Ryan lấy lại sức lực, xem như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra giữa anh ta và Du Thành Nghĩa. Chỉnh lại cà vạt rồi lấy điện thoại ra liên lạc với Tạ Minh theo ý của hắn.
Du Thành Nghĩa nhả khói cầm lên tấm hình được thám tử tư chụp được trong tập hồ sơ, khẽ nhíu mày. Trong ảnh là Thanh Nhân cùng Tiêu Trúc đang bước vào một khách sạn. Trông hai người không có biểu hiện gì gọi là đối phương bị ép buột, đều rất tự nguyện. Hình ảnh chụp rõ nét, không sai không lệch. Hắn nhìn vào thấy cảm thấy rất chướng mắt. Liền dí điếu thuốc vào cái tay đang ôm eo Thanh Nhân trong ảnh, hắn nhếch mép khinh thường.
Du Thành Nghĩa ngay từ đầu đã biết mối quan hệ của Thanh Nhân và Phong Tình thực sự gì. Không đơn thuần chỉ là anh em kết nghĩa sống chung một nhà. Mà là người tình của nhau, sống một cuộc sống như vợ chồng. Hắn cảm thấy Thanh Nhân hiện tại thật là nực cười, người yêu vừa mới mất cách đây hai tháng liền cặp kè với một thằng nhóc rồi vui vẻ đi hẹn hò. Mà thằng nhóc này là ai chứ? Chính là Tiêu thiếu gia của nhà họ Tiêu, tập đoàn Tiêu thị đối thủ của tập đoàn Độ Lượng!
Hắn vẫn còn cay đắng vì vụ làm ăn với Tiêu Châu- Chủ tịch tập đoàn Tiêu thị, ông ta cáo già nói một đằng làm một nẻo khiến hắn mới lên ngồi ở vị trí chủ tịch chưa được vài ngày đã lổ mất bốn phẩy năm phần trăm vốn đầu tư rồi. Thật may hắn nhận ra sớm cho nên không lổ quá mười phần trăm. Nếu không vốn đầu tư ba mươi phần trăm đã thành chén cháo thiêu rồi.
Càng nghĩ lửa trong lòng càng dâng lên đến tận não, sôi sùng sục khiến hắn tức đến điên liền bắt lấy cây bút trong ống bút. Dùng đầu nhọn một mạch đâm thủng gương mặt điển trai của Tiêu Trúc trong ảnh. Ngay sau đó kéo dài cây bút khiến tấm hình rách toạc. Hắn liền hừng hực ném cây bút vô tội đi.
Ryan vừa kết thúc cuộc gọi với Tạ Minh xong, quay mặt qua liền hưởng trọn cây bút vào đầu. Bút phi nhanh như tia chớp, khi trán tiếp xúc với đầu bút nhọn sẽ rất đau đớn. Để lại trên vầng trán cao một chấm thủng nhỏ sưng đỏ, máu rỉ ra. Nhưng anh ta vẫn phải giả vờ với bộ dạng nghiêm túc, lạnh lùng. Dùng tay quệt ngang là xong. Xem như muỗi chích, anh ta khẽ khom người nhặt cây bút lên. Đặt nhẹ nhàng lên bàn làm việc của Du Thành Nghĩa. Anh ta nói: "Du tổng, bên phía giám đốc Tạ nói rằng ngài hãy đợi sáng mai sẽ mang người đến".
Du Thành Nghĩa vẫn chưa hạ hỏa, hắn trừng đôi mắt đầy sát khí lườm Ryan. Như thể muốn giận cá chém thớt. Hắn hít sâu rồi thở mạnh, lơ đi lời nói của anh ta, đứng dậy bước ra ngoài. Cửa đóng sầm, bỏ lại không gian lạnh lẽo tràn ngập mùi máu tanh nồng từ những thi thể. Ryan rủ mi nhìn cây bút vừa khiến mình bị thương. Bỗng nhiên cầm lên.
Răng rắc!
Sức lực mạnh mẽ, cây bút gãy đôi thi nhau trào đầy mực. Ryan thở dài nhìn vết mực trong lòng bàn tay mình. Anh ta thừa biết Du Thành Nghĩa tính tình khác thường. Nhưng hắn tức giận cũng không phải vô cớ, mọi tác động bên ngoài cùng bên trong vùi dập. Khiến một kẻ chỉ biết ăn chơi, chẳng có chút kinh nghiệm lãnh đạo nào đột ngột thừa kế vị trí của ông bố tài ba, hưởng hết những phong ba bão táp. Vô cùng phiền phức đi cùng rắc rối, không có việc nào dễ dàng. Không có đường đi nào thoải mái mà không đạp bẫy.
Du Thành Nghĩa bị những con cáo già, hổ già bên ngoài sử dụng thủ thuật tinh vi lừa hắn, muốn nhấn chìm hắn, hại chết hắn. Còn bên trong thì bị mấy con sói dòm ngó với con mắt đói khát, đợi thời cơ đến sẽ ập đến cấu xé hắn thành từng mảnh thịt.
Không có nơi nào cho hắn bình yên cả.
Nhưng hắn sẽ không vì bị chèn ép mà đổi tánh được.
Điên cũng chính là điên!
Đêm mưa lâm râm, từng hạt tí tách đi cùng gió đánh vào chiếc chuông nhỏ trước cửa quán pub. Phát ra âm thanh rất nhỏ, trừ khi đứng gần mới có thể nghe thấy. Quán pub bên trong là một quán bar nhỏ yên tĩnh vô cùng, lai rai người đến. Chủ yếu chỉ để tâm sự, tiêu xả mọi thứ buồn phiền với đối phương. Thanh Nhân ngồi ở quầy bartender nâng cốc brandy khẽ dõi theo từng động tác, kỹ thuật pha chế của cậu ta. Bỗng lên tiếng: "Hình như cậu ngày càng điêu luyện nhỉ, tiểu Lung?".
Tiểu Lung đặt cốc cocktail xuống bàn để nhân viên phục vụ mang ra cho khách hàng. Gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Dạ, anh Nhân quá khen ạ".
Thanh Nhân lắc nhẹ ly rượu trong tay, đưa cho cậu ta, nói: "Cậu có thể pha brandy này với thứ khác được không?".
Tiểu Lung nhận lấy: "Dạ được luôn ạ".
Cậu ta bày dụng cụ cùng các loại nước uống, trái cây rồi bắt đầu múa may pha chế. Thanh Nhân thì ngồi chống cằm xem biểu diễn. Anh đã lui tới nơi này cũng gần mười năm, nhưng hai năm nay anh không có thời gian đến. Đã lâu lắm rồi anh mới đi uống rượu giải tỏa, những buồn phiền trong lòng tuy chưa mang ra hết, nhưng anh vẫn cảm thấy được một chút thoải mái.
Sau khi trở thành đại ca của Phi Bông, băng Chợ Đời dường như đã được Phi Bông giao hết cho Thanh Nhân. Bây giờ dưới trướng anh đã có một trăm mấy chục người, tuy số ít nhưng anh sẽ dần biến những con số tăng lên từ từ. Trở thành đội quân hùng mạnh, như vậy mới có thể tiêu diệt Ngũ Hoa Xà.
Kế hoạch tiếp theo của Thanh Nhân, chính là tiếp cận Du Thành Nghĩa.
Nắm được ưu điểm và nhược điểm của hắn mới có thể lật bàn cờ, cho hắn một nhát trí mạng. Anh không nên vội vã, nóng tính. Mọi thứ phải sắp xếp, tính toán thật kỹ lưỡng và chu toàn. Phải tỉ mỉ, nếu sai sót anh nhất định sẽ mang hối hận đến âm tào địa phủ cũng không thể gột bỏ. Điều quan trọng nhất vẫn là nhẫn nhục chịu đựng thiệt thòi. Nếu Du Thành Nghĩa muốn mua căn nhà hiện tại của anh thì anh không cần phải tranh chấp nữa. Hắn muốn cái ngân hàng Á Long đó thì cứ để hắn làm gì thì làm, để dõi xem sau khi có được hai thứ này xong hắn sẽ làm gì. Để anh có thể ngấm ngầm lên âm mưu.
Reng reng reng___
Thanh Nhân nghe điện thoại: "A lô".
Phi Bông ở đầu dây bên kia: "Đại ca, em đã tìm cho anh một căn nhà rất là rộng rãi nha. Ở vùng ngoại ô...".
"Anh đừng ở nhà tên heo này tìm! Căn nhà lúc trước em nói với anh vẫn tốt hơn!". Tiêu Trúc giật lấy điện thoại gã. Cậu và Phi Bông hiện đang được Thanh Nhân giao cho nhiệm vụ đi chiêu mộ thành viên mới. Có vẻ tiện đường họ tìm cho anh căn nhà, sau khi bán nhà cho Du Thành Nghĩa xong anh sẽ có chỗ ở.
Hai người ở đầu giây bên kia bắt đầu cãi cọ um xùm. Thanh Nhân đau đầu: "Được rồi! Sáng mai tính! Bây giờ tôi rất bận!".
Nói rồi anh cúp máy.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý |||||
Hai người cũng tưởng anh bận thiệt nên không ai nói gì nữa, cũng không gọi lại làm phiền.
Tiểu Lung đẩy đến cho anh ly brandy vừa pha chế kết hợp, màu sắc đẹp đẽ. Nửa đỏ, nửa xanh tựa hồ cái nóng của tình yêu nồng nhiệt đang bị băng giá nhẫn tâm xâm chiếm. Và không thể hòa hợp vì đã có thứ gì đó giống như thanh vắt cuộc đời chắn ngang. Giống như anh và Phong Tình, kẻ dương người âm. Cách biệt trên trần gian, dưới âm phủ.
Hơi men say nồng, cầm ly rượu tay không ngừng run lên. Mỗi khi nhớ đến Phong Tình, trái tim lại đau thắt, tựa hồ muốn rứt quả tim ra đập cho tan nát. Khi tim trống rỗng sẽ không còn đau đớn nữa. Dù xung quanh có những người coi là bạn quen biết, nhưng vẫn cảm thấy cô độc. Chẳng ai có thể khiến con người lạnh băng như anh tan chảy như ly sữa nóng. Chỉ có Phong Tình mới chịu dang rộng đôi cánh ấm áp chở che cho chú chim nhỏ bị nhiều gai băng đâm xuyên. Đủ nồng nàn, gai băng sẽ tan biến khỏi cơ thể chú chim.
Nếu như mọi chuyện có thể quay lại điểm bắt đầu, anh nhất định sẽ không để Phong Tình bước chân vào con đường tăm tối tràn ngập mưa máu hôi tanh này. Để rồi kết cục phải nằm dưới đất sâu không thấy được mặt trời. Theo thời gian, niên niên trôi qua thể xác dần phân hủy. Vĩnh viễn là đất cát.
Con người ta khi bước chân vào đời, sẽ cảm thấy chính mình có thể chinh phục được tất cả mọi thứ trên trần gian này. Cứ hành động theo bản năng kiêu ngạo, không sợ trời, không sợ đất. Nhưng khi thời gian chuyển động, cuộc đời xoay vần càng lún sâu vào những chuyện tồi tàn. Dấn thân vào vũng bùn tanh tưởi. Kết cục chẳng thể ngoi lên, mãi đắm chìm trong máu.
Nhưng...
Vẫn còn có thể cứu vãn, chỉ là đang cố bơi lên biển máu thì bỗng bị cá mập đột ngột tấn công. Thế là tia hi vọng đã bị cắt đứt. Chẳng còn lại thứ gì ngoài bãi thịt nhầy nhụa, thối rửa trồi lên trên mặt nước lênh đênh.
Nếu như không có tên khốn Du Thành Nghĩa, thì có lẽ giờ này Phong Tình vẫn đang ở bên cạnh anh. Cùng anh hạnh phúc sống một cuộc đời bình thường như bao công dân xã hội khác. Không phải lo nghĩ nay sống, mai chết.
Tất cả đều tại Du Thành Nghĩa!
Phải giết chết hắn, băm ra cho vào máy xay, bật hết mức xay nhuyễn đến khi thành nước. Sau đó uống vào bụng cho hả lòng hả dạ.
Tiểu Lung sợ hãi nhìn Thanh Nhân đang đằng đằng sát khí sắp sửa muốn giết người, cố bình tĩnh, nói: "Anh Nhân à, rượu này anh uống nhiều không tốt đâu ạ. Em thấy anh cũng uống nãy giờ cũng tầm mấy chục ly rồi, hay là mình ngưng nha".
Ly Thanh Nhân vừa uống cạn là ly thứ hai mươi hai, chưa đến nỗi mấy chục ly. Trước mắt anh bắt đầu mơ hồ, nhưng anh vẫn cho là mình không say, muốn tiếp tục uống. Tiểu Lung không biết nên làm gì với người đàn ông say đến phát sợ này. Không lẽ cậu ta đuổi anh đi? Không được đuổi khách hàng của mình được! Kim dài trong đồng hồ đã đi qua con số mười hai, hiện tại đỉnh điểm đúng mười một giờ đêm. Trong quán lúc này chỉ còn lại mỗi Thanh Nhân, cậu ta không biết nên cầu cứu ai. Nếu lỡ làm ra chuyện gì quá đáng, cậu ta sẽ bị Thanh Nhân xé xác mất.
Leng keng_
Cánh cửa mỗi khi có người bước vào, đi ra đều sẽ phát ra âm thanh nhận biết. Nghe vui tai, nhưng đối với vài người mà nói nó phiền phức đau đầu.
Tiểu Lung vui mừng khi có người phá vỡ bầu không khí khó thở này của cậu ta và Thanh Nhân. Nhưng vừa ngẩng đầu, nụ cười trên môi chưa được bao lâu đã cứng đờ. Cậu ta biến sắc, thốt lên: "Du, Du tổng?!".
Du Thành Nghĩa cởi áo khoác ngoài ngồi xuống, thì phát hiện có người ngồi cạnh mình. Hắn xưa đến nay toàn nhìn lên trên, không nhìn xuống dưới. Nên hắn xem những kẻ dưới vực là không khí, không xứng để vào mắt. Nhưng lần này hoàn toàn khác, hắn cảm thấy rõ ràng đây chính là ý trời mà. Bắt gặp con mèo hoang đã được hắn tha mạng bị hơi men quấn lấy đang ở trước mặt hắn.
Tiểu Lung lại một lần nữa áp lực, lần này là ngạt thở luôn rồi. Không ai không biết Du Thành Nghĩa khét tiếng với đại danh là 'chó điên' của Ngũ Hoa Xà. Lên nắm trùm hội Ngũ Hoa Xà lại càng điên khùng hơn lúc trước. Cái pub bar này của tiểu Lung quản lý cũng vào tay hắn rồi. Hiện tại ông chủ nơi này quan hệ làm ăn với hắn rất tốt, nên thỉnh thoảng hắn sẽ đến đây uống rượu giải tỏa tâm sự.
Tâm sự của hắn là gì chứ? Chính là nói điên nói nhảm! Tiểu Lung chính là mục tiêu để giải sầu của hắn. Nếu cậu ta hiểu sai hoặc đáp lời không đúng sẽ bị hắn đập cho mấy phát. Cánh tay trái của tiểu Lung đã một năm vẫn còn đau nhức, chỉ vì khi đó cậu ta lỡ mồm nói nhầm vài lời. Nhưng cậu ta có biết cái quái gì về chính sự, chính trị vân mây, rồng phượng gì đâu. Vừa nhớ đến, sự vụ đau điến lúc đó ập đến. Tiểu Lung không tự chủ được liền gào khóc trong lòng.
Du Thành Nghĩa thường uống bia ngọt, tiểu Lung luôn để ý sở thích của khách hàng. Không cần hắn gọi cũng tự động biết mà pha chế.
"Sao anh lại ở đây?". Du Thành Nghĩa châm điếu thuốc, khói vừa nhả hắn quay qua nhìn Thanh Nhân, đăm chiêu.
Thanh Nhân mơ màng, dường như quên đi giọng nói của người đang nói chuyện với mình. Rượu mạnh, nồng độ cao đã chiếm lấy tâm trí, khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, phai nhòa. Anh khẽ quay gương mặt say đỏ bừng, nheo mắt nhìn người trước mặt. Càng nhìn chỉ thấy những đóm nhòe mờ mờ, cứ như anh bị cận nặng độ mà không nhìn rõ. Giọng anh khàn khàn, lè nhè: "Cậu là ai?".
[Lời tác giả]
Pub: Là viết tắt của cụm từ Public House (nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng) là một cơ sở kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,…và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện. Quán bar yên tĩnh, không ồn ào sôi động như những quán bar clup khác. Phù hợp với những đối tượng hướng nội, uống rượu giải sầu.