Cuối cùng mọi chuyện đều đã qua, người mà bọn họ hận cũng đã lãnh hậu quả mà họ gây ra. Hai người bọn họ ngoại trừ Phan Miêu Vũ thì đã không còn chuyện gì lo lắng nữa.
“Meo… Meo.”
Phan Miêu Vũ thấy anh thất thần thì không khỏi kêu hai tiếng.
Nguyễn Minh Hoàng hai mắt thoáng hồi thần sau đó anh dịu dàng nói:
“Miêu Miêu, chúng ta đến nơi đó nhé.”
Mặc dù anh không nói rõ nhữn Phan Miêu Vũ vẫn biết anh muốn nói đến đâu, cậu thoáng do dự một chút nhưng vẫn gật đầu.
Chuyện này cuối cùng cũng phải có một kết quả, cho dù cậu có thể biến trở lại thành người hay không thì vna64 phải thử một lần. Quy luật tự nhiên cho dù khắc khe như thế, cho dù trang trọng như thế như cậu cảm thấy chắc chắn nó cũng sẽ hiền từ hơn thế.
Một người một mèo đã quyết định thì không chừng chừ. Sau khi ăn xong bữa sáng hai người liền rời khỏi nhà.
Nguyễn Minh Hoàng có ký ức về giấc mơ nên anh biết rất rõ nơi đó nằm ở đâu. Thành phố này mặc dù rộng lớn nhưng trụ sở có thể được nhà nước cấp quyền quản lý thì vẫn sẽ nằm trong những khu vực đông đú.
Trong mơ Phan Miêu Vũ cũng đã đi vào một khu vực có rất nhiều nhà cao tầng, mặc dù cây cối khá um tùm nhưng vẫn có thể chắc chắn nơi đó rất dễ tìm.
Nguyễn Minh Hoàng xác nhận xong liền chở theo mèo nhỏ chạy đi tìm. Anh chỉ thấy trong mơ, cũng chỉ đi theo sau cậu chứ hoàn toàn không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nên không xác định được địa điểm.
Còn Phan Miêu Vũ cậu cũng không rõ, thậm chí còn khá mù mờ với nơi đó nên không thể giúp được gì.
Chiếc xe cứ như thế mà chạy từ khu vực này đến khu vực khác, nơi đó dành cho động vật thực vật hành tinh nên chắc chắn không thể nào có địa chỉ cụ thể để tra cứu, bọn họ cần phải tìm kiếm khắp nơi trong thành phố.
Mặc dù theo suy nghĩ thì có thể thu hẹp phạm vi nhưng những nơi giống như thế ở một nơi có nhiều hào môn thế gia như thành phố thì không phải ít.
Năm ngày trôi qua Nguyễn Minh Hoàng không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm, Anh nhờ ba mình đến công ty để quản lý giúp còn anh mỗi lần trời tối sẽ dừng lại ở một khách sạn nào đó với một con mèo nhỏ trong lòng, đến sáng thì sẽ tiếp tục lái xe rời đi.
Cuối cùng sự tìm kiếm của anh cũng có kết quả.
Nhìn con đường khá quen thuộc giống như trong giấc mơ, Nguyễn Minh Hoàng ra khỏi xe, ôm lấy Phan Miêu Vũ vẫn đang lim dim lên rồi chậm rãi đi dọc theo con đường trong trí nhớ.
“Meo.”
Phan Miêu Vũ mở mắt ngước đầu nhìn anh nghi hoặc.
“Anh biết con đường này.”
Nguyễn Minh Hoàng mỉm cười nhìn cậu, khuôn mặt mệt mỏi của anh do tìm kiếm nhiều ngày bởi vì tìm được đường mà dẩn trở nên sáng sủa.
Phan Miêu Vũ nghe vậy thì không khỏi hồi hợp nhìn con đường phía trước, trong lòng cậu mặc dù tràn đầy sự bất an nhưng nhiều hơn vẫn là hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Cậu muốn cùng người mình yêu trải qua một đời như bao nhiêu người khác trên thế giới này. Cậu không muốn đến cuối cùng mình chỉ là một con mèo trắng nhỏ làm khổ anh suốt đời.
Nguyễn Minh Hoàng theo trí nhớ mà đi trên đường.
Phan Miêu Vũ không biết anh đã đi bao lâu cuối cùng trong mắt cậu nhìn thấy một tấm bản ghi một dòng chữ ‘Trụ sở hành tinh’.
“Meo, meo.” (Ở kia, ở kia.)
Nguyễn Minh Hoàng nghe cậu kêu không khỏi nghi hoặc:
“Sao vậy.”
Phan Miêu Vũ nghe hỏi thì đưa chân chỉ về hướng có tấm bản ghi chữ, nhưng khi anh nhìn sang thì lại không thấy gì cả:
“Ở đó có gì à.”
Không ngờ được anh Nguyễn Minh Hoàng không nhìn thấy, Phan Miêu Vũ không khỏi vùng vẫy sau đó nhảy khỏi tay anh chạy về phía có tấm bản ghi chữ.
Anh không biết cậu làm sao nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo.
Phan Miêu Vũ chạy theo hướng tấm bản ghi sau đó chạy theo con đường nhỏ cuối cùng cậu dừng trước một trụ sở khá lớn, bên trên ghi văn phòng trụ sở hành tinh.
Khi Nguyễn Minh Hoàng chạy đến cuối cúng cũng nhìn thấy chữ ghi trên bản gắn phía trên cổng.
Mọi thứ trùng khớp với giấc mơ của mình khiến anh kích động không thôi. Anh khom người ôm mèo nhỏ lên rồi đi vào trong.
Những nhân viên bên trong trụ sở nhìn thấy người bình thường đi vào thì không khỏi kinh ngạc, hai mắt của dã thú không khỏi sắc bén nhìn chằm chằm sinh vật khác loài đi vào.
Nguyễn Minh Hoàng mặc dù hơi cứng người nhưng anh vẫn bình tĩnh đi đến một cái bàn gần cửa nhất:
“Xin chào, tôi có chuyện xin nhờ giúp đỡ.”
Không một ai lên tiếng đáp lại anh, bọn họ chỉ nhìn anh chằm chằm trong mắt đầy suy tư. Nhưng khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy mèo con trong lòng anh thì một cô gái bật dậy chạy vào trong một văn phòng kín mít thì xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao.
Nguyễn Minh Hoàng không nghe được nội dung của bọn họ đang nói, nhưng anh chắc chắn bọn họ đang bàn tán về mình.
Phan Miêu Vũ có thể nghe hiểu nhưng cậu không dám mở miệng nói gì, những câu nói mà những người này nói ra thật sự quá đáng sợ đi, có khi nào cậu sẽ bị bắt vào tù của động vật hành tinh hay không.
Đúng lúc cậu suy nghĩ mênh mang thì một ông lão từ trong văn phòng đi ra theo sau là cô gái vừa chạy vào.
Ông lão nhìn Nguyễn Minh Hoàng rồi lại nhìn Phan Miêu Vũ, Trong ánh mắt không phải sự dò xét mà là sự yêu thương của một vị có tuổi đời nhiều hơn nhìn đứa cháu nhỏ của mình.
“Người này là gì của con.”
Ông lão đưa tay tiếp nhận mèo nhỏ trong tay Nguyễn Minh Hoàng rồi hỏi.
Phan Miêu Vũ ngước đầu nhỏ lên nhìn ông lão sau đó mềm mại kêu:
“Meo.” (Bạn đời của con.)
“Thì ra là thế.”
Ông lão gật đầu sau đó nhìn Nguyễn Minh Hoàng:
“Cậu cũng biết mọi chuyện rồi nhỉ.”
Anh gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.
“Vậy thì chắc cậu cũng biết một khi những thứ có thể hành tinh rồi biến thành người, một khi biến về bản thể thì sẽ không bao giờ có thể biến về hình dáng con người được nữa.”
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy không khỏi sầm mặt, nhưng anh vẫn cố chấp hỏi:
“Có cách nào khác không ạ.”
Ông lão thở dài:
“Chúng ta là những thứ trái với tự nhiên, bởi vì quy luật là thứ không có cách nào thay đổi, một khi phạm phải thì chúng ta sẽ bị đào thải khỏi thế giới này. Tại sao tu tập để hành tinh cuối cùng chỉ có thể biến thành người, trước khi thế giới này thay đổi thì loài người có thể tu luyện để thành tiên vì vậy chúng ta cũng có thể thành yêu, để có sự cân bằng tự nhiên sẽ không ngăn cản những thứ như pháp thuật, bí thuật xảy ra.”
Nói đến đây vẻ mặt ông lão không khỏi tỏ ra nhớ nhung, sau đó ông lại nói tiếp:
“Nhưng sau khi linh khí của trời đất biến đổi thì những thứ đó cũng chỉ là chuyện xưa được viết ra trong tâm trí của con người mà thôi, cũng vì sự công bằng mà một khi chúng ta hành tinh thì tự nhiên sẽ lấy đi tất cả năng lực của chúng ta nhưng đổi lại chúng ta có thể trường sinh bất tử. Cho dù thân thể loài người có chết đi thì khi biến trở về nguyên hình thì mạng sống vẫn còn mãi, chỉ cần một thời gian tu luyện chúng ta lại có thể tiếp tục trở thành người.”
Phan Miêu Vũ nghe vậy không khỏi khó hiểu:
“Meo.” (Tại sao lại như vậy.)
“Bởi vì sự công bằng của tự nhiên. Con người có thể đầu thai chuyển thế nhưng không có cách nào nắm giữ ký ức của kiếp trước, chúng ta không cần đầu thai vì vậy ký ức của hàng trăm năm, hàng ngàn năm, hàng triệu năm đều có thể nhớ rất rõ ràng.”
Ông lão nhìn Phan Miêu Vũ trên tay dịu dàng nói:
“Bởi vì tự nhiên công bằng nên trong chúng ta có người sẽ rất vui vẻ bởi vì chuyện này, nhưng cũng có người sẽ khổ sở bởi vì như thế.”
Nguyễn Minh Hoàng nhìn mèo nhỏ của mình, trong lòng anh không ngừng run rẩy. Có lẽ kỳ tích không thể xảy ra, nếu như đây là quy luật thì bọn họ không thể có cách nào để làm trái được.
Nhưng khác với suy nghĩ của anh Phan Miêu Vũ lại cảm thấy trong lời nói của ông lão có một khe thở:
“Meo meo meo.” ( Sự công bằng mà ông nói có phải vẫn có thể dùng thứ gì đó để đánh đổi.)
Ông lão thở dài nhìn cậu:
“Đúng vậy, nhưng ta không mong con sẽ chọn điều này.”
Phan Miêu Vũ nhìn ánh mắt đượm buồn của ộng lão không khỏi run râu nhưng vẫn hỏi:
“Meo.” (Ông có thể chỉ cho con không ạ.)
“Có thể. Đánh đỗi sự vĩnh cửu để lấy cơ hội trở thành người.”
Ông lão nói rồi ngước đầu nhìn vào mắt Nguyễn Minh Hoàng:
“Nếu như muốn trở lại thành người thì chỉ có thể trao đổi với tự nhiên, đánh đổi sự vĩnh cửu để đổi lấy cơ thể của nhân loại, kể từ đây số mệnh sẽ do trời định.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT