Thành phố C, bên trong một gian phòng ở nhà hàng bốn sao, Nguyễn Minh Hoàng sắt mặt âm trầm nhìn điện thoại đã bị cúp máy sau đó ngước mắt nhìn ả đàn bà khuôn mặt tươi cười đầy vẻ dịu dàng đang đi vào phòng. Anh không ngờ hôm nay lại gặp phải ả ta, rõ ràng hạng mục lần này không chút liên quan đến Phan gia vậy mà hôm nay ả lại đến đây, không những vậy còn lên tiếng vào lúc anh đang nói chuyện cùng cậu.

Không biết cậu sẽ nghĩ gì, chỉ cần nhìn thấy cái cúp máy đầy nhanh chóng kia là biết cậu giật mình đến cở nào, có khi cậu nghĩ anh cùng cô ta lừa gạt cậu cũng nên.

Lương trợ lý nhìn sắc mặt càng ngày càng đen như đít nồi của tổng tài nhà mình liền nhanh chóng chạy đến cửa chặn đường Phan Ân Ly: "Phòng này chúng tôi đã đặt trước, mời Phan tiểu thư đến nơi khác."

"Cô Phan đây là cùng tôi đến. Thật ngại quá không thông báo trước cho cậu." Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, một người đàn ông vẻ mặt đầy tươi cười xuất hiện ở trước cửa.

Hắn ta chính là đối tác làm ăn lần này, hạn mục này tổng cộng có ba đối tác, ngày hôm qua anh đã cùng đối tác đầu tiên gặp mặt, hôm nay chính là gặp người đàn ông này.

Nguyễn Minh Hoàng đứng dậy nhìn người đàn ông rồi cười như không cười nói: "Trần tổng hình như ngài quên hôm nay là ngày bàn điều kiện làm ăn với tôi."

"Không quên, không quên sao tôi có thể quên chỉ là Phan tổng đây cũng muốn tham gia vào hạn mục lần này." Trần Hoài Khương cười nói sau đó đi đến bàn ngồi xuống: "Cái dự án này không phải càng nhiều người càng tốt sao, Nguyễn tổng cảm thấy thế nào."

"Trần Hoài Khương không phải ngài không biết Nguyễn gia chúng tôi cùng Phan gia đã cắt đứt quan hệ hợp tác, sau này hạn mục của Trần gia sẽ không thể có sự góp mặt của Phan gia." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng nói, anh mắt nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ không có chuyện gì trên bàn.

"Nguyễn tổng, người làm ăn đừng cứng nhắc như vậy. Phan gia có gia thế cùng địa bàn rộng lớn, hợp tác cùng chúng tôi chắc chắn không thể nào thiệt được." Phan Ân Ly mỉm cười xinh đẹp đi đến gần anh: "Ngài cũng biết Phan gia chúng tôi có căn cơ ở khắp các thành phố, chỉ cần Phan gia muốn thì hạng mục nào cũng có thể đến tay."

Nguyễn Minh Hoàng hừ lạnh lùi ra sau, anh tránh cô ta như tránh ôn dịch rồi lạnh lùng cười: "Đúng Phan gia các người giỏi, các người lớn nhưng nhân phẩm của các người kém, một lũ người khốn kiếp. Công ty của Nguyễn Minh Hoàng này dù có là một công ty nhỏ nhoi đi nữa thì cũng sẽ không hợp tác với những kẻ có nhân phẩm kém như các người."

Phan Ân Ly bị anh nói như vậy khuôn mặt liền không khỏi đen lại, cô ta dừng lại bước chân không đi về phía anh nữa mà đi đến bên Trần Hoài Khương ngồi ngồi xuống bên cạnh hắn ta: "Nguyễn tổng hãy nghĩ cho kỹ, một khi lời đã nói ra thì chẳng khác nào như bát nước đổ hết cả."

"Chúng tôi cũng chẳng để mắt đến cái công ty nhỏ xíu đó của Nguyễn gia các người. Phan Ân Ly tôi có mặt ở đây chính là giúp đỡ cho ngài, đừng vì chút hiềm khích trước kia mà bỏ lỡ cơ hội hiếm có này."

Nguyễn Minh Hoàng nhìn cũng chẳng thèm nhìn liền ra hiệu cho Lương trợ lý sau đó nhìn Trần Hoài Khương: "Trần tổng, nếu như ngài đã không có thành ý bàn bạc với công ty chúng tôi thì xin lỗi, chúng ta dừng lại tại đây."

"Nguyễn tổng sao lại cứng nhắc như vậy, Phan tổng cũng chỉ là một mảnh chân tình, Chúng tôi cực kỳ thành ý để hợp tác trong hạng mục lần này." Trần Hoài Khương thở dài khuyên nhủ.

"Công ty của Nguyễn gia tôi, có phá sản cũng sẽ không bao giờ hợp tác với công ty của Phan gia. Tạm biệt." Nguyễn Minh Hoàng xoay người rời khỏi phòng ăn mà không chút lu luyện nào.

Từ trước đến giờ công ty của anh không thiếu người làm ăn, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như Phan gia thật sự có thể đụng vào công ty của anh thì trước đây đã không cần nghĩ kiếm người thế gả rồi. Anh không sợ bọn họ, càng không muốn hợp tác với bọn họ.

Nước sông không phạm nước giếng nhưng nếu như muốn hại công ty của anh thì hãy nghĩ đến chuyện gánh hậu quả là vừa. Ngày hôm trước anh đã không để ý đến sự xuất hiện của cô ta, nhưng hôm nay anh có thể chắc chắn cô ta nhắm vào anh. Không, có thể cô ta nhắm vào vợ của anh Phan Miêu Vũ.

"Nguyễn tổng, hiện tại chúng ta đi đâu." Lương trợ lý đi theo bên cạnh anh dò hỏi.

"Đặt vé máy bay trở về. Chúng ta sẽ thông báo việc việc Trần gia không giữ lời với Chu tổng." Nguyễn Minh Hoàng nhanh chóng nói. Hiện tại Phan gia có ý định gì anh không muốn quan tâm, nhưng vợ anh anh phải trở về nhìn xem.

Chỉ sợ cậu hiểu lầm chuyện gì đó giữa anh cùng Phan Ân Ly thì không hay, có vẻ như cậu cực kỳ để ý đến chuyện này. Anh phải về dỗ giành vợ mình mới được.

Lúc này bên trong phòng riêng của nhà ăn Phan Ân Ly hai mắt đỏ lên vì tức giận, cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa nghiến răng nghiến lợi mà độc ác nói: "Nguyễn Minh Hoàng, anh đừng tưởng Phan gia của tôi không thể làm gì anh. Tên phế vật Phan Miêu Vũ có thể làm gì cho anh, chỉ là một thẳng mồ côi không có lai lịch. Thành phố A chính là địa bàn của Phan gia nếu tôi biết được thằng phế vật đó đi đâu thì chắc chắn không để nó yên ổn."

"Phan tiểu thư đây là muốn làm gi." Trần Hoài Khương nghe thấy cô ta thì thầm liền khẽ cười nói, hai mắt đầy âm trầm mà nhìn cô ta.

"Tôi muốn Nguyễn Minh Hoàng phải quỳ xuống chân tôi mà cầu xin. Cái khuôn mặt ngạo mạng đó nếu một ngày trở nên lo lắng sợ sệt thì không biết sẽ thế nào." Phan Ân Ly cười khảy một tiếng, hai mắt đầy độc ác mà nói.

Trần Hoài Khương mỉm cười đầy vẻ tính toán: "Tôi rất mong chờ được thấy cảnh đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play