"Tiểu thư, đây là những thứ người muốn, tất cả đã hoàn thiện đúng như dự định" vừa mới sáng sớm, Lam phủ sai người đưa thiếp mời đến, vốn Thanh Âm có chút lo lắng, sợ rằng việc tiểu thư ủy thác sẽ chậm trễ, nên nàng đến Trân BảoCác cùng Phường Y Các hối thúc, may mắn bọn họ cũng vừa làm xong, nàng vui vẻ lấy đem về.
"Vẫn không bị người theo dõi?" Hàn Mộ Tuyết vẫn bộ dáng lười biếng nằm phơi nắng buổi sáng dưới gốc cây Tử Đinh Hương, ánh mắt sắc bén nhìn một vòng toàn cảnh Thanh Yên viện. Hai ngày trước, sau khi đến đại sảnh theo ý muốn Hàn Minh Thiên trở về, nàng phát hiện có một số cao thủ ẩn mình xung quanh viện này, nàng nhanh chóng phân tích đưa ra hai vấn đề chính.
Đầu tiên, những kẻ này có thể được người trong cung phái tới, một là Tần Vương, hai là hoàng đế. Khả năng Tần Vương cao hơn. Bởi vì chỉ hắn mới biết nàng có võ công, một khi không giống lời đồn đãi yếu đuối phế vật ngoài kia, lập tức nổi lên nghi ngờ, liền cho người theo dõi.
Thứ hai, chính là thế lực ngầm ngoài cung kia điều tra thân thế Lâm công tử lại nghi ngờ lên đầu nàng, nên cố ý cho người mai phục theo dõi động tĩnh.
Để giải câu đố này, Hàn Mộ Tuyết sai Thanh Âm nhiều lần xuất phủ, dẫn dụ kẻ ẩn nấp xuất đầu lộ diện, rất tiếc, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm nàng, không hề quan tâm đến nha hoàn của nàng đi đâu về đâu. Nên, câu trả lời chính xác là, kẻ đầu sỏ là Tần Vương, Quân Dụ Hiên!
Hàn Mộ Tuyết hơi trầm ngâm. Rất may nàng đoán đúng, nhanh chóng cho thuộc hạ trấn thủ phủ thừa tướng rời đi trước một bước, nếu không hậu quả khó mà lường trước được. Quân Dụ Hiên này, trực tiếp giao đấu, thiệt thòi chính là nàng, đành án binh bất động nhìn xem, hắn có bao nhiêu kiên nhẫn.
"Vẫn như cũ, không bị theo dõi" Thanh Âm lắc đầu, đôi mắt hiện lên vẻ bái phục Hàn Mộ Tuyết. Lần đầu tiên gặp mặt, nàng rõ ràng cảm nhận tiểu thư mình không hề có nội lực, vậy mà dùng tốc độ chớp nhoáng đánh bại ngũ tài. Còn bây giờ, tuy nội lực nàng không tồi, cũng phát hiện sự tồn tại của cao thủ, nhưng so với tiểu thư lại chậm một nhịp, khiến nàng vô cùng sùng bái sự lợi hại của chủ tử.
"Hành sự cẩn thận một chút tránh người để ý" mỉm cười ý tứ rõ ràng nói cho Thanh Âm biết, cứ làm việc theo lệ thường ngày. Nàng không tin, một vương gia cao quý, lại có đủ kiên nhẫn với một tiểu thư nhỏ nhoi, chẳng phải chính là tự mình hạ thấp mình sao?
"Tình hình những viện khác thế nào" thấy Thanh Âm hiểu ý nàng gật đầu, Hàn Mộ Tuyết nhíu mày suy tư. Từ khi nàng cùng Hàn Mộ Liên ngầm có hiệp định không ai xâm phạm ai, nhưng không có nghĩa là nàng buông lỏng đề phòng với người khác. Phải biết rằng, khó dò nhất là lòng người, nếu mất cảnh giác, chết thế nào cũng không biết.
"Nhị phu nhân bận rộn chuẩn bị lễ định thân cho đại tiểu thư, tam di nương trong thời gian điều trị bắt đầu khôi phục lại sức. Tứ di, ngũ di, lục di mỗi ngày vấn an lão phu nhân xong, tứ di đến chỗ tam di, ngũ di, lục di thì trở về phòng. Nhị tiểu thư giúp đại tiểu thư chuẩn bị hỉ phục, tháng sau làm lễ trưởng thành xong là xuất giá. Đại thiếu gia chiều nay sẽ trở về, để sáng mai cung đón thái tử đến phủ" Thanh Âm bẩm báo sơ bộ tình hình nội phủ.
"Mọi thứ điều lấy đại cục làm trọng" Hàn Mộ Tuyết nói xong, ra hiệu cho Thanh Âm lui xuống, nàng khép hờ đôi mắt giả vờ ngủ. Nếu là trước kia, có lẽ đã ngủ thật, còn bây giờ, xung quanh có người nhìn chằm chằm, ngủ cũng không thể ngủ.
* * *
Hoàng cung.
Điện Trường Minh, ban đêm đèn nến chiếu sáng rực rỡ.
Trên người Quân Dụ Khanh trút đi bộ dáng đế vương thâm trầm uy nghiêm thay vào chính là hình tượng một nam nhân bình thường đang nói chuyện phím.
"Sao? Hàn cô nương kia, đệ tìm hiểu thế nào rồi?" Quân Dụ Khanh liếc mắt nhìn Quân Dụ Hiên, rồi nhẹ nhàng nâng tách trà uống. Người của ông cũng có điều tra sơ bộ, nhưng thông tin đồn đại kia làm sao tin được? Chỉ việc tam tiểu thư bị hủy dung cùng nữ nhân hôm đó khác xa hoàn toàn đủ cho thấy, trong đó còn ẩn tình.
Quân Dụ Hiên vẫn bộ dáng hắc bào, vẻ mặt lạnh lẽo tà mị. Nghe Quân Dụ Khanh hỏi, mâu quang xoẹt chút không vui.
"Chuyện của nàng, huynh tốt nhất đừng xen vào" Quân Dụ Hiên sắc bén liếc mắt cảnh cáo Quân Dụ Khanh. Tuy rằng hắc khí xung quanh không có, nhưng lệ khí trong mắt cũng đủ làm người sợ hãi, nhưng đối mặt hắn là hoàng đế, lệ khí tức nhiên không ảnh hưởng gì. Đây có lẽ, thiên tử có thần khí hộ vệ.
"Ồ? Chưa gì mà muốn chiếm hữu cho riêng mình rồi à?" Sự không vui trong mắt Quân Dụ Hiên bị Quân Dụ Khanh nhạy bén bắt được. Trước kia dù trời sập hay bị thương suýt mất mạng, cửu đệ này của ông cũng chẳng mảy may nhíu mày. Nay lại vì một nữ tử liền có thái độ như vậy, chắc hẳn nữ nhân kia chính là người đại sư đã nói.
"Huynh nên quản chuyện của mình đi" Quân Dụ Hiên liếc mắt xem thường nhìn Quân Dụ Khanh. Việc nhà chưa quản hết, lại còn dám soi mói chuyện của hắn, có phải hay không mọi phiền phức hắn đã giải quyết hết, nên vị hoàng huynh này càng trở nên rảnh rỗi?
"Mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ có Xuyên nhi cùng lão tam, bệnh tình không hề có chuyển biến" Quân Dụ Khanh biết điểm dừng, nên không muốn tiếp tục khiêu khích Quân Dụ Hiên. Ông thở dài, gương mặt toát lên vẻ bất lực. Là một đế vương, chuyện gì làm ông khổ sở?
Hậu cung hoàng đế có một hoàng hậu cùng bốn quý phi. Nhưng người đời chỉ biết đến Lệ phi, Nghi phi, Hiền phi mà quên mất còn có một Đức phi.
Khi Quân Dụ Khanh còn là tam hoàng tử, trong lúc đi thị sát dân tình, bị người hành thích súyt mất mạng, may nhờ một nữ tử tên gọi Vân Xuyên ra tay cứu giúp. Trong thời gian chữa trị, ông cùng nàng nảy sinh tình cảm. Sau khi trở về phủ, liền cho người đón vào cung.
Trong thời gian ngắn, vì được ông sủng ái, Vân Xuyên mang thai, được phong làm trắc phi. Lúc đó thế lực ông hoàn toàn phòng bị bên ngoài, lại để người bên trong hạ độc nàng cùng đứa nhỏ trong bụng. Lúc này Quân Dụ Khanh mới thực sự thức tỉnh. Nếu ông chỉ chuyên sủng mỗi Vân Xuyên, chính là đem nàng đứng đầu sóng ngọn gió, dù tâm cực kì đau, nhưng phải hết sức nhẫn nại, lấy thêm nữ nhân khác, phân tán chú ý của những kẻ muốn hủy diệt người ông yêu thương.
Vân Xuyên trúng độc, tuy đã giải độc kịp thời, nhưng tác hại mang đến khiến thân thể nàng yếu đuối, đứa bé trong bụng bị độc tố xâm nhập cũng đồng dạng, sau khi lớn lên, bệnh tật cả người. Đây chính là tâm bệnh lớn nhất của Quân Dụ Khanh.
Sau khi hạ sinh an toàn, Quân Dụ Khanh cực kì lo lắng cho Vân Xuyên cùng đứa nhỏ, liền nói bên ngoài, trắc phi yếu đuối, thân thể suy nhược, mất đi sủng ái của tam hoàng tử. Với hi vọng giúp nàng bảo trụ tính mệnh.
Khi Quân Dụ Khanh lên ngôi, trấn chỉnh triều đình xong một lượt, việc đầu tiên là âm thầm tìm kiếm danh y chữa bệnh cho Đức phi, tức là Vân Xuyên cùng tam hoàng tử. Thứ hai tìm cao nhân chữa trị cho Quân Dụ Hiên. Nhưng đến bây giờ, thê và tử ông vẫn không hề có tiến triển. An ủi chăng tâm bệnh cửu đệ ông đã được giải trừ.
"Ta có cho người điều tra, phát hiện bên cạnh tam tiểu thư phủ thừa tướng y thuật vô cùng lợi hại, ta có thể giúp huynh nhờ nàng xem qua" vẻ mặt Quân Dụ Hiên bớt lạnh đi vài phần. So với bất kì ai, hắn hiểu rõ Quân Dụ Khanh là người thế nào.
Bởi vì sinh ra trong dòng đế vương, thân bất do kỉ, tự do như một loại ảo tưởng xa vời. Lúc đầu, mẫu phi Quân Dụ Hiên thấy hắn có căn bệnh lạ, liền đem mọi hi vọng kí thác lên người tam ca Quân Dụ Khanh. Ép buộc tam ca cưới biểu muội Đoan thị, tiếp tục là Thẩm thị muội muội Thẩm Khải, hòng lôi kéo thế lực.
Có lẽ do sự lạnh nhạt đó, từ năm mười hai tuổi, Quân Dụ Hiên không hề cận kề Đoan phi, đến cả mẫu tộc Đoan thị, hắn cũng vô cùng chán ghét, nên quyết định ra sa trường giết địch. Nếu chẳng phải bọn họ xem huynh đệ hắn là công cụ tranh giành quyền lực cùng địa vị, làm sao lại nhẫn tâm, đưa người Quân Dụ Khanh yêu thương vào chỗ chết?
Đúng vậy, độc dược năm xưa Vân Xuyên trúng, chính do Đoan phi hạ thủ, lý do muốn Quân Dụ Khanh dành toàn bộ tâm trí vào việc tranh giành ngôi vị kia. Chỉ là việc kia, đến giờ vẫn là nỗi đau trong lòng Quân Dụ Khanh.
"Đệ nói? Người này có phải đã chữa khỏi bệnh Liễu thị, tam di nương thừa tướng không?" Quân Dụ Khanh có chút lấy lại tinh thần. Ông cũng có nghe căn bệnh kì lạ của nữ nhi thái phó Liễu Quyền, bảy năm qua rất nhiều thái y cùng danh y tìm đủ cách vẫn không chữa được, dạo gần đây gặp một nha hoàn trong phủ, y thuật cao siêu chữa khỏi, hiện đang hồi phục. Ông cũng có dự định cho người đến tìm hiểu, nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay nghe Quân Dụ Hiên nói, mới chợt nhớ đến mình vậy mà quên mất.
"Đúng vậy" Quân Dụ Hiên mím môi trầm mặt. Hai hôm trước hắn cho người điều tra tỉ mỉ về phủ thừa tướng, biết rõ chân tướng nữ nhân nhi kia cùng mẫu thân nàng sống khổ sở thế nào, bị người hại đến nổi rời ngoại thành tránh né.
Qua đợt điều tra này hắn ngoài ý muốn biết được, nàng có quan hệ mật thiết cùng Lâm công tử. Tất nhiên lúc đầu hắn vô cùng tức giận, nhưng ngẫm lại sau này nàng chỉ thuộc về hắn, tâm trạng nhanh chóng cân bằng. Sau đó sai người ngày đêm thay phiên nhau âm thầm bảo vệ nàng, cũng là báo cáo hành tung của nàng cho hắn biết.
Cũng ngầm tuyên bố rằng, người của hắn, chỉ có hắn bảo vệ, Lâm công tử kia không có cơ hội chen vào đâu.
"Vậy.. đệ bí mật đến đó hỏi thăm dùm ta được không?" Quân Dụ Khanh tinh thần có chút phấn chấn, một tia hi vọng được thắp sáng. Ông chờ đợi bao nhiêu năm qua, không ngờ kì tích lại nằm ở Hàn Mộ Tuyết. Nàng có thể giúp cửu đệ ông thoát cơn bạo phát, cũng có thể giúp ông chữa trị bệnh tình Đức phi cùng tam hoàng tử.
"Được" mi mắt buông xuống, che giấu một chút đắc ý. Đây chính là mục đích Quân Dụ Hiên tiến cung. Muốn tìm cơ hội đường đường chính chính đến gặp nữ nhân nhi kia cũng nên có lý do chính đáng một chút. Mặc dù hắn cũng có thể nói dối, nhưng trong lòng hắn luôn có ý niệm, nhất định sẽ không lừa nàng, dù chỉ là lời nói dối.
Sáng hôm sau phủ thái tử đưa sính lễ định thân đên, sau một hồi ăn uống trao đổi bát tự thì buổi tiệc cũng tan. Nói là tiệc, nhưng chỉ dành cho bốn người, thái tử, thừa tướng, nhị phu nhân cùng Hàn Minh Diên.
Chiều, Hàn Mộ Tuyết cùng Hàn Mộ Mai đến phủ Lam đại học sĩ dự tiệc sinh thần Lam Hiểu. Trong thư vốn mời tất cả tiểu thư Hàn phủ, nhưng Hàn Mộ Liên đã định thân, theo tục lệ thì hạn chế ra ngoài gặp ngoại nhân, trừ trường hợp có phu quân tương lai đi cùng, không thì vẫn phải theo tục lệ.
Trên xe ngựa Thanh Âm tỉ mỉ chuẩn bị, Hàn Mộ Tuyết thoải mái dựa lưng phía sau nhìn Hàn Mộ Mai. Gương mặt nàng ta tuy không còn sợ hãi như mấy ngày trước, nhưng đôi mắt chẳng dám nhìn loạn, chỉ biết cúi đầu khép nép an phận. Hàn Mộ Tuyết cười thầm, tính theo tuổi Hàn Mộ Mai, thì ở thế giới của nàng, vẫn chỉ là một tiểu nha đầu có chút ngang bướng, nhưng vẫn đáng yêu.
Lam phủ!
Tính ra thì Lam Hiểu tổ chức sinh thần không nhỏ, hầu như những tiểu thư nàng từng nhận thức sẽ mời tham gia, còn đi hay không tùy các nàng ấy. Hàn Mộ Tuyết đến, thời gian không sớm chẳng muộn, vừa vặn tiệc sắp bắt đầu.
"Tuyết Tuyết" vừa thấy Hàn Mộ Tuyết bước vào phủ, Lam Hiểu nhanh chóng chạy lại nắm tay nàng mừng rỡ. Giọng nói có phần cao, liền khiến những người xung quanh đưa mắt nhìn qua.
"Sinh thần vui vẻ, quà ta cùng nhị tỉ chuẩn bị, ngươi nhận lấy" Hàn Mộ Tuyết vừa nói, Thanh Âm đã đưa hai hộp quà trước mặt Lam Hiểu rồi lui ra cửa, nhìn bề ngoài của chiếc hộp tuy có vẻ bề ngoài đơn giản, nhưng chất liệu gỗ không phải ai cũng nhìn ra được giá trị của nó.
Hàn Mộ Mai có chút bối rối, quả thật nàng không có dự định tham gia buổi tiệc này, chỉ là Hàn Mộ Tuyết nói muốn nàng đi cùng, phụ thân liền không phản bác, nên nàng mới đến đây, cũng chẳng có chuẩn bị gì. Nay Hàn Mộ Tuyết nói phần của nàng nữa thì ngạc nhiên ngước mắt nhìn ý đồ tam muội này. Trong lòng có cảm giác lạ thường.
"Ồ, đây chẳng phải tam và nhị tiểu thư phủ thừa tướng sao? Không biết bên trong là quà gì, có thể để các tỉ muội ở đây rửa mắt nhìn?" Phó Khuynh khoảng cách không xa bước đến. Khi Hàn Mộ Tuyết bước vào, nàng ta đã chú ý, không biết từ bao giờ kinh thành lại xuất hiện thêm một mỹ nhân như vậy? Bất chợt nhớ đến hôm tuyển phi, Hàn Mộ Tuyết ngồi phía sau Hàn Mộ Liên cùng Hàn Mộ Mai thì biết, chắc hẳn đây là tam tiểu thư Hàn Mộ Tuyết trong lời đồn đãi nhút nhát yếu đuối.
Mà trong cuộc thi tuyển kia, vốn nàng ta ngang tài ngang sức với Hàn Mộ Liên, chỉ bởi Hàn Mộ Liên có quen biết thái được liền được chọn, Phó Khuynh cảm thấy không phục, vô cùng tức giận, hôm nay lại thấy hai muội muội Hàn Mộ Liên, liền muốn chỉnh các nàng một chút để xả giận.
Ngước nhìn nữ tử trước mặt, Hàn Mộ Tuyết đánh giá. Thì ra là nữ nhi nhà thượng thư Phó Khuynh, y phục hôm nay màu đỏ thẫm bó sát người tạo lên dáng người nóng bỏng quyến rũ, làn da trắng, gương mặt được trang điểm tỉ mĩ, đối lập với vẻ đẹp kia là cử chỉ xem thường người khác, tính cách ngạo mạng. Có rất nhiều người ở đây không thích nàng ta.
"Phó Khuynh ngươi có ý gì?" Hàn Mộ Mai khí thế hừng hừng bước lên phía trước, đối diện cùng Phó Khuynh tỏ thái độ tức giận. Dù nàng ta cùng Hàn Mộ Tuyết bất hòa, hay quà này không phải của nàng, nhưng ít nhiều trên danh nghĩa, nàng với Hàn Mộ Tuyết cũng là tỉ muội cùng huyết thống, há lại để cho kẻ ngoài châm chọc?
"Ý trên mặt chữ, chẳng lẽ Hàn Mộ Mai ngươi không hiểu tiếng người?" Phó Khuynh liếc mắt xem thường. Đừng nói là Hàn Mộ Mai, cho dù hôm nay là Hàn Mộ Liên, nàng ta nhất định phải xả mối hận trong lòng, khiến tỉ muội Hàn gia mất mặt.
"Ngươi.." Hàn Mộ Mai tức giận, dự định bước lên một phen sống mái với Phó Khuynh, ngờ đâu Hàn Mộ Tuyết đã nhanh chân, bước lên đưa tay ngăn cản. Hàn Mộ Mai liếc nhìn tam muội mình, bất chợt lên giọng lớn tiếng "Tam muội, hôm nay ngươi đánh ả, về nhà, ta thay ngươi chịu phạt"
Liếc nhìn tiểu nha đầu Hàn Mộ Mai vì tức giận mà gương mặt đỏ hồng, nói lời buồn cười, khiến Hàn Mộ Tuyết không cảm thấy chán ghét như lúc đầu, ngược lại còn thấy hơi thích.
Thấy Lam Hiểu một bên chuẩn bị mở lời khuyên ngăn thì bị ánh mắt Hàn Mộ Tuyết ngăn lại. Nàng mỉm cười nhìn Phó Khuynh, muốn tìm mất mặt? Vậy thì đừng trách nàng độc ác.
"Muốn mở miệng cầu người, trước tiên phải tỏ chút thành ý, Phó tiểu thư đây là không được ai chỉ dạy, nên mới có thái độ như vậy?" Hàn Mộ Tuyết cười như không cười, trào phúng nhìn Phó Khuynh. Nữ nhân này nhất định cố ý vì Hàn Mộ Liên đoạt mấy vị trí thái tử phi, nên gây rắc rối cho nàng và Hàn Mộ Mai. Tiếc là, nàng ta chọn lầm đối tượng.
"Ngươi.." Gương mặt Phó Khuynh sựng lại, có chút vặn vẹo. Nàng ta nghĩ, chỉ có mỗi Hàn Mộ Mai là đáng lưu tâm, nhưng chỉ vài câu đã bị nàng ta làm nghẹn, cứ ngỡ mình đắc thắng, ai ngờ nhảy ra một Hàn Mộ Tuyết miệng mồm sắc bén.
"Đúng vậy, có giỏi ngươi đem lễ vật của ngươi ra đây cùng xem đi?" Nhìn Phó Khuynh nghẹn lời, bộ dáng khoanh tay khiêu khích của Hàn Mộ Mai thập phần trêu tức. Nàng không biết lễ vật của Hàn Mộ Tuyết như thế nào, nhưng nhìn Phó Khuynh khó chịu, nàng đã cảm thấy hả hê.
"Được thôi, vậy các ngươi có dám ca cược?" Lần này, thần sắc Phó Khuynh tự tin mười phần. Bởi vì dự định trước tình huống là đối mặt với Hàn Mộ Liên, nàng cũng đã chọn một món đồ khá tốt, dù người không đến, nhưng có thể đem ra thị uy một chút để những kẻ này biết thế nào là trời cao đất dầy.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười nhìn Phó Khuynh tự rơi vào bẫy. Vốn dĩ ý định là làm cho Phó Khuynh chấp nhận thách đấu, nhưng không ngờ lại là nàng ta mở lời trước, giúp nàng đỡ tốn chút công sức. "Được, ta nhận lời. Nếu ta thua, tùy ngươi xử lý, còn ngươi thua?"
"Ngươi thua liền cỡi ngoại y, đi hết ba dãy phố ở kinh thành, ta thua tùy ngươi xử lý" sở dĩ Phó Khuynh tự tin như vậy, bởi vì vật của nàng đem đến vô cùng giá trị, một tiểu thư thừa tướng phủ làm sao có thể so sánh được?
"Được, nếu ai thua, kẻ đó cỡi ngoại y đi ba dãy phố, thành giao. Nhưng ta muốn tìm người chủ trì" Hàn Mộ Tuyết thừa biết, Phó Khuynh này không có ý nghĩ chính nàng ta thua, nhưng nếu nàng ta thua, không người đứng ra áp đảo, dựa vào tính cách hống hách đó, nàng ta nhất định không thừa nhận cá cược, Hàn Mộ Tuyết dại gì bỏ qua cuộc vui như vậy?
"Người làm chứng?" Lúc này Lam Hiểu mới ngơ ngác lên tiếng. Nàng ta không ngờ rằng, đơn giản đến dự tiệc sinh thần của mình, lại xảy ra tình huống như vậy. Nhưng mà, một bên bạn thân, một bên đắc tội không nổi, nếu như có một người địa vị cao đứng ra chủ trì, như vậy Lam Hiểu nàng một chút cũng không liên quan, đây là Hàn Mộ Tuyết lo lắng nàng bị liên lụy sao?
"Ta thế nào?" Một nữ tử khoảng chừng mười lăm tuổi bước ra từ trong nhóm cô nương bao quanh xem náo nhiệt. Y phục hồng phấn, kiểu trang phục vô cùng mới lạ và tinh xảo, hẳn là đặt may kiểu độc quyền tại Phường Y Các. Tóc búi kiểu Tuỳ Phấn Vân Kế, cài một đôi ngọc trâm tua phỉ thúy, trên tóc hai bên thái dương có hai đóa lan trâm bằng tử kim, kết nối với nhau bằng sợi bạc đánh tỉ mĩ, trên đó có đính viên pha lê nằm giữa mi tâm. Gương mặt nàng ta xinh đẹp, mắt to tròn ngập nước, gương mặt có chút bầu bĩnh đáng yêu, đôi môi đỏ mọng tươi tắn. Giơ tay nhấc chân cử chỉ vô cùng tao nhã, theo đánh giá của Hàn Mộ Tuyết, nữ tử này hẳn là hoàng thân quốc thích đi?
"Tham kiến ngũ công chúa, công chúa thiên an" tất cả nữ tử trừ Hàn Mộ Tuyết ra điều nhẹ người hành lễ ngũ công chúa.
"Thần nữ Hàn Mộ Tuyết, không biết phượng nghi giá đáo, thứ tội thất lễ" lúc này Hàn Mộ Tuyết mới bước đến, nhẹ hành lễ với ngũ công chúa. Người này chính là Quân Sinh Nhàn, muội ruột thái tử Quân Kiền Phong, người mà Hàn Mộ Liên theo phụng bồi học hành, chắc chắn không phải vì nàng mà giúp đỡ, vì trong đôi mắt kia, rõ ràng chứa đựng sự khinh miệt cùng tức giận. Hàn Mộ Tuyết mỉm cười, đầu óc nhanh chóng phân tích.
Khiến cho một nữ nhân đối đầu một nữ nhân, có nguyên nhân nào khác ngoài một chữ tình? Mà nàng cùng Quân Sinh Nhàn chưa từng gặp qua, mối liên hệ lúc này là Hàn Mộ Liên. Hàn Mộ Liên từ lúc về phủ cũng chưa vào lại cung lần nào, duy nhất chỉ có Hàn Minh Diên. Mà Hàn Minh Diên là nam nhân bồi bên cạnh thái tử, sau khi chạm mặt nàng ở đại sảnh, hai hôm sau cơ thể mới ổn định vào cung. Thái tử lại là ca ca Quân Sinh Nhàn, vậy nguyên nhân khởi nguồn chính là Quân Sinh Nhàn phải lòng Hàn Minh Diên. Lý do hắn bị Thanh Âm đánh bị thương, Tử Y hạ độc suýt mất mạng, sau khi vào cung, công chúa truy hỏi liền biết sự tình kia, nói chính xác hơn, lý do ngũ công chúa có địch ý với nàng là từ đây.
"Bổn công chúa từ xa nghe được cuộc cá cược, các ngươi muốn tìm người chủ trì, vậy ta có đủ tư cách?" Quân Sinh Nhàn liếc nhìn Hàn Mộ Tuyết đánh giá. Nữ nhân này mười hai tuổi, gương mặt lúc nhỏ bị hủy dung, sau đó mẫu thân nàng ta bán đi tư sản giúp nàng khôi phục, mới có được dung nhan xinh đẹp như hiện tại. Mắt phượng mày ngày, đôi môi nhỏ nhắn. Từ trên nhìn xuống, nếu thêm hai, ba năm nữa, khẳng định sẽ trở thành mỹ nhân.
Quân Sinh Nhàn nghĩ, một tiểu thư nghèo túng, phụ thân không thương, Hàn Mộ Tuyết lấy gì so với Phó Khuynh? Nàng ta nhúng tay vào, chính là muốn nhìn Hàn Mộ Tuyết bị nhục nhã, để trả mối hận thay Hàn Minh Diên.
"Vẫn không đủ" Hàn Mộ Tuyết bình tĩnh nói ra lời rung chuyển. Nàng cảm giác, vị ngũ công chúa này không phải kẻ đáng tin. Bởi vì trong đôi mắt kia chứa đựng sự thù hận, làm sao có thể công bằng cho nàng? Dù nàng thắng, nếu vị công chúa này đổi lời, ai dám nói nàng ta sai? Hàn Mộ Tuyết mới không ngốc tìm đường cùng cho mình.
Lời này vừa nói ra, khiến từng người có mặt ở đây vô cùng sợ hãi. Ai không biết, ngũ công chúa chính là viên ngọc quý trên tay hoàng hậu? Có bao nhiêu người ở đây dám xem thường? Vậy mà tam tiểu thư thừa tướng phủ kia ngang nhiên nói ' Vẫn không đủ?'đây chính là biểu thị, ngũ công chúa không xứng làm người chủ trì? Ai cho nàng ta lá gan lớn như vậy a?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT