Thấy Lục Phong Hàn không đáp, Vincent không hỏi nữa mà đưa ra một sự kiện khác.

"Chỉ huy, mấy nay vội vàng đánh giặc, em suýt quên Wise còn đang ở tròng phòng thẩm vấn, nhưng tên này lại như cái vỏ trai, miệng khóa chặt, ngài xem?"

Y như Lục Phong Hàn dự kiến.

Anh ngả lưng: "Không khóa được lâu nữa đâu, kêu người tâm sự với hắn chuyện thắng này đi, nhắc lại là mới đoạt được xưởng công nghiệp quân sự."

"Âm hiểm! Cho nên mấy ngày nay ngài không để ý hắn ta là muốn cho hắn biết dù không cần tình báo của hắn chúng ta vẫn đè quân Phản Loạn ra mà đánh, chờ đồng lõa đến cứu là si tâm vọng tưởng?" Vincent càng nói càng kích động: "Đúng đúng đúng, một phát bắn chết hắn luôn thì quá hời cho hắn rồi! Nên để hắn ta trong đó mà từ từ sám hối!"

Lục Phong Hàn nhớ đến thời gian này năm trước, tàu Eros vừa rời khỏi điểm chuyển tiếp đã bị nện bom, kênh thông tin mới nhấp nháy thông báo đã không còn tin tức, ánh mắt anh như miếng băng mỏng, tiếng nói lãnh đạm như cũ: "Ừ, Wise từng cho rằng mình nắm quyền quân Viễn Chinh, có thể đùa bỡn vô số mạng người, cấu kết quân Phản Loạn khẳng định Liên Minh sẽ bị chao đảo."

Vincent nhanh chóng tiếp lời: "Không có gì khắc sâu bằng việc bản thân thành tù nhân, sống chết nằm trong tay người khác, mỗi ngài lo lắng hãi hùng còn chủ cũ thì đại bại!"

Không đợi Lục Phong Hàn ra lệnh: "Em biết phải làm như thế nào!"

Nói xong liền cắt đứt liên lạc.

Sau 4 giờ, phòng thẩm vấn có tin, Wise yêu cầu muốn nói chuyện trực tiếp với Lục Phong Hàn, nhưng anh từ chối chỉ để Vincent qua.

Lại sau nửa giờ, Vincent có được danh sách.

Lục Phong Hàn gọi Long Tịch Vân quay về.

Đội trưởng đội đặc công Long Tịch Vân vẫn như cũ, mang cái dáng vẻ Liên Minh đang nợ lương anh ta mà ũ rủ, thậm chí vì mới đổ máu mà trên người còn có chút sát khí.

Anh ta đứng yên làm quân lễ, chờ Lục Phong Hàn ra lệnh.

"Wise đưa ra một danh sách, trong đó phần lớn đã bị chúng ta kiểm tra xử lí từ trước, còn mấy con cá lọt lưới đã được gửi đến thiết bị đầu cuối của cậu. Làm việc nhẹ nhàng chút, đừng cho họ có cơ hội câu thông với nhau, sau khi mang đi thì giam riêng ra, làm cho bọn họ phải tự viết ra cấp trên, cấp dưới, đồng lõa hết. Sau khi viết xong, đối chiếu, rồi bảo là ai tự giác khai nhận thì có công, ai gian dối thì mang tội."

Từ đuôi mắt đến đuôi mày của Long Tịch Vân có một vết sẹo, làm cho ánh mắt anh ta hung dữ hẳn lên – rõ là kĩ thuật chữa thương của Liên Minh có thể giúp anh chẳng lưu sẹo nổi, dù có cũng có thể xóa hết.

Anh hiểu ý tứ của Lục Phong Hàn: "Khốn cảnh tù nhân?"

"Đúng, bọn họ sẽ không tin tưởng nhau hoàn toàn, càng có khuynh hướng vạch trần đồng lõa hơn là giấu giếm." ngón tay Lục Phong Hàn gõ lên bàn, trầm giọng: "Danh sách mà Wise cung cấp tôi vẫn còn nghi ngờ, cách này tuy phí công một chút nhưng có thể bổ khuyết cho nhau, càng tránh oan uổng vô tội."

Lục Phong Hàn nhìn thẳng vào Long Tịch Vân: "Giao cho cậu làm."

Đi theo chỉ huy đã mấy năm, Long Tịch Vân hiểu rõ cái tên này là dã thú trong rừng, quyết không cho địa bàn của mình dính mùi vị của kẻ khác. Càng đừng nói là bọn phản bội hại đến mạng người.

Anh không nhiều lời: "Rõ!"

Lục Phong Hàn gật đầu: "Nhanh chóng, tốt nhất trước khi trận mới diễn ra."

Lục Phong Hàn làm quân lễ, không nói một lời mà rời khỏi phòng chỉ huy.

Kỳ Ngôn ngồi một góc trên sô pha, nhìn Lục Phong Hàn làm Tổng chỉ huy quân Viễn Chinh hằng ngày.

Vô số thông tin được Phá Quân nhận lấy và báo cáo, thường không tồn tại khoảng nghĩ, vừa nói xong việc bố trí phòng tuyến cho hành tinh Lisbon, thì lại đến Bộ Kĩ Thuật báo cáo, xin chỉ thị.

Cậu vốn chỉ thỉnh thoảng chú ý động tĩnh đối phương, nay phải dừng tay, chống cằm, nằm lệch trên sô pha nhìn Lục Phong Hàn làm việc.

Người đang trước mắt và kẻ ở Leto đã có nhiều khác biệt.

Ở Leto, sinh hoạt bình thường của anh vô cùng thản nhiên, thư thả. Giờ làm Tổng chỉ huy, anh phải suy nghĩ làm sao mà dùng ít người nhất nhưng bố trí dãy phòng ngự dài nhất, nghĩ là vừa kết thúc chiến sự xong thì phải làm sao giảm thương vong, rồi phân tích chiến cuộc, suy tính sĩ quan chỉ huy bên kia còn nhiêu lính, nhiêu pháo....

Dù góc độ nhỏ nào cậu cũng muốn nhớ rõ, muốn đem mọi mặt của người này đề nhớ kỹ.

Chờ sau khi cắt liên lạc, Lục Phong Hàn giương mắt thấy Kỳ Ngôn đang ngẩn ngơ nhìn mình, anh cười rộ: "Hoàn hồn."

Kỳ Ngôn chớp mắt: "Cái gì?"

Thấy cả người cậu mặc áo khoác cảu mình, anh đứng dậy niết mặt Kỳ Ngôn: "Nên trở về ngủ."

Kỳ Ngôn ngồi lâu, hai chân hơi tê, khi đứng dậy phải nhờ cánh tay của Lục Phong Hàn mới vững. Trên phi thuyền không phân được ngày đêm, mất đi tính nhạy cảm với thời gian, cậu nghe thế thì nhìn thiết bị đầu cuối mới phát hiện đã 4 giờ sáng.

Cậu đáp lời anh: "Được."

Lục Phong Hàn không khỏi mở miệng: "Đừng để anh nói gì em cũng "được", có khi có hại đó."

"Được." Kỳ Ngôn đáp xong, dừng một chút, giải thích: "Tôi không nghĩ là sẽ cự tuyệt anh."

Cậu phân tích ý nghĩ này một chút, rồi đưa ra một kết luận không tính là kết luận: "Trong tiềm thức, tôi không muốn cự tuyệt anh."

Khóe môi ngậm cười của Lục Phong Hàn lại sâu thêm.

Trong lòng anh hiểu mọi lời nói của Kỳ Ngôn đều là ở trong lòng phân tích rồi mới kết luận, nhưng anh lại có ảo giác mình đang uống một ly rượu ngọt.

Kỳ Ngôn quay về phòng thì rửa mặt chuẩn bị ngủ, không biết có phải do giảm thuốc không mà trong lòng hơi bất an, không có buồn ngủ. Liền mở ra màn hình ảo, đem mấy ngày sinh hoạt hỗn loạn gần đây viết ra.

Hai giờ sau, cảm thấy mình không nên dính người như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi Phá Quân: "Hiện tại tướng quân đang làm gì?"

"Đang mở họp tại phòng chỉ huy. Năm phút trước, tiên sinh Long Tịch Vân nộp một danh sách lên cho ngài ấy, sau đó ngài ấy liền gọi các vị đội trưởng lại thương nghị."

Phá Quân tận chức tận trách truyền đạt lời Lục Phong Hàn: "Tướng quân không biết ngài còn chưa ngủ, dặn dò, sau khi ngài tỉnh lại sẽ giảm thuốc lần hai, không cần sợ hãi, không sao cả."

Nghe thấy từ "sợ hãi" làm Kỳ Ngôn ngơ ngẩn vài giây.

Lục Phong Hàn hiểu rõ cậu đã mất đi cảm xúc, đương nhiên càng không có cái gọi là "sợ hãi."

Nhưng anh vẫn sẽ dặn dò cậu, đừng sợ, không sao cả.

Không có cách tập trung, cậu ngồi ngốc một lát rồi xuống giường, rời phòng.

Phòng cậu ở cách vách phòng nghỉ của Tổng chỉ huy, khi mở cửa ra ngoài chả thấy ai. Kỳ Ngôn nhớ gì đó bèn hỏi Phá Quân: "Diệp Bùi và Mondrian đang ở tàu chỉ huy sao?"

"Có, họ đang ở phòng nghỉ cạnh Bộ Kĩ Thuật ăn sáng, ngài muốn đi tìm bạn bè à?"

Kỳ Ngôn gật đầu.

Mondrian thấy Kỳ Ngôn, có chút kinh hỉ, còn Diệp Bùi đang úp lên bàn trộm lười thì càng khoa trương hơn, đứng dậy tươi cười xán lạn: "Kỳ Ngôn, cậu sao lại ở đây!" Lại vội vàng hỏi cậu muốn ăn gì.

Lục Phong Hàn cảm thấy cậu quá gầy, nên tận tâm giám sát cậu ăn cơm ba bữa. Kỳ Ngôn nuốt ba chữ "dịch dinh dưỡng" lại: "Tôi một phần ăn định sẵn."

Diệp Bùi nhấn lên bảng đặt cơm, không lâu sao phần ăn Kỳ Ngôn gọi đã được mang đến.

Ba người ngồi cùng một cái bàn, Diệp Bùi nhìn Kỳ Ngôn, lại nhìn Mondrian, đôi mắt sáng ngời: "Giống như trở lại học viện Turan vậy!" Cô dùng muỗng chọc chọc khay ăn: "Không đúng, cũng có chỗ không giống, trong quân Viễn Chinh này người tốt nghiệp từ trường quân đội Đệ Nhất quá nhiều, tới lui toàn sinh viên của trường bên kia sông!"

Nếu nói sinh viên Turan đều đi đến khắp nơi làm nhân tài, thì sinh viên trường quân đội Đệ Nhất đều nhập ngũ. Nhưng sĩ quan cấp cao của quân Viễn Chinh hơn phân nửa là người trường quân đội Đệ Nhất.

Diệp Bùi lại chỉ quầng thâm trên mắt mình: "Đêm qua, tôi bị cấp trên điên ép dùng não không cho nghỉ. Trước kia không hiểu chuyện,giờ mới biết mấy nhiệm vụ mà giáo sư Phó phân cho nhẹ nhàng biết bao nhiêu!"

Kỳ Ngôn ăn một ngụm cơm: "Thức đêm là do vũ khí mới được vận chuyển từ xưởng quân sự của quân Phản Loạn sao?"

Thấy cậu biết, Mondrian giải thích: "Đúng vậy. Chỉ huy ra lệnh trong 13 tiếng phải hiểu biết hoàn toàn về vũ khí mới, cho nên toàn bộ Bộ Kĩ Thuật hôm qua đều thức đêm. Tôi và Diệp Bùi giờ được thay ra ăn sáng, ăn xong phải quay về tiếp tục làm."

Diệp Bùi nhỏ giọng: "Nhưng mà mình cảm thấy dù chỉ huy không hạ cái lệnh này thì bộ trưởng của bọn mình – thuộc tính cuồng nghiên cứu cũng sẽ bắt bọn mình thức thôi."

Mondrian thầm chấp nhận.

Diệp Bùi lại nói: "Tuy là nhiệm vụ có cường độ rất lớn, cấp trên cũng điên, không đúng, tất cả mọi người ở Bộ Kĩ Thuật đều rất điên, rất liều mạng, hệ số nguy hiểm cũng cao, nhưng mình thật rất thích ở quân Viễn Chinh."

Tiếng nói của cô mềm đi hai phần: "Tuy làm không được nhiều chuyện, nhưng sẽ có loại cảm giác..... tôi vì ngày mai của mọi người Liên Minh mà đưa ra nỗ lực lớn nhất."

Nói xong, lại cảm thấy mình hơi kiêu ngạo, cô ngượng ngùng: "Mình cũng không biết sao, lần ngủ gần đây lại nghĩ mấy cái này."

Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Ngôn đang ăn cơm một cách nghiêm túc, cảm thấy cậu giống như chả có biến hóa gì, liền nói: "Không biết mấy người ở Leto ra sao rồi."

Hạ Tri Dương bước xuống xe huyền phù màu đen tuyền, đi về cửa nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi trên sô pha xem tin tức.

Cậu ta cũng ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy một quả mận đỏ tung hứng, liếc mắt nhìn hình ảnh trên tin: "Mấy tin này không thú vị gì cả, chỉ dám nói nơi nào có mưa, nơi nào trời đẹp, chuyện khác nửa chữ cũng không dám viết."

Nói xong, cậu im lặng.

Không chỉ trong tức không dám, mà khi nói chuyện phiếm mọi người cũng đề phòng, vì không biết có đội mát nào, đôi tai nào đang giám thị mình.

Giống như quân Phản Loạn phái giáo viên đến Turan dạy thần học, còn thêm quy định là nếu thi môn này dưới điểm B sẽ bị khai trừ khỏi Turan.

Tất cả sinh viên đều bất bình, cảm thấy chính trị không được cann thiệp vào học thuật, nhưng quy định này vẫn được ban hành.

Mà sinh viên đã từng cao giọng phản đối thì đã lâu không còn tin tức.

Hạ Tri Dương cắn một miếng mận, không nếm ra được vị gì mà còn có chút đắng.

Vào Ngày Thành Lập, cậu cố thuyết phục cha mẹ rời Leto, nhưng đi được nửa thì ba cậu cho rằng nếu quân Phản Loạn chiếm được được Leto, bọn họ đi đúng là có thể bảo toàn tính mạng còn những người đang công tác ở các sản nghiệp của nhà họ Hạ thì sao, chắc sẽ bị lâm vào cảnh khổ.

Cuối cùng, cả nhà nhất trí ở lại Leto.

Sự thật chứng minh quyết định của ba cậu là đúng. Tuy sinh hoạt lúc này giống ngư bị tước đi ngũ cảm, giống như nước lặng, nhưng vì có ba cậu ở đây mà dù quân Phản Loạn cầm quyền sản nghiệp nhà họ Hạ vẫn như cũ không sập, mấy người đang làm việc cho nhà cậu vẫn có thể chống đỡ sinh hoạt.

Hạ phu nhân thấy Hạ Tri Dương thất thần, nhỏ giọng: "Có tin mới."

Cậu hoàn hồn, cắn thêm ít mận, có chút khẩn trương: "Tin tốt hay tin xấu?"

Ba mẹ cậu có con đường tin tức ẩn, dưới việc quân Phản Loạn phong tỏa hoàn toàn thông tin vẫn thỉnh thoảng bắt được ít tin tức bên ngoài.

Giống như tảng đá lớn che trên đầu có một khe nứt, từ dó mà hít được vài hơi không khí trên cao.

Hạ phu nhân đưa hai tờ giấy cho Hạ Tri Dương xem.

Cậu nhận lấy, phát hiện là [Nhật báo Leto] bản giấy, trước đây chỉ xem bản điện tử, giờ xem cái này có chút không quen.

Nhưng chỉ đọc xong tiêu đề thì Hạ Tri Dương bất chấp quen hay không.

Cậu nhanh chóng đọc nội dung, ngón tay cầm trang giấy niết chặt, tỉ mỉ thận trọng xem lại từ đầu.

"Thắng?"

Đôi mắt Hạ phu nhân phiếm hồng, nhỏ giọng đáp: "Thắng, cả hai lần gần đây đều thắng, chiến tuyến đã dời về hành tinh Lisbon."

Mẹ cậu vô cùng cẩn thận nói mấy lời này, trong nhà cậu có thể tạm thời nhiễu sóng nghe lén, trong khoảng thời gian ngắn có thể tự do nói chuyện.

Hạ Tri Dương hơi há mồm, không biết nên nói gì, thời gian dài bị áp chế làm cậu kiệm lời hẳn. Nhưng thời khắc này, trong lòng muốn nói điều gì đó, tới lui chỉ được vài chữ: "Thắng thì tốt."

Hạ phu nhân gật đầu: "Ba con nhận được tin, Tổng chỉ huy quân Viễn Chinh chết đi sống lại, có hắn thì tiền tuyến có thể trụ được. Tướng Nhiếp ở hành tinh Odin, đã chính diện chống lại Hodgkin."

Nỗi lòng bà đan xen: "Mọi chuyện ngày càng tốt, ngày càng có hy vọng."

Hạ Tri Dương cũng gật đầu: "Đúng."

Bà lại dặn: "Ở trường học, mấy cái chương trình học đó cứ học cho tốt, nghiêm túc vào, giống như dạy con thần học, cứ đại khái đi đi."

Hạ Tri Dương vừa nghe được tin thắng trận, tâm tình tốt lên không ít, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn: "Biết, mẹ yên tâm, con sẽ không dễ bị lừa như vậy, thần tượng của con là Y thần."

Cách xa vô số năm ánh sáng, những phi thuyền như những ngọn núi trôi lặng lẽ trong vũ trụ.

Diệp Bùi và Mondrian sau khi ăn xong bữa sáng, lại vội vàng rời đi. Kỳ Ngôn uống lượng thuốc đã giảm lại xong, thì cũng theo đường cũ về phòng.

Đến trước cửa, cậu chần chờ vài giây rồi xoay hướng, đi đến trước cửa phòng cách vách.

Phá Quân nhắc: "Tướng quân còn đang ở phòng chỉ huy, chưa về."

Kỳ Ngôn nhìn cái cửa đang đóng chặt trước mắt, nhớ đến lúc Lục Phong Hàn cắt móng tay cho mình, thuận tay cấp quyền hạn.

Thử quét thiết bị đầu cuối cá nhân, "tít", cửa mở.

Kỳ Ngôn không tùy tiện đi vào, mà hỏi Phá Quân: "Nếu ở lúc không có anh ấy mà tôi tự tiện đi vào, tướng quân sẽ giận chứ?"

Cảm xúc thiếu hụt khiến cậu đôi khi không nắm giữ được đúng mực. Cậu không xác định được việc nào sẽ làm người ta vui, việc nào làm người ta phiền chán.

Phá Quân đáp: "Tướng quân sẽ không tức giận. Dựa theo quy chuẩn xã giao của con người, tự tiện ra vào phòng người khác sẽ làm họ tức giận. Tuy nhiên tướng quân đã cho phép ngài tùy thời ra vào, hơn nữa đối với ngài ấy, thì ngài không giống người khác."

Kỳ Ngôn cảm thấy có thể là do giảm thuốc mà đáy lòng cậu sinh ra khát vọng mơ hồ, thúc đẩy cậu.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đèn trong phòng sáng lên.

Phong Lục Phong Hàn không có nhiều đồ, lúc đi vào lần đầu cậu cũng đã nhớ kĩ, nhưng vẫn như cũ mà quan sát cẩn thận.

Qua cửa tủ quần áo nửa trong suốt, thấy rõ bên trong chỉ treo vài cái áo sơ mi, áo khoác và quân phục quân Viễn Chinh. Bên cạnh bố trí phòng vệ sinh, phòng tắm vòi sen, góc phòng có sọt đồ dơ. Trên bàn làm việc có màn hình ảo, không giống trước mà đã vào trạng thái nghỉ.

Rất sạch sẽ.

Giống như khi ở căn nhà tại Leto, phòng ngủ của anh luôn được dọn dẹp chỉnh tề.

Gối ở đầu giường được bày biện chuẩn chỉ, có một cái áo sơ mi được đặt trên đó, theo vị trí trong trí nhớ mà Kỳ Ngôn ngồi xuống drap trải giường màu xám.

Không biết có phải do nơi này là không gian cá nhân của Lục Phong Hàn không mà bên trong tràn ngập dấu vết sinh hoạt của anh, Kỳ Ngôn chỉ ngồi mà sinh ra cảm giác buồn ngủ mông lung.

Lúc 8 giờ sáng, Lục Phong Hàn nhận được báo cáo của Lorentz về vũ khí mới của quân Phản Loạn, lại lôi mấy đội trưởng ra mở họp, khi xong việc về phòng đã là 9 giờ sáng.

Khi vào cửa, anh cúi đầu phúc đáp văn kiện của Bộ Hậu Cần, rồi nhận được tin nhắn của Vincent là tàu Định Viễn đã quay lại.

Chờ khi đóng cửa xong thì anh phát hiện đèn trong phòng không tự động bật lên như mọi khi, vẫn đen nhánh, độ ấm trong phòng còn có chút cao.

Anh mở đèn.

Đèn vừa sáng lên thì anh liếc mắt thấy trên giường mình có người đang cuộn tròn, người đó còn ôm áo sơ mi của anh ngủ ngon.

Không đắp chăn nên hiện ra thân hình mảnh khảnh, vì tư thế mà làm lộ ra một đoạn cổ chân trắng nõn, đến mức chói mắt.

Phá Quân dùng một chút ánh sáng nhẹ biểu hiện một hàng chữ trong không khí.

Lục Phong Hàn xem xong....

Sau khi về phòng Kỳ Ngôn không ngủ được, đi đến chỗ anh thì mệt rã người mà ngủ rồi?

Bảo Phá Quân hạ ánh đèn xuống, Lục Phong Hàn nhẹ chân đi đến bên giường, quỳ một gối trên sàn nhà, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt của Kỳ Ngôn.

Chiếc quần quân đội phẳng phiu nó nếp gấp nơi đầu gối.

Không nghỉ đến hàng mi Kỳ Ngôn run nhẹ, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhậm nhèm: "Anh về rồi à?"

"Làm em thức?" tiếng nói Lục Phong Hàn chậm rãi: "Ừ, anh đã về."

Kỳ Ngôn nhớ đến mình đang nằm trên giường anh, muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao.

Lục Phong Hàn nhìn ra, mắt đầy ý cười: "Vừa mới ngủ à?"

Kỳ Ngôn ừ nhẹ bằng âm mũi của người mới tỉnh.

Vì cách nhau rất gần, trong lúc xuất thần cậu đắm chìm vào trong hơi thở quen thuộc này, tận vào trong xương cốt có vẻ kiên định và an tâm.

Mí mắt đơn bạc lại cụp xuống, cơn buồn ngủ nhiều thêm nửa phần.

"Anh sẽ không khó chịu. Lúc nào em muốn đến phòng anh, ngủ hay làm gì cũng được." Thấy cậu ôm áo sơ mi của mình trong ngực, anh có chút ghen ghét.

"Được." Hiếm khi não Kỳ Ngôn hỗn loại, cơn buồn ngủ kéo đến làm cậu vô ý kéo ống tay áo của Lục Phong Hàn tại mép giường.

Trong lòng xao động, Lục Phong Hàn vốn rất tự tin về tính kiên nhẫn của mình, tin là bản thân có thể thể đến khi cậu lấy lại được cảm xúc.

Nhưng giờ khắc này, anh không nhịn được.

Trong căn phòng với tiếng quần áo sột soạt và không khí dịu nhẹ, anh trở tay cầm bàn tay đang níu tay áo mình, cúi người cúi đầu, đặt tại khóe môi cậu một nụ hôn dịu dàng.

Tựa như chuồn chuồn lướt trên nước suối đêm hè.

Bản tính săn mồi thu lại, chỉ còn ôn nhu và kiềm chế. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play