
Ngay lúc đi qua hồ nước giữa viện, một âm thanh nức nở nho nhỏ vang lên.
Thu Phong Ảnh vô thức cúi đầu, không thấy mèo con khóc, cũng không thấy cậu ấy sợ.
Aizzz, không dọa được người ta rùi.
Thu Phong Ảnh có chút tiếc nuối nghĩ, nhưng bước chân vẫn đi đến nơi phát ra âm thanh.
Thấy một con khỉ con đang ôm gối ôm cuộn tròn trong góc cúi đầu khóc nức nở.
" Aaaa..."
Khỉ nhỏ dùng tay ôm đầu, phát ra tiếng rên đầy đau đớn và áp lực.
" Cứu...!Cứu mạng...!Không muốn chết...!Cứu...!" Khỉ nhỏ thần kinh mà lẩm bẩm, bàn tay ôm đầu đã nổi gân xanh.
" Khó thở...muốn chết...!Aaa!!!"
Thu Phong Ảnh rũ mắt nhìn kẻ gục ngã dưới đất, nhìn nhìn rồi quay người dắt 008 trở về phòng.
Không phải không muốn giúp đỡ, mà là Philip không cần thương hại.
...
Sáng hôm sau dưới dự ra lệnh của Thu Phong Ảnh, bữa ăn của cô và 008 đều có cá.
Nữ vương bệ hạ cẩn thận róc từng xương cá, cắt thức ăn thành từng miếng nhỏ rồi mới tao nhã cho vào miệng.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm nhung đỏ bó sát, đầu đội vương miện vàng kim, dưới chân là một đôi giày cao gót rượu vang đỏ ít nhất mười phân.
Từ sáng 008 đã chủ động chạy đến tìm cô, lúc này đang ngồi đối diện trúc trắc sử dụng dao nĩa.
008 hiển nhiên không quen sử dụng những thứ này, hơn nữa mắt cậu ấy bị bịt kín.
Tuy rằng sự thật chứng minh vải đen không che được tầm mắt của 008, chờ một chút, 008 cũng không có con ngươi.
Ngay cả Thu Phong Ảnh cũng không đoán ra cậu ta "nhìn" bằng cách nào, nhưng hiển nhiên cậu ta biết cách bày trí của đồ ăn, cậu ta chỉ là chưa quen sử dụng dao nĩa.
Nhưng lại quật cường không cho hộ sĩ giúp, kiên cường chiến đấu với thức ăn.
Sau khi ăn xong phần ăn của mình, nữ vương đại nhân hứng thú chống cằm nhìn thiếu niên đối diện.
Quần áo của cậu ấy là do bệ hạ chọn, một sơ mi trắng, áo đuôi tôm, quần tây dài và một đôi giày da nhỏ.
Trông cậu ấy y hệt một vương tử vừa bước ra khỏi câu chuyện cổ tích.
Thế nhưng vương tử này không biết dùng dao nĩa.
Ngay lúc Thu Phong Ảnh xuy xét xem có nên giúp người ta không thì chợt thấy cậu bé đối diện dừng lại động tác, bưng thức ăn của mình về phía cô.
" Meo.
"
" Phải nói là "giúp".
"
" Giúp.
"
" Hửm? Hôm nay học nhanh vậy?" Thu Phong Ảnh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm mà giúp bé mèo con cắt bít tết và gỡ xương cá.
Thẩm Thần Tinh nhìn động tác của cô, ánh mắt hơi sáng lên, đắc ý "nhìn" về phía cửa.
Ánh mắt của mèo con quá rõ ràng,Thu Phong Ảnh cũng nhìn theo.
Cửa phòng vẫn đóng.
Không có gì hết.
1 phút sau.
Hai cô bé ăn mặc xinh xắn đẩy cửa bước vào phòng, cất giọng ngọt ngào: " Mẫu hoàng! Con mang bánh ngọt vị cam cho ngài nè."
Hai cô bé mặc váy Lolita một vàng một trắng, đôi mắt lam trong hơn bầu trời, mái tóc hạt dẻ hơi xoăn cực kỳ xinh xắn, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đang ngồi bên cạnh "mẹ" mình, cả hai đều hơi khựng lại.
Cảnh tượng hải dương tĩnh lặng trước mắt dần dần thay bởi những "sợi tơ" vặn vẹo đen nhánh, chúng như những sinh vật sống ngo ngoe rục rịch, khiến người ta buồn nôn vô cùng.
Nhưng chớp mắt cảnh tượng này liền biến mất, tầm mắt trở lại với căn phòng quen thuộc.
Thường xuyên gặp ảo giác nên đôi song sinh cũng không nghĩ nhiều, tò mò hỏi Thu Phong Ảnh.
" Mẫu hoàng...!Đây là em trai con ạ?"
Thu Phong Ảnh nghe câu hỏi thì dừng động tác, ngẩng đầu nhìn 008 rồi lại nhìn 007.
" Đúng vậy.
Thẩm Thần Tinh sẽ là em trai con.
".