Nghe tin Thanh Từ tìm đến tận nhà, Thanh Nhân và Phong Tình vội vàng trở về nhà ngay lập tức. Anh đã xem nhẹ Ngọc Vương Đại Thần rồi, không có con chim nào có thể thoát khỏi cái lưới sắt giám sát của ông cả.

Hai người cùng xông vào nhà với gương mặt hớt hải, Thanh Từ vừa nhìn thấy anh đã đi đến ôm anh vào lòng: “Con trai, ta nhớ con lắm”.

Thanh Nhân không mừng nổi, nơi ẩn cư của mình đã bị phát hiện: “Sao, sao ba lại biết con ở chỗ này?”.

Ông buông anh ra mà mặt nghiêm lại: “Đừng hòng mà trốn khỏi tầm mắt của ta, không có tên phản bội nào đi xa khỏi tầm nhìn của Liên Minh Bang Hội quá lâu cả. Tại sao con lại tự ý từ chức vậy hả? Con có biết đó cũng là tội phản quân không?”.

Phong Tình giơ tay chặn ông đến gần Thanh Nhân, hắn kéo anh lại phía sau mình: “Ngài Ngọc Vương Đại Thần, hiện tại chúng tôi chỉ là người dân bình thường. Mong ngài biết chừng mực”.

Thanh Từ nhìn qua Phong Tình thì ngạc nhiên: “Chủ tịch Du…? À không, Phong Tình? Thì ra người ở cùng con trai tôi là cậu?”.

Không biết ông đang nghĩ gì, ông trở lại sofa. Từ nét mặt nghiêm nghị bỗng giản ra trở nên dễ gần: “Được rồi, ta không trách con nữa. Vậy con mau nói đi, con đã lấy vợ khi nào mà đã có đứa nhỏ lớn tầm này rồi?”.

Lông mày Thanh Nhân giật nảy, không biết phải giải chuyện này đến bao giờ nữa đây: “Ba à, con…”.

Phong Tình nắm tay anh, hắn trả lời thay: “Chú, thật ra anh Nhân là vợ con”.

Vừa uống một ngụm trà thì Thanh Từ bị sốc xém thì sặc nước, không phải riêng ông mà đến cả đứa nhỏ Thanh Quý Niên cũng sững sốt đến há hốc mồm. Tuy nó không biết đây là khuynh hướng gì, nhưng chuyện hai người đàn ông gọi nhau là “vợ chồng” lại rất kỳ lạ.

Thanh Từ đập mạnh cốc trà xuống bàn, tách trà không vỡ nhưng mặt bàn đã nứt mấy đường: “Cậu nói cái gì?! Cậu và con trai tôi là gì cơ?!”.

Phong Tình thẳng thừng nói: “Vợ chồng ạ”.

Không thể tin được, ông không thể chấp nhận chuyện đứa con trai đẹp trai đầy khí phách của mình lại là một tên đồng tính. Tại sao lại như vậy chứ? Ông trời muốn trừng phạt ông đây mà! Nhưng mà khoan đã…

Có gì đó lấn cấn ở đây: “Nói vậy… Nhân, chẳng lẽ đứa trẻ này do con sinh sao?!”.

Thanh Nhân đứng hình hóa đá đóng băng sau khi nghe ông bố kính mến của mình nói ra chuyện thần kỳ thế này.

Còn Tiêu Trúc thì nhanh bế Thanh Quý Niên lên rồi xin phép mọi người rời đi. Cậu không thể để đứa nhỏ ở lại đây nghe những chuyện liên quan đến tình yêu đồng giới của ba nó. Bị tiêm nhiễm vào đầu quá nhiều có khi lớn lên nó không thể lấy vợ ấy chứ.

Còn ba người trong phòng, ba vợ của Phong Tình có vẻ không đồng ý chuyện anh và hắn ở bên nhau.

Thanh Nhân giải thích: “Ba, Quý Niên không phải con ruột của con, con mới nhận nuôi gần hai tuần nay”.

Ông nhíu mày: “Không phải con ruột thì sao nó lại giống hệt con như vậy? Con nói đi, có phải do tên nhãi này câu dẫn con nên con mới bỏ vợ con không?!”.

Ặc, sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi? Có nhiều ngã rẽ cho diễn biến đầy sóng gió gia tộc!

Phong Tình đứng ra biện hộ giúp anh: “Chú, anh Nhân chưa từng qua lại với phụ nữ, càng không hẹn hò với phụ nữ. Suốt mười một năm qua anh ấy chỉ yêu một mình cháu, cho đến tận hiện tại cũng chỉ có cháu chứ không có ai cả”.

" Gì? Hai đứa ở với nhau tận mười một năm á?!". Ông sắp sửa bị hai đứa ranh này làm cho nhồi máu cơ tim mất rồi.

Thấy ba ôm tim thở dốc Thanh Nhân vội vàng đỡ ông, Phong Tình thì đi lấy cốc nước đưa cho ông. Uống một ngụm, chậm rãi hít thở, ông cũng trở lại bình thường. Nhưng lại ủ rũ: “Haizz, thằng nhãi bất hiếu này, ngày xưa ta đã mong chờ biết nhường nào khi con lớn lên sẽ lập gia đình, có vợ ngoan hiền xinh đẹp, con thơ ngây đáng yêu. Vậy mà, vậy mà…”.

Thanh Nhân biết mình có lỗi khi đã làm ba thất vọng, trong lòng áy náy không biết nên nói thế nào. Nhưng anh không thể buông tay Phong Tình, xóa bỏ tình yêu này mà làm theo nguyện vọng của ông được.

“Ba… Con xin lỗi”.

Thanh Từ thở dài, ông đỡ đầu ngẫm nghĩ.

“Chưa có sự cho của ba, mà con lại tự ý hành động. Vậy nên…”. Thanh Nhân thấy rõ cảm xúc của ông, anh nắm lấy tay Phong Tình cùng hắn quỳ xuống trước mặt ông: “Chúng con xin phép ba cho chúng con được ở bên nhau!”.

Trước hành động đột ngột của con trai, ông bắt đầu đắn đo cái suy nghĩ chia cách đôi chim uyên giữa anh và Phong Tình. Cậu con trai nghiêm túc, ánh mắt đầy kiên định, người làm cha như ông đáng lẽ phải ủng hộ hạnh phúc của con trai mình mới đúng chứ.

Giữa cưới một người mình không yêu và ở cạnh người mình yêu suốt mười một năm qua thì lựa chọn nào hợp lý? Chỉ có Thanh Nhân mới có quyền quyết định sự chọn lựa.

Chuyện tình cảm của ông đã lỡ vỡ một thời, ông không muốn nhìn thấy con trai mình vì yêu mà đau khổ, mãi sống trong đơn độc của hối hận trong quá khứ giống ông.

Tình cảm có thể kéo dài hơn mười năm rõ ràng là tình yêu chân thật, trong mười năm đó cả hai có nhiều cảm xúc dành cho nhau, cùng trải qua những kỷ niệm vui buồn đáng có. Thanh Từ chưa bao giờ yêu ai đến mười năm cả, nên ông không biết tình yêu có hương vị như thế nào.

Ông không biết vậy nên mới ngăn cản con trai đến với người nó yêu thật lòng. Thanh Từ dần mở lòng, thấy được hạnh phúc của con trai mới là điều ông cần.

“Hai đứa đứng lên đi”.

Thanh Nhân không đứng: “Khi nào ba đồng ý con mới đứng”.

Thanh Từ chịu thua: “Được rồi, ta đồng ý vậy hai đứa nhanh đứng lên đi”.

Thanh Nhân và Phong Tình nhìn nhau: “Ba nói thật sao?!”.

“Quân tử một nói không nuốt lời”.

Nhận được sự đồng tình từ ba, Thanh Nhân cuối cùng cũng được ở bên Phong Tình mà không có rào cản nào từ phía ông nữa.

Thanh Từ nhìn Phong Tình mà thầm đánh giá, những chuyện trước kia hắn làm khi còn ở tổ chức Ngũ Hoa Xà ông đã biết. Đến cả bí mật của hắn và Du Thành Nghĩa diễn một vở kich lớn cũng vậy. Một thủ lĩnh tài giỏi với năng lực lãnh đạo tổ chức xuất sắc, lại còn là một đồng đội đáng tin của những tổ chức còn lại trong Liên Bang. Vậy mà vì yêu con trai ông mà từ bỏ hết tất cả để trở thành người bạn đời bên cạnh Thanh Nhân.

Nếu khi trước mọi người đã tin tưởng hắn, vậy hiện tại ông cũng nên tin tưởng hắn mà giao phó con trai mình cho người đàn ông này: “Phong Tình, vì sao cậu lại thích Nhân vậy?”.

Hắn chân thành đáp: “Vì anh ấy là người đầu tiên cho cháu biết thế nào là tình yêu, anh ấy cho cháu hiểu rằng trái tim đập nhanh của lòng dũng cảm là vì ai”.

Câu tình yêu sến súa của giới trẻ, Thanh Từ chưa từng nghe ai nói câu này với mình bao giờ nên khi nghe tên nhóc này đem chân tình cho con trai ông thì lại cảm thấy như hắn đang điêu ngoa vậy.

“Cậu có dám hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi Nhân không?”.

“Dạ thưa ba, con xin hứa”. Hắn thay đổi xưng hô.

“Ba? Ai ba cậu? Hừ”.

“Ba vợ”. Trông hắn rất nghiêm túc.

Phong Tình cứ gọi ông “ba vợ, ba vợ” suốt cả buổi nói chuyện, Thanh Nhân ngồi cạnh hắn lại lén lút cười. Hắn là đang chọc tức Thanh Từ đây mà, cuối cùng thì ông cũng chấp nhận xem hắn như con rể của mình.

Ông đã từng mong có con dâu phụ giúp, vậy mà mình có tận hai thằng rể. Một là chú rể của con gái yêu dấu, hai là chú rể của đứa con trai. Xem ra đây là hình phạt ông trời dành riêng cho ông mà.

Thanh Từ nói: “Đứa nhỏ kia ta xem như cháu nội ruột, thỉnh thoảng hai đứa dẫn nó về Vĩnh Thành gặp ta. Gia đình chúng ta tụ hợp nhé. Cuối năm là lễ đính hôn của em gái con rồi. Khi đó hai đứa nhất định phải tham gia”.

Thanh Nhân xém thì quên mất hôn sự của Thanh Minh Liên, vì anh nên cô mới dời chuyện đính hôn. Đáng lẽ tháng ba năm nay đã kết hôn, nhưng một số chuyện nội bộ Liên Bang dồn dập ập đến sau khi Hoàng Tử Liên Bang từ chức và biến mất không để lại giấu vết. Cô và Lâm Hoàng ra sức giúp đỡ Thanh Từ giữ vững trụ sắt không lay động của Liên Minh Bang Hội.

Anh nghe ông nói nãy giờ thì mới biết hiện tại Lâm Hoàng quản lý Liên Minh Bang Hội rất tốt. Hoàn hảo hơn những gì anh mong đợi.

Anh ta ngồi vào chiếc ghế vàng thay Hoàng Tử Liên Bang, tất cả đều thống nhất nếu anh có quay về thì sẽ trả lại ngai vị vốn thuộc về anh.

Thanh Từ đã nói vậy, Thanh Nhân ngầm hiểu ý của ông muốn mình trở lại thế giới ngầm điều khiển Liên Minh Bang Hội. Anh cũng ngầm từ chối: “Lễ đính hôn của Liên chúng con nhất định sẽ đến, nhưng với tư cách là khách mời bình thường. Chúng con cũng sẽ che giấu thân phận của mình, con chỉ đến để chúc phúc cho Liên rồi sẽ rời ngay”.

Tuy không nỡ, nhưng Thanh Từ tôn trọng quyền quyết định của con trai: “Được rồi, con chọn cuộc sống bình yên thì con cứ thoải mái tận hưởng. Ta sẽ không làm phiền đến con nữa, nhưng thay vào đó. Mỗi tháng các con hãy đến thăm ta một lần, các con yên tâm, tung tích của các con ta sẽ che giấu không để lộ ra ngoài”.

Ông rất muốn dùng bữa với con trai mình sau nhiều năm xa cách, dù gì với cái tuổi lão niên có bệnh trong người sớm muộn gì cũng sẽ rời đi khỏi thế gian này. Ông muốn khoảng thời gian còn khỏe mạnh này cùng gia đình đoàn tụ một mái ấm.



“Chú ơi, hai người đàn ông có thể yêu nhau được sao?”. Thanh Quý Niên hỏi.

Tiêu Trúc đang thổi nguội xúc xích để đút nó mà giật nảy vì cái câu hỏi bất thình lình, xém thì rơi xuống đất. Đứa nhỏ này đang tò mò chuyện gì thế này: “Khụ, hai người đàn ông có thể yêu nhau, nhưng không thể kết hôn và sinh con. Nhưng mà, cháu hỏi chuyện này làm gì vậy?”.

“Tại khi nãy tôi nghe chú Tình gọi ba là vợ, vậy là họ đã kết hôn rồi sao?”.

Tiêu Trúc hận mình khi nãy không lôi thằng nhỏ đi ra ngoài sớm, để nó nghe và chứng kiến mấy chuyện “kỳ lạ”. Lỡ đâu tiêm nhiễm vào đầu nó rồi sau này giới tính của nó sẽ hỗn loạn thì tính sao đây?!

“Họ không kết hôn, nhưng họ đã thành vợ chồng trên thực tế”.

Thanh Quý Niên như đang nghiền ngẫm: “Vậy tôi phải gọi chú Tình là ba sao? Có nghĩa là tôi có hai người ba?”.

Cái này nói không đúng thì không phải, Tiêu Trúc nói: “Cháu cứ gọi chú Tình là chú được rồi, cháu chỉ có một ba thôi. Nếu sau này đi học mà cháu nói mình có hai người ba thì người ta sẽ chọc quê cháu đấy”.

“Tôi không quan tâm ai nói gì về tôi, thực tế tôi có hai người ba thì tôi gọi họ là ba thôi. Sao phải sợ vì bị cười chê trong khi tôi nhận đủ tình yêu thương của hai người ba chứ?”.

Sao thằng nhóc này nói câu nào ra là làm cứng họng người lớn đến đó, nó mà lớn lên thì cỡ nào đây?

Tiêu Trúc đút xúc xích vào miệng nó: “Rồi rồi, cứ làm theo cháu đi”.

Cậu định đứng lên thì Thanh Quý Niên đưa cây xúc xích còn lại cho cậu: “Chú ăn đi”.

“Chú mua cho cháu mà, chú không ăn đâu”.

Nó không thu hồi tay, cứ để nguyên tư thế đến khi nào Tiêu Trúc nhận lấy mới thôi. Đứa nhỏ thảo ăn dễ thương này thật biết làm ấm lòng người khác. Thôi thì cậu nhận lấy món quà của nó thôi, mặc dù là cậu mua.

Thanh Quý Niên chống cằm hỏi: “Thế chú có từng yêu người đàn ông nào chưa?”.

Đang ăn xém thì mắc nghẹn, nói hỏi đúng chỗ đau. Cậu không thể nói rằng: Chú đơn phương ba cháu.

Nó sẽ xem mình thành cái gì chứ, con giáp thứ mười ba mang tên thỏ lai ngỗng à?

Vẻ bề ngoài cậu bình thản nhưng trong lòng nước mắt hai hàng chảy thành hồ bơi mà biện hộl: “Chú không phải đồng tính, không yêu đàn ông”.

“Ồ… Cháu tưởng cái chú tóc trắng đằng kia là người yêu của chú chứ”. Nó chỉ tay về phía người đàn ông đang đứng ở quầy thanh toán. Nó thấy người nọ nãy giờ cứ nhìn qua đây mãi.

Cậu không quay lại mà nói: “Cháu đùa đấy à? Không lẽ chú lại thích một ông già tóc trắng? Nếu có thích thì mẫu đàn ông lý tưởng của chú phải như ba cháu kìa…”.

“Chú ấy đang đi qua đây”.

Tiêu Trúc thở dài mà quay lại để chứng minh cho đứa nhóc thì cậu sững sốt khi ngẩng mặt lên: “Kim Khang?!”.

Kim Khang cau mày nhìn cậu, hắn đang tìm lời để nói.

Thanh Quý Niên biết điều liền lén lút rời đi trước để ông chú lắm lời của mình có không gian riêng tư với người ấy.

“Tôi đã tìm cậu suốt, thì ra cậu ở thành phố này sao?”. Hắn ngồi xuống đối diện với cậu, ánh mắt chứa đựng bao tâm sự mà nhìn cậu chằm chằm.

Thái độ của Tiêu Trúc trở nên lạnh lùng, xa cách: “Tôi ở đâu thì là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh. Tôi cũng đã rời khỏi thế giới ngầm rồi, tôi không muốn dính dáng đến xã hội đen các anh nữa. Đi đây”.

Cậu đứng dậy quay lưng bỏ đi, Kim Khang nắm lấy cổ tay cậu: “Chúng ta nói chuyện chút nhé?”.

__________

[Lời tác giả]

Ái chà, sau cùng ai cũng có đôi có cặp và một mái ấm gia đình hạnh phúc.

Kết thúc trong bình yên.

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play