Lục Phong Hàn không phải chưa từng ngủ chung cùng người khác, khi có chiến sự kịch liệt ở tiền tuyến anh phải suốt đêm ngày nhìn bản đồ tinh hệ, sàn của tàu chỉ huy là giường, mấy chục người thay phiên nhau ngủ, ai mà quan tâm việc người nằm cạnh là ai, có thể chợp mắt đã là sung sướng.
Anh cũng không phải chưa từng gần ai như thế.
Lúc chưa làm tổng chỉ huy, có một lần làm nhiệm vụ bị quân Phản Loạn phục kích, anh và Erich phải đáp khẩn cấp xuống một hành tinh hoang vắng, khoang thoát hiểm vừa rơi xuống đất đã tan tành thành mảnh nhỏ.
Lúc ấy Erich bị thương nặng, không thể cầm máu, thân nhiệt giảm rất nhanh. Không nói đến khoang trị liệu hay robot y tế, ngay cả một viên thuốc, một ít vải xô cũng không có. Hành tinh hoang đó có nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ngày rất nóng đêm thì quá lạnh. Anh chỉ có thể dùng thân nhiệt của mình bảo vệ đối phương, tránh cho việc cứu viện chưa tới thì Erich đã toi mạng.
Nhưng tình huống lúc này và lúc đó không giống nhau.
Tạp âm trên pháo đài vẫn không ngừng, một khi chú ý sẽ thấy rất phiền. Tại thời khắc này nó chẳng so được với âm thanh hô hấp bên tai.
Lục Phong Hàn nghĩ có lẽ là do ngày thường Kỳ Ngôn luôn lạnh lùng, ít cười, nói cũng không nhiều nên tạo cảm giác xa cách, khó gần. Cùng người đang dúi vào lòng anh ngủ ngon khác xa.
Cảnh giác lúc ngủ đâu?
Lục Phong Hàn hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu, lướt đến từng đôi mi, mũi cao, tự nhủ: Cậu có biết khi cậu ngủ rất dính người không? Hửm?
Đương nhiên là không ai hồi đáp.
Bé dính người này ngủ rất say, chẳng biết tại sao tự nhiên mình thành bé dính người.
Trong bóng tối, Lục Phong Hàn nhìn tường kim loại đối diện, cố gắng thích ứng cảm giác có người nằm trong lòng, dựa vào tạp âm quen thuộc mà nhắm mắt lại.
Hồi lâu, anh đem cánh tay đang rũ bên người vắt lên eo Kỳ Ngôn, không rời đi nữa.
Lúc Kỳ Ngôn tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mình cậu.
Chất lượng giấc ngủ của cậu trước giờ không tốt, chỉ có thể cố gắng ngủ bù, nhưng lần này ngủ quá ngon, thậm chí còn không mơ.
"Mấy giờ rồi." Giọng nói cậu hơi khàn.
"Còn sớm, 8 giờ rưỡi." – Lục Phong Hàn thấy mắt cậu nhập nhèm, mơ màng, cười nói: "Đừng nướng nữa, tổ trưởng cậu hôm qua nói tập hợp lúc 9 giờ."
Cậu ngồi dậy từ từ, lớp vải mềm mại ma sát thân người, cậu dùng nước súc miệng đồng bộ trên Fontaine I, rồi cầm ly nước mà Lục Phong Hàn đưa cho, uống thuốc.
Biết sau khi uống thuốc sẽ hơi khó chịu, Lục Phong Hàn hỏi cậu: "Nghỉ ngơi chút rồi hãy tập hợp nhé?"
Kỳ Ngôn đáp ừ, không ý kiến.
Lục Phong Hàn dựa lưng vào tường, nói: "Cậu có biết buổi tối lúc ngủ cậu...."
Tự nhiên Lục Phong Hàn muốn xem chuyện này là bí mật của mỗi anh.
Nên thấy ánh mắt của Kỳ Ngôn, anh sửa miệng: "Về sau đừng ngủ chung giường với người khác, trừ tôi."
Kỳ Ngôn ghét việc động chạm thân thể nên cũng chả thích ngủ cùng ai, chỉ có Lục Phong Hàn là ngoại lệ.
Tuy thế, cậu vẫn hỏi: "Tại sao?"
Lục Phong Hàn trơn mắt nói dối: "Lúc nằm mơ cậu sẽ quậy, chỉ tôi khống chế được."
Kỳ Ngôn biết hôm qua mình không có nằm mơ, lúc ngủ cũng rất ngoan, nhiều lúc cả chăn và drap giường cũng chẳng nhăn nhúm.
Cậu không hiểu vì sao Lục Phong Hàn nói thế, nhưng vốn dĩ cũng chẳng chung giường cùng ai nữa nên gật đầu: "Được."
Cảm xúc bí ẩn nào đó của Lục Phong Hàn được thoả mãn.
Lúc tập hợp, tinh thần của bọn Mondrian hơi không tỉnh táo, ngáp liên tục. Diệp Bùi còn mơ màng, oán giận: "Biết thế mình đem tai nghe tĩnh âm theo, ban ngày thấy ok tới tối là thanh âm động cơ ong ong miết. Chắc hôm qua mình chỉ ngủ được ba, bốn tiếng, còn nằm mơ thấy mình hải tặc vũ trụ bắt đi."
Kỳ Ngôn cảm thấy Lục Phong Hàn đem theo tai nghe cho mình nhưng hôm qua không dùng cậu vẫn ngủ rất ngon.
Không lâu sau, giáo sư Phó và một nhân viên công tác đi đến: "Chào các bạn học, xác nhận đủ đồ rồi thì chúng ta quay về."
Diệp Bùi hỏi: "Chúng ta còn có cơ hội trở lại đây không giáo sư?"
Giáo sư Phó trêu: "Hôm qua không bị tập kích doạ khóc hả? Không sợ sao mà còn muốn đến?"
Diệp Bùi nhíu mũi: "Tập kích là sự kiện đột xuất, không ảnh hưởng việc em quyến luyến Fontaine I."
Đoàn người đi lên phi thuyền cỡ nhỏ, phạm vi hút của Fontaine I chậm rãi mở ra, vũ trụ vô ngần xuất hiện trong tầm nhìn.
Phi thuyền trượt ra nogài, như con cá bơi trở lại biển khơi.
Thông qua cửa sổ mạn thuyền, Diệp Bùi nhìn Fontaine I dần xa, cảm khái: "Lúc ở trong pháo đài cảm giác thấy không gian rất lớn, có thể chứa rất nhiều người, giờ nhìn xem, Fontaine I chỉ còn chút xíu."
"Cho nên không cảm thấy vĩ đại sao?" Giáo sư Phó cũng nhìn cảnh tượng bên ngoài: "Phi thuyền chúng ta đang đứng, Fontaine I hay Leto nếu đem so với vũ trụ chỉ như muối bỏ biển. Nhưng chúng ta đã thành công rời Trái Đất đi vào vũ trụ, lúc Liên Minh hùng mạnh nhất còn có chín đại khu hành chính, con người cai quản vô số hành tinh. Con người rất nhỏ bé, nhưng con người luôn không cho phép mình mãi nhỏ bé."
Mondrian, người vẫn luôn im lặng, tiếp lời: "Đây cũng là lí do em lựa chọn nghiên cứu khoa học. Cha em từng nói, chủng tộc loài người cần có người nhìn về mặt đất, cũng cần có người nhìn về phía sao trời."
"Đúng vậy, cha em nói đúng." Giáo sư Phó gật đầu, thất thần trong chớp mặt, biểu tình trở nên phức tạp, than nhẹ: "Nhưng lúc này, "nhìn về phía sao trời" lại làm nhiều người sợ hãi."
Diệp Bùi nhỏ giọng hỏi: "Vì sự kiện đại huỷ diệt khoa học kỹ thuật ạ?"
"Các em đã đọc trong sách giáo khoa lịch sử, khi khoa học kỹ thuật bùng nổ lần 3 bắt đầu, chúng ta nắm giữ một loại vật chất mới – nguồn không gian. Sau khi nguồn không gian được phát hiện, chúng ta dễ dàng gặt hái nhiều thành quả khoa học kĩ thuật, thậm chí là thành quả mà trước đây chưa từng dám mơ đến."
Mondrian: "Những thành tựu đó không có lý luận trụ cột."
"Đúng vậy.", giáo sư Phó chuyển thảo luận từ Turan qua phi thuyền: "Em xem, như một cái đèn sáng, chúng ta không biết lí do vì sao nó sẽ sáng. Nguồn không gian đối với nhân loại cũng thế. Chỉ là khi đó chúng ta mới tiến vào vũ trụ, như một chiếc lá trôi trên mặt biển, bất kì lúc nào cũng có thể chìm, còn nguồn không gian như một khúc gỗ nổi đỡ chúng ta lên. Cho nên, chúng ta quyết định bỏ qua tất cả nan đề của nó mà ứng dụng lập tức... cho nên..."
Mỗi người đều hiểu rõ ràng độ thảm thiết của sự kiện "đại huỷ diệt".
Nguồn không gian sụp đổ trong trạng thái xếp chồng, lực khuyếch tán gây ra sự huỷ hiệt quy mô lớn: vô số hành tinh nổ mạnh, ba phần tư nhân loại tử vong, chín đại khu hành chính chỉ còn bốn đại khu hành chính, bản đồ từng bị con người chinh phục rơi vào bóng tối vĩnh hằng, ngoại trừ khu hành chính Trung Ương chỉ còn ba đại khu giữ được khu vực trung tâm, vị trí lân cận buộc phải vứt bỏ, dần hoang tàn.
Với vết thương trước mắt, Liên Minh mở ra kế hoạch "Phục hưng khoa học kỹ thuật".
Sau khi mất đi nguồn không gian, trong một đêm Liên Minh lùi lại thời kì Trái Đất, lần bùng nổ khoa học kĩ thuật thứ ba khiến thành quả từ mười không còn nỗi một. Phần lớn phòng thí nghiệm và nhà khoa học tử vong, mất dữ liệu, ở rất nhiều lĩnh vực còn xuất hiện tình trạng cắt bỏ.
"Sau đại huỷ diệt, quân Phản Loạn dùng đại khu biên cảnh Nam Thập Tự làm cứ điểm, công khai phản đối Liên Minh và [Công ước tinh tế nhân loại], mưu toan dùng "thần quyền" thay thế "nhân quyền". Năm đó là năm 145 lịch hành tinh, Liên Minh đang bước đầu xây dựng lại, hơi đâu mà quan tâm bọn phản loạn. Nhưng sự thật chứng minh, Liên Minh xem nhẹ sự kích thích của sự kiện đại huỷ diệt đối với dân chúng, quân Phản Loạn lợi dụng điều đó mà nhanh chóng lớn mạnh, đến nay chưa bị diệt chính là bằng chứng rõ ràng."
Giáo sư Phó hồi tưởng lại đoạn kết phía sau sự kiện tâp kích hôm qua, mảnh vỡ của phi thuyền tiêm kích lơ lửng trong vũ trụ: "Chỉ cần có một người không tín nhiệm loài người, không tin tưởng khoa học kĩ thuật, không uỷ thác vào tương lai thì quân Phản Loạn vĩnh viễn không biến mất."
Lục Phong Hàn nghe, biết giáo sư Phó hiểu rõ chuyện hôm qua là do quân Phản Loạn chứ không phải hải tặc vũ trụ.
Giáo sư Phó nhìn mọi người đang ngồi, ánh mắt ông thành khẩn: "Các em ở đây đều là sinh viên ưu tú của Turan, tương lai cũng trở thành nhà khoa học cực kỳ nổi bật. Cả đời của các em còn rất dài, nhưng dù trong tình huống nào thầy cũng mong các em luôn giữ vững tín nhiệm đối với đồng loại, hy vọng vào tương lại."
Diệp Bùi, Mondrian và Hàn Mân hiểu rõ sức nặng trong lời nói của giáo sư, sôi nổi gật đầu đáp ứng.
Kỳ Ngôn nhìn ra cửa sổ, trong trí nhớ mẹ cũng từng nói với cậu: "Con có được thiên phú mà ai cũng mong ước, đồng thời nó cũng mang đến cho con vô vàn khổ sở. Đôi lúc con sẽ cảm thấy rất cô đơn, hiểu được bản thân nhỏ bé đến đâu mà sợ hãi. Nhưng Ngôn Ngôn của mẹ, dù bầu trời tối đen thăm thẳm, chúng ta vẫn phải ngẩng đầu tìm kiếm sao trời."
Cậu biết cậu làm được, cậu vẫn chưa từng từ bỏ.
Về đến Turan thì giờ học buổi chiều đã kết thúc, cả đoàn trực tiếp về phòng thí nghiệm.
Tin tức "Hải tặc vũ trụ vô tình tập kích Fontaine I" đã trở thành đầu đề của [Nhật báo Leto], nên khi đến trường đã bị mọi người chú ý.
Diệp Bùi đành kể đầu đuôi câu chuyện nhằm thoả mãn lòng hiếu kỳ của bạn học.
Kỳ Ngôn về vị trí của mình, lấy dụng cụ lưu trữ ra chuẩn bị hoàn thành công việc hai ngày nay đã bỏ dở.
Đang nhập code thì nhớ đến hôm qua trước khi ngủ, Lục Phong Hàn có nói quân Phản Loạn sở dĩ tập kích do bản gốc hệ thống điều khiển trung tâm đang ở pháo đài, đích đến là Leto.
Cậu đoán rằng đem bản gốc đưa đến hẳn dùng để điều chỉnh mô hình xử lí tin tức mới mà quân đội và Turan đồng hợp tác. Quân đội có lẽ dùng hệ thống này đưa vào phi thuyền dân sự.
Phát hiện bản thân đã nghĩ xa nên cậu dừng lại, tập trung hoàn thành việc đang làm, chuẩn bị về nhà sớm một chút.
Cậu hơi đói rồi.
Laurent liếc qua nơi Kỳ Ngôn ngồi.
Trong hai ngày bọn Kỳ Ngôn đi vắng, người nào có vấn đề không hiểu sẽ nhờ hắn hướng dẫn. Tuy hắn không kiên nhẫn nhưng cũng không từ chối.
Nhưng hiện tại, khi Kỳ Ngôn quay lại, mấy người từng nói: "Phương pháp này của cậu mình nghĩ không ra đó nha Laurent!", "Cậu lợi hại quá" đều hướng về Kỳ Ngôn.
Còn hắn giống như đã tàng hình, không ai để ý.
Không, hiện tại chẳng phải hắn đã vô hình rồi sao?
Giáo sư Phó đi pháo đài cũng không đem hắn theo, vị trí của hắn đã bị Kỳ Ngôn thay thế, các giáo sư đều khen ngợi mô hình PVC93, máy gia tốc R9-03...
Tất cả mọi người đều là Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn ——
Tại sao nó lại có mặt trên thế giới này?
Lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn nhận được tin nhắn: [Suy nghĩ đến đâu rồi? Giá cả có thể thương lượng.]
Laurent muốn xoá tin này, nhưng trước khi thao tác đã dừng lại.
Hắn ta nhìn Kỳ Ngôn, cúi đầu, nhìn chằm chằm tin nhắn trên thiết bị.
Nửa phút sau, hắn nhắn lại: [Thêm 40%.]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Được.]
Mắt Laurent hưng phấn, rất nhanh: [Cho tôi biết địa điểm và thời gian giao dịch.]
Sau khi giúp mọi người giải quyết vài vấn đề, Kỳ Ngôn tiếp tục làm nhiệm vụ được giao. Làm xong cậu lưu vào thiết bị rồi cất nó đi, xong thì đứng dậy, tìm Lục Phong Hàn: "Đi, về nhà, tôi đói."
Vừa ra ngoài, cậu gặp Laurent, đi thêm hai bước lại có cảm giác là lạ.
Trong phòng thí nghiệm, trừ cậu thuận cả hai tay thì không còn ai khác, nên cậu luôn đeo thiết bị đầu cuối bên tay phải, còn nhưng người khác để thuận tiện nên luôn đeo bên tay trái, kể cả Laurent.
Nhưng lúc nãy cậu thoáng thấy Laurent đã đổi thiết bị qua tay phải.
Đứng cạnh bên, Lục Phong Hàn đề nghị: "Buổi tối muốn ăn gì? Tôi nấu?"
Nghe xong, Kỳ Ngôn cự tuyệt: "Không cần, muốn ăn phần ăn A."
Cậu tình nguyện ăn thức ăn nhạt nhẽo vô vị cũng không muốn ăn đồ do anh nấu.
Người luôn dễ hiểu và học tập thứ gì cũng nhanh Lục Phong Hàn hoài nghi, lúc trước bị lủng một lỗ ở eo, chỗ khác thì không bị gì còn khả năng nấu ăn bị ảnh hưởng hả?