Buổi tối ngày hôm sau, Hạ Việt An cùng hai mẹ của nàng đi tới bữa tiệc tại Kỷ gia. Khi nàng vừa bước xuống xe đã nhận được biết bao nhiêu ánh mắt dòm ngó của những alpha khác tại bữa tiệc. Hạ Việt An hoàn toàn không để tâm, nàng theo sau hai mẹ đi vào bên trong sảnh chính.

Nơi tổ chức tiệc không được tính là quá lớn, nhưng cũng vô cùng lộng lẫy. Những chiếc đèn chùm pha lê vô cùng tinh xảo được treo trên trần nhà. Khi Hạ Việt An cùng Hạ Nghiên và Việt Tư Hoa vừa tiến vào sảnh chính, đám đông như rẽ sang hai bên để nhường chỗ cho nhà nàng.

Từ đằng xa, Hạ Việt An có thể nhìn thấy Kỷ Giang trong bộ váy đen tuyền đang đứng ở phía cầu thang. Mà Kỷ Giang hình như cũng có thể nhìn thấy nàng, đôi môi đỏ khẽ mỉm cười.

Vừa lúc ấy, Kỷ lão gia cũng bước xuống cầu thang, nhìn cháu gái của mình, nhỏ giọng hỏi:

- Hôm nay ta đã mời những vị khách vô cùng đặc biệt tới đây, trong đó còn có những omega có xuất thân rất quyền quý. Con xem, đã nhắm được ai chưa?

Vẻ mặt Kỷ Giang vô cùng hài lòng, hướng ông nội của mình mà nở một nụ cười rất tươi:

- Ông nội, bữa tiệc hôm nay, con nghĩ con đã tìm được người con muốn kết đôi rồi.

- Nhanh như vậy sao? Thật tốt quá! - Kỷ lão gia cũng không giấu được sự vui vẻ trên mặt.

Ở một bữa tiệc lớn như thế này cũng không thể thiếu tổng tài của Cố Thị, Cố Dĩ Ninh. Hôm nay chỉ có Cố Tiêu Ngữ đi cùng với Cố Dĩ Ninh tới bữa tiệc này.

Cố Tiêu Ngữ không mặc váy, cô mặc sơ mi trắng phối với quần âu, kết hợp với một chiếc áo khoác bên ngoài, nhìn qua vô cùng trưởng thành.

Bữa tiệc bắt đầu, nhạc nhẹ nhàng nổi lên, Kỷ lão gia cầm micro, nâng ly rượu whisky đỏ trên tay:

- Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này, đầu tiên là muốn giao lưu cùng với những người trong giới kinh doanh, tiếp nữa cũng là muốn tìm bạn đời cho cháu gái duy nhất của tôi, Kỷ Giang.

Ở phía dưới bắt đầu xôn xao, những omega trong bữa tiệc vô cùng háo hức, dùng ánh mắt si mê nhìn Kỷ Giang đang đứng ở gần đó.

Cố Tiêu Ngữ cầm một ly rượu vang trong tay, nhẹ nhấp một ngụm. Nuốt xuống chất lỏng trong miệng, cô vội đặt lại cái ly xuống bàn. Thứ đồ uống này quá khó uống rồi đi?

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Cố Tiêu Ngữ vô tình quét qua người Hạ Việt An.

Gì cơ?

Hạ Việt An cũng tới bữa tiệc này?

Đôi mắt của Cố Tiêu Ngữ mở to hết cỡ, cô nhìn nàng không hề chớp mắt dù chỉ một giây. Như sợ rằng nếu chớp mắt thì đám đông xung quanh nàng sẽ cuốn nàng đi khỏi tầm mắt cô.

Hạ Việt An tối nay thật sự quá xinh đẹp rồi.

Môi đỏ mọng, làn da trắng tuyết, váy trắng lộng lẫy, tất cả mọi thứ đều tôn lên vẻ đẹp của nàng

Nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng nổi lên, mọi người xung quanh theo phản xạ tự nhiên rục rịch đi tìm người khiêu vũ cùng. Việt Tư Hoa lên sàn khiêu vũ của Hạ Nghiên. Hạ Việt An ngồi ở một góc, vô cùng khinh bỉ nhìn hai mẹ của mình, dẫn con tới đây xem hai người ân ái đấy à?

Vừa lúc ấy, Kỷ Giang rẽ đám đông, đi thẳng tới trước mặt của Hạ Việt An, đưa bàn tay ra trước mặt nàng:

- Hạ tiểu thư, có thể nhảy với tôi một bài không?

Hạ Việt An có chút bất ngờ, nàng đặt ly rượu xuống bàn. Vốn dĩ muốn từ chối nhưng nàng lại nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ đang nhìn mình từ...phía bên kia.

Cái tình huống quái quỷ gì đây? Sao Cố Tiêu Ngữ có thể ở đây cơ chứ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đáp ứng lời mời của Kỷ Giang, cùng cô ấy đi tới sàn nhảy.

Một tay Kỷ Giang đặt lên eo của Hạ Việt An, tay kia cầm tay nàng, nhẹ nhàng đu đưa qua lại. Khuôn mặt của cô ấy như tựa gần vào mặt nàng, khiến nàng có chút không thoải mái, khẽ quay đi. Mà bộ dáng như đang thẹn thùng ấy càng khiến Kỷ Giang thêm si mê.

Kỷ Giang ghé đôi môi dán sát lên vành tai của Hạ Việt An, khẽ thổi hơi vào đó khiến cơ thể Hạ Việt An bất giác rùng mình:

- Em làm bạn gái của tôi nhé?

Toàn bộ khoảnh khắc ấy đều bị Cố Tiêu Ngữ nhìn thấy, cô ngồi tĩnh lặng trong một góc, vẻ mặt thâm trầm. Có vài omega tiến tới nhưng đều bị cô từ chối. Nhìn khuôn mặt doạ người của Cố Tiêu Ngữ như vậy, dần dần không còn omega nào dám tới gần cô nữa.

"Tiêu Ngữ à, cậu thật sự đến chết cũng không chịu thừa nhận rằng cậu thích Hạ Việt An à?"

"Sự thật là cậu thích tiểu công chúa rồi chứ gì?"

Trong đầu lại vang lên những lời nói của Tần Dung. Nơi sâu thẳm trong tim đột nhiên nhói lên một cái.

Nhìn Hạ Việt An khiêu vũ với người khác, cảm giác đau nhói càng trở nên rõ rệt.

Hồi nhỏ, mỗi khi Cố Tiêu Ngữ thấy mẹ lớn cãi nhau với mẹ nhỏ, mẹ lớn thường uống rượu ở trong phòng khách. Lúc ấy, Cố Tiêu Ngữ không hiểu được thứ chất lỏng ấy là gì mà mẹ lớn cứ uống mãi, một ly, hai ly rồi lại ba ly...

Khi trưởng thành hơn một chút, Cố Dĩ Ninh mới giải thích với Cố Tiêu Ngữ rằng uống rượu là không nên, nhưng mỗi lúc stress quá mức, người ta uống rượu sẽ có cảm giác quên hết mọi muộn phiền trong cuộc sống.

Nhìn ly rượu vang trên bàn, Cố Tiêu Ngữ nuốt xuống một ngụm, đưa tay cầm lấy cái ly.

Thứ chất lỏng này cô vốn dĩ không muốn uống, nhưng lại tò mò cảm giác mà nó mang lại, có phải sẽ làm giảm đi cảm giác khó chịu hiện tại của cô không?

Nhắm mắt, uống hết ly này tới ly khác, Cố Tiêu Ngữ đã không còn để ý tới xung quanh.

Hạ Việt An sau khi khiêu vũ xong, nàng đi tới chỗ Cố Tiêu Ngữ đang ngồi, dứt khoát ngồi xuống cạnh cô. Nàng đã để ý cô uống rượu từ nãy, đồ ngốc này sao lại uống nhiều rượu như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play