Hôm nay Đường Tuệ mua rất nhiều thứ, một vài bộ quần áo công sở đơn giản, một chiếc túi xách, hai đôi giày cao gót, một chiếc điện thoại cảm ứng đời mới. Thậm chí không quên đi mua một vài vật dụng nhà bếp và thực phẩm tươi mới để buổi trưa có thể làm một nồi lẩu lớn tiếp đãi mọi người.
Chỉ là đến khi trở về thì liền nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Đường Diệp cùng Huỳnh Lập đứng ngay tại cửa. Nhìn thấy cô Huỳnh Lập liền nhanh chóng lên tiếng cúi chào:
- Cô chủ.
- Gọi sai rồi, là cô Tuệ.
- Không muốn về biệt thự. - Đường Diệp lạnh lẽo trả lời.
- Nhìn mặt hai người giống như hai ôn thần đứng ở cửa, hình ảnh này làm giảm KPI của quán đấy. Hai người đền bù chút đi.
- Trả lời câu hỏi. - Đường Diệp nghe được câu nói của cô lại càng tỏ ra vẻ không vui.
- Buổi trưa tôi có nấu lẩu để mọi người trong quán cùng ăn, hai người có muốn lên ăn chung không.
Lần này Đường Diệp cuối cùng cũng phát cáu, câu hỏi của anh rõ ràng như vậy, nhưng cô lại không trả lời, không khác nào ông nói gà bà nói vịt, nhưng trên khuôn mặt của cô rõ ràng muốn lảng tránh ánh mắt của anh.
- Đường Tuệ.
- Đợi lúc nào anh dùng kiệu tám người khiêng tôi sẽ về biệt thự.
Huỳnh Lập đến lúc nào cũng phải ngước lên nhìn cô chủ, bởi anh biết nửa câu sau sẽ là cô được mặc hồng y mới trở về. Bèn lên tiếng để hai người bơt chút ngượng ngùng.
- Cô chủ, tôi lên phụ nấu cơm được không.
- Cả hai cùng phải phụ.
Sau đó cô bước chân đi trước, dẫn đường cho hai người cùng lên lầu năm. Nơi này, không có thang máy chỉ có thang bộ, hơn nữa, cũng chỉ là thang hẹp chỉ để cho một người đi. Đường Diệp lên đến phòng cô đang ở thì lại càng tỏ ra khó chịu. Căn phòng có phòng khách và bàn ăn lớn có thể tụ tập được nhiều người, nhưng chiếc giường ngủ cùng những vật dụng làm việc lại được cô sắp xếp ở nơi ban công. Vừa không tốt cho sức khỏe, vừa hẹp khiến đôi mày kiếm của anh lại càng nhíu lại.
Đường Tuệ lại chẳng để việc đó vào mắt, bắt anh đi mổ cá hoặc nhặt rau. Đối với loại chuyện này Huỳnh Lập vẫn là bảo anh ấy đi nhặt rau còn tự mình đi làm cá và hải sản. Còn cô đương nhiên đứng chỉ anh phải nhặt như này, cắt ngắn lại như kia.
Vốn tưởng khung cảnh đó rất áp lực nhưng khi nhìn hai người như vậy lại thấy êm đềm vô cùng. Hai người yêu nhau mấy mới muốn cùng nhau nấu nướng, cùng nhau làm việc nhà.
Nếu chỉ cần hai người cứ mãi ấm êm như vậy, biệt thực chắc chắn sẽ đầy ắp tiếng cười.
Trong thoáng chốc Huỳnh Lập nhìn lên lại nhìn được ánh mắt cười nhẹ nhàng mà trìu mến của Đường Tổng. Rõ ràng là sự yêu thương cưng chiều đến vậy nhưng lại chẳng bao giờ lên tiếng nói chuyện ngọt ngào được với nhau.
Cuối cùng sau một ngày ăn uống vui chơi linh đình, mọi người tiếp tục xuống quán làm việc hàng ngày của mình, Huỳnh Lập cũng giúp xuống quầy làm thu ngân, đồng thời cũng bị mấy bạn nhân viên lợi dụng nhan sắc đăng lên mạng xã hội khiến lượng khách đổ về càng ngày càng đông.
Đường Diệp hôm nay lại khác, anh uống khá nhiều rượu, bình thường anh uống những loại rượu mạnh kia cũng không thể gọi là cao thủ nhưng đối với loại rượu gạo trắng này, quả nhiên khiến anh thần hồn điên đảo lại càng nhanh. Sau bữa ăn anh liền nằm trên chiếc giường của Đường Tuệ, thi thoảng lại nói những câu khiến cô chẳng thể dịch nổi cũng như chẳng thể hiểu nổi. Vậy nếu nói anh mà bị ai chuốc rượu say có lẽ bí mật kinh doanh cũng sớm bị đối thủ thu thập hết luôn.
Đường Tuệ pha cho anh một cốc nước giải rượu, cũng cố gắng kéo thân người cao lớn của anh ngồi tựa lên phía đầu tường. Bình thường trong cảm nhận của cô anh chính là người đàn ông có thân mình quyến rũ, nhưng vào lúc này bản thân cô lại muốn anh thấp đi một chút, gầy đi một chút, vậy cô không cần tốn thật nhiều sức lực kéo anh dậy chỉ để đưa anh uống một ly nước rồi. Đường Tuệ đang cảm thán suy nghĩ trong đầu của mình liền bị một đôi tay mạnh kéo cả người cô ngã xuống, khiến cốc nước phân nửa bị đổ xuống cổ áo anh.
Nước lạnh phần nào khiến anh tỉnh hơn.
Nhưng nhiệt độ của một người nào lại càng khiến anh trở lên nguy hiểm hơn bất cứ một ai hết.
Vốn là tình cảm trong lòng luôn một lòng che giấu, hiện tại hai cơ thể dán sát lại với nhau càng khiến bản thân anh khó lòng điều khiến được chính mình.
Đường Tuệ lại tỏ ra luống cuống, vừa muốn thoát khỏi anh vừa muốn giúp anh lau khô vết nước trên người. Nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng của cô lại càng khiến bản thân Đường Diệp trở lên mất khống chế. Cuối cùng lại dùng chính cánh tay mạnh mẽ của mình lật ngược cả hai lại. Mạnh mẽ áp đảo cô xuống dưới thân mình. Hai người cuối cùng lại lần nữa dây dưa.
Truyện Dị GiớiCho đến khi trời tối muộn, hai người vẫn chưa ai xuống lầu.
Mà chính những người ở dưới lầu kia vẫn ăn uống vui vẻ cùng nhau không cần quan tâm đến hai người họ.
Khi mọi người trong quán gần ngủ hết, Huỳnh Lập cuối cùng cũng có thể nhận được một tin nhắn sếp thông báo tan làm. Anh liền lái xe đưa hai vợ chồng Châu Thiển về nhà sau đó lại trở về căn nhà quen thuộc của mình.
Huỳnh Lập từng có thời gian đã rung động bởi cô gái ấy, nhưng người đó là người anh không thể có tư tưởng, đừng nói đến chuyện có thể đường đường chính chính yêu cô ấy, hiện tại cô ấy là người phụ nữ mà chính ông chủ của anh để ý đến, huống hồ mối quan hệ của anh người khi chưa sáng tỏ vẫn là một mối bận tâm.
Huống hồ hôm nay anh lại có thể ngủ sớm một chút rồi.
Lúc này đêm cũng đã khuya, trên chiếc giường nhỏ của căn phòng đơn giản, cô gái đã chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại người đàn ông kia đang chống tay lên trán nghiêm túc nhìn ngắm cô gái. Hai người vừa là yêu thương nhau nhưng lại vừa là mối bận tâm của nhau.
Đường Diệp biết tất cả, cũng hiểu tất cả những điều Đường Tuệ muốn, nhưng cái mối quan hệ này càng khiến anh khó có thể đưa cô trở thành người phụ nữ bên cạnh anh được. Ai hiểu chuyện thì có thể chúc phúc cho họ, nhưng ai không hiểu chuyện làm sao có thể không làm tổn thương cô đây. Chuyện Đường gia mất đi người duy nhất có thể chứng minh được thân phận của cô đã khiến cho cả hai người đều đi vào vòng bế tắc. Vậy trong thành phố này, nghĩ lên nghĩ xuống trừ khi được người đó chúc phúc có lẽ hai người mới có thể một đời bên nhau.
Quan hệ của hai người lúc này chỉ có thể, cùng ở bên nhau mỗi khi trời tối, đến khi ánh mặt trời sáng lên hai người đều lặng lẽ như chiếc bóng của chính mình vậy.