Phan Miêu Vũ bị đánh thức bởi bụng đang ầm ĩ, hình như lúc nãy cậu chưa đi vệ sinh nên hiện tại mới buồn thế này. Không chút chừng chờ cậu nhanh chóng phóng vào nhà vệ sinh. Có lẽ do bản thể của mình nên dù cậu có làm gì thì động tác cũng cực kỳ nhẹ nhàng, đến cả tiếng bước chân cũng rất nhỏ, rất ít người có thể nghe thấy.

Sau khi giải quyết xong cậu liền nhìn người còn lại trên giường, thấy anh vẫn đang nhắm nghei62n hai mắt thì vui vẻ tiếp tục nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Đúng lúc cậu định nhắm mắt lại thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ, với cái lỗ tai mèo thì dù giọng nói có nhỏ đến đâu thì cậu vẫn có thể nghe rõ một hai.

"Mẹ, mẹ con muốn gặp anh hai."

"Không được, anh hai con đang nghĩ ngơi."

"Nhưng mà lâu rồi con không gặp được anh."

"Thì con đợi chút nữa, đến khi mẹ làm cơm xong rồi anh con xuống ăn sẽ gặp mà."

"Con mới không chịu đâu, gia đình chú út dữ lắm, toàn liếc nhìn con đầy cộc cằn."

"Vậy con về phòng đi, không cần chơi chung với bọn họ."

"Vâng ạ."

Phan Miêu Vũ kinh ngạc khi nghe thấy người đang đứng ngoài phòng là em trai của nam chính, vậy cahng83 phải hôm nay thực sự chính là cái kịch bản trong tiểu thuyết kia sao. Như vậy không được, đây là đứa nhỏ rất tốt cậu không thể để đứa nhỏ một mình, sau đó bị đẩy xuống hồ rồi chết đuối mà không có người cứu được.

Cậu ngồi dậy khỏi giường đi đến cửa mở cửa ra: "Mẹ."

"Con dạy rồi à. Có phải bọn ta khiến con thức giấc hay không."

"Không ạ do con tự tỉnh dậy thôi." Phan Miêu Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn đứa nhỏ đang trốn sau chân bà: "Mẹ đang làm gì vậy ạ."

"Thằng bé là Nguyễn Minh An, nó vừa về đến nah2 đã đòi gặp anh trai nó, nên mẹ phải ngăn lại."

Phan Miêu Vũ đi ra khỏi phòng sau đó nhẹ tay đóng cửa lại rồi ngồi xỏm xuống nhìn đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi trước mặt: "Chào em, anh trai em vẫn còn ngủ nên chưa thể gặp em được."

"Không biết anh có thể chơi cùng em không."

"Chào... Chào anh ạ." Nguyễn Minh An ngượng ngùng nói sau đó đi ra khỏi sự che chắn của mẹ mà mỉm cười: "Anh thật sự muốn chơi với em ạ."

"Ừ." Phan Miêu Vũ gật đầu.

Lê Tú mỉm cười vui ve đầy đẩy đứa nhỏ nhà mình lại gần cậu rồi nói: "Làm phiền con coi trừng nó giúp mẹ." Rồi bà xoay người đi xuống lầu chuẩn bị làm bữa trưa cho gia đình.

"Em cứ gọi anh là anh Vũ, chúng ta đi thôi, em muốn chơi gì nè." Phan Miêu Vũ đứng dậy sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé cảu đứa nhỏ.

"Vậy chúng ta ra vườn nhé, có thể chơi bóng cùng nhau ạ."

"Được." Phan Miêu Vũ gật đầu rồi theo sự chỉ dẫn của đứa nhỏ mà đi ra sân sau của căn nhà.

Khi hai người đi qua hồ nuôi cá thì cậu thoáng nhìn sang, đúng là một căn nhà lớn, đến cả cái hồ nuôi cá cũng có thể lớn như vậy, hèn gì lúc đó chẳng ai phát hiện ra có người rơi xuống nước. Cậu nhanh chóng kéo đứa nhỏ đi thật nhanh qua hồ, dù sao nó cũng thật ám ảnh cậu, ít nhất cậu không muốn xuống nước trong lúc này, bởi vì cậu là một con mèo mắc cạn, hoàn toàn không biết bơi.

Hai người đi đến khoản sân trống khá xa hồ cá, Nguyễn Minh An lấy trái bóng bên trong thùng gỗ ở bên cạnh một cái cây lớn.

"Anh ơi em đá đó."

"Được." Phan Miêu Vũ gật đầu cười.

Nguyễn Minh An để bóng xuống đất sau đó giơ chân ra daa91, trái bóng chậm rãi lăn đến chân cậu, cậu cũng nhẹ nhàng mà đá nó để nó lăn trở về.

Hai người cứ đá qua đá lại một lúc, Nguyễn Minh An cũng vui vẻ mà cười ra tiếng, từ khi cậu bé có ý thức thì anh trai đã không còn sống cùng nhà với nhóc, vì vậy nhóc chỉ có thể chơi một mình, đứa em họ bằng tuổi lại rất xấu xa, dù có chơi một chút với nó thì cũng không có vui vẻ gì, sau này khi nhóc bị đứa em họ đá banh vào mặt thì mẹ không còn cho nhóc chơi cùng nữa.

Hiện tại có người chơi chung nhóc thật sự rất vui, ước gì ngày ngày đều có thể cùng người anh trai dịu dàng xinh đẹp này chơi cùng.

Đang vui vẻ thì hai người nghe thấy giọng hét lớn cùng với tiếng chạy bạch bạch trên đất:

"A, em cũng muốn chơi, cũng muốn chơi."

"Sao lại không kêu em cùng chơi, anh An sao anh lại không chơi với em lại chơi với cái người đáng ghét đó."

Nguyễn Minh An nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh tanh, cậu nhóc dừng chân lại không tiếp tục đá nữa mà ôm lấy bóng chạy đi bỏ lại vào trong giỏ gỗ rồi lại chạy về nắm chặt lấy tay cậu kéo cậu đi.

"A a a a a. Anh An, anh không nghe em nói à, chơi với em, mau chơi với em."

Hiện tại mọi người trong nhà ở khá xa vườn sau nên dù giọng nói cảu Nguyễn Mạnh Huy có lớn thì cũng không ai nghe được, ngoại trừ những vệ sĩ xung quanh, tuy nhiên việc tranh chấp của trẻ con họ cũng không chen vào.

"Tôi không chơi với cậu." Nguyễn Minh An lạnh lùng nói rồi tiếp tục kéo cậu đi.

Nguyễn Mạnh Huy nào buông tha dễ dàng, nó chạy lại nắm lấy tay cậu rồi kéo, móng tay vừa dài lên một chút của nó bấm vào lòng bàn tay cậu vừa kéo vừa hét: "Anh không được chơi với người đáng ghét này, anh phải chơi với em... Người đáng ghét, người đáng ghét, anh ta chính là kẻ đáng ghét."

"Một thằng con trai mà lại đi làm vợ của một thằng con trai khác, ghê tởm, xấu xí. Mẹ em nói không được đến gần kẻ đáng ghét này.. Anh An anh cũng không được đến gần."

Nguyễn Minh An hoàn toàn không nghe nổi nữa, cậu nhóc dừng chân lại sau đó đưa tay quạt tay Nguyễn Mạnh Huy ra khỏi tay cậu sau đó quát: "Em mới là thằng nhóc xấu xa, thằng nhóc đáng ghét...Cái tính tình đó của em chẳng ai ưa em."

"Anh Vũ thì sao, anh ấy tốt hơn cha mẹ em rất nhiều lần, bọn họ mới là người xấu xí người đáng ghét."

Tuy còn nhỏ nhưng Nguyễn Minh An biết những lời nói mà đứa em họ này nói ra đều là nghe được từ miệng của người lớn trong nhà nó, bởi vì nhóc đã từng nghe thấy như vậy một lần chính miệng thím úc cùng chú út nói ra. Cậu nhóc không ghét đứa em họ cùng tuổi này nhưng bởi vì mỗi khi gặp mặt nó đều nói những câu nói rất khó nghe nên nhóc mới không muốn chơi cùng nữa, ba mẹ bảo nhóc là một chuyện mà chính bản thân nhóc mới là người quyết định.

"Không, anh không được nói như vậy... Kẻ đáng ghét này là người xấu... Người xấu." Nguyễn Mạnh Huy bị gạt tay liền gào lên sau đó quơ vào tay, móng tay trúng vào mu bàn tay mềm mại cảu cậu tạo ra một vết hồng hồng.

"Em mới là người xấu, em là kẻ đáng ghét, anh không muốn chơi với em." Nguyễn Minh An cũng không yếu thế mà gào lại sau đó kéo tay cậu bước đi: "Anh Vũ chúng ta vào nhà."

Phan Miêu Vũ cũng không xen vào cuộc tranh chấp của những đứa nhỏ chưa mười tuổi này, kéo cậu thì cậu đi không kéo thì cậu dừng, bị cào bấu cũng không để ý, dù sao sức lực của con nít cũng không là gì, dù có trày cũng rất nhanh sẽ lành nên cậu không muốn để ý. Lúc này nghe đứa nhỏ đáng yêu nắm tay mình nói cậu cũng gật đầu trả lời: "Được."

Hai người chậm rãi đi về phía nhà, Nguyễn Mạnh Huy ngơ ngác đứng nhìn sau đó nó tức giận mà bạch bạch chạy theo, tay đưa về phía trước, hai mắt nó đầy ác độc mà nhìn chằm chầm Nguyễn Minh An.

Phan Miêu Vũ nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng ôm lấy Nguyễn Minh An lên, cậu lo lắng đứa nhỏ này thực sự sẽ xảy ra chuyện, dù sao cậu cũng biết được người phía sau muốn làm gì nên có thể vững vàng cơ thể mà không bị xô ngã.

Nguyễn Mạnh Huy thấy ý đồ của mình không thể thực hiện liền buông lỏng hai cánh tay xuống, hai chân đang chạy cũng giảm lại tốc độ.

Phan Miêu Vũ chú ý phía sau thấy vậy liền thở phào, Nguyễn Minh An được cậu bế lên cũng vô tình thấy được động tác cảu đứa em họ của mình, cậu nhóc lạnh mặt xoay đầu nhìn về phía trước muốn nhìn xem ba mẹ có đứng ở đâu đó hay không để mét hành vi của đứa nhỏ xấu xa kia.

Nhưng đúng lúc này một trái bóng từ đâu bay đến đập mạnh vào lưng của Phan Miêu Vũ, cậu kinh hãi loạng chọng bước vài bước về phía trước, lưng đau đớn, nhưng không ngờ được lúc này bọn họ đã bước đến hồ cá, chân của cậu trượt một cái nghiêng về phía hồ nước.

Bùm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play