Khi về nhà vào lúc tối, Kỳ Ngôn đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Không bật đèn, Lục Phong Hàn uể oải tách chân dài, ngồi trên sô pha, tùy ý tung hứng viên đá hình bầu dục mà Kỳ Ngôn vừa nhặt bên ngoài.
Tung hứng vài lần, anh nắm cục đá lạnh lẽo trong tay, gọi cho Vincent.
Cuộc gọi mau chóng được nhận.
"Chỉ huy?"
Nghe xưng hô thì biết Vincent đang ở một mình, dễ nói chuyện. Lục Phong Hàn đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có thể hack vào hệ thống Turan không? Không cần làm gì khác, chỉ cần vào máy tính quang học tìm một ít dữ liệu."
Sau vài giây câm nín, Vincent hỏi: "Chỉ huy, rốt cuộc lúc trước em cho ngài ấn tượng đẹp cỡ nào vậy, khiến cho ngài có cảm giác là em có thể hack được vào hệ thống Turan?"
Lục Phong Hàn: "Không được?"
"Đương nhiên không được! Tuy rằng thừa nhận mình không được ảnh hưởng lớn đến tôn nghiêm đàn ông, nhưng mà thật sự không được!"
Vincent nhanh chóng phổ cập khoa học cho Lục Phong Hàn: "Ngài biết rõ trước đây em học ở trường quân đội Đệ Nhất chuyên ngành thu thập tình báo, lúc đó trên mạng thường xuyên có mấy vụ thực hành hack mạng hành tinh. Con thỏ tốt phải biết ăn cỏ gần hang, Turan ở bên kia sông nếu không ăn thì không phải thỏ ngoan. Mọi người đều thích trèo vào mạng nội bộ Turan, có khi vui còn để lại ý kiến giúp bọn họ tăng cường phòng hộ."
"Sau này, người ở Turan chắc bị chúng ta ba ngày đi dạo, hai lần làm tiền mà phiền rất phiền – em nói nhá, tốc độ nắm bắt rất là quan trọng!"
Sau cảm thán, cậu ta lại nói: "Turan giàu có bị làm phiền quá nên đi tìm một người làm lại hệ thống tường lửa của mạng trường. Cái bức tường lửa này quá trời chắc chắn, từ đó về sau, chuyên ngành thu thập tình báo của trường quân đội Đệ Nhất phải nuốt nước mắt, tuyệt tích khỏi Turan!"
Lục Phong Hàn một dao thấy máu: "Ăn cỏ gần hang là giả, xem Turan trả thù lao hào phóng mới là thật?"
Vincent nỗ lực vớt vát tôn nghiêm: "Cũng không thể nói vậy nha chỉ huy, đây gọi là đôi bên cùng có lợi. Tốt xấu gì bọn em cũng tìm mấy cái lỗ hổng cho họ sửa, rất là quan trọng đó. Turan cây to đón gió, mạng nội bộ cả ngày bị hack chín, mười lần."
Lục Phong Hàn xác nhận lần nữa: "Thật sự vào không được."
Vincent xác định: "Vào không được thật, cái ông tạo ra tường lửa này rất mạnh.", lại kỳ quái: "Ngài muốn điều tra gì vậy chỉ huy?"
Lục Phong Hàn đem cái hôm nay nghe được nói: "Một tháng trước Dission chết, cùng với tiền tuyến thua thảm, người đi theo hắn ta trở thành tổng chỉ huy, việc này không chỉ mỗi chúng ta chú ý."
"Ngài nói rằng cũng có người quan tâm mấy chuyện này, tìm được dữ liệu của cái xe huyền phù kia, ngầm điều tra. Sau này xác định là mưu sát, nhưng vì liên lụy quá nhiều nên yêu cầu giáo sư kia của Turan xóa hết, can thiệp không nổi?"
Vincent châm chọc: "Mỗi người ở quân Viễn Chinh đều không dám chắc chắn ngày mai còn sống hay không, vậy mà còn bị tính toán tới lui sau lưng thế này, thiệt vinh hạnh quá."
Ánh mắt Lục Phong Hàn như sương phủ dao, lại tung hứng đá trong tay.
Vincent nhịn không được: "Khẩu pháo trên tiền tuyến nhắm vào quân Phản Loạn, mỗi người thiếu điều lấy mạng làm tấm chắn, bảo hộ nhưng hành tinh sau lưng. Còn mấy người ở Leto này, miệng thì cười mà nòng súng thì nhắm vào người bên cạnh. Chỉ huy, khi nào ngày về tiền tuyến cho em theo với, sống ở đây quá mệt mỏi, em sợ ở lâu giảm thọ."
"Chờ đi." Sau khi nghe hắn ta oán giận xong, Lục Phong Hàn nói: "Nói sau."
Vừa cắt liên lạc thì nghe tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, sau đó là đèn được bật lên.
Kỳ Ngôn vừa tắm xong, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm rộng thùng thình đi đến, dáng người cậu cao gầy, bờ vai mảnh khảnh, da trên cổ trơn bóng được ánh đèn chiếu đến.
Lục Phong Hàn nhíu mi: "Cổ bị sao thế?"
Gáy Kỳ Ngôn có một đường đỏ, rất chói mắt.
"Ở trường học bị lá cây...."
Dùng "cứa" hay "xước" cũng không đúng, lá cây chẳng bén thế đâu, Lục Phong Hàn nói: "Bị lá cây cọ?"
Cái này bị lâu rồi mà, còn không tốt lên?
Cái lá đó có độc hả?
Kỳ Ngôn đưa thuốc liền thương đưa qua: "Muốn thoa thuốc, ngứa."
Lục Phong Hàn đến gần, bóp ra gel trong suốt , chóp mũi nghe được mùi hơi nước nhàn nhạt.
Anh thuận miệng: "Trước đây ai giúp cậu thoa thuốc?"
Kỳ Ngôn nghiêng đầu, đáp: "Robot giúp việc."
Không phải ông bà ngoại hay ai khác mà luôn do robot giúp việc làm sao?
Lục Phong Hàn tự nhiên hỏi tiếp: "Sau ở đây lại không mua một con robot giúp việc?"
"Không an toàn." Kỳ Ngôn chờ tay anh rời đi, khép cổ áo lại, "Hơn nữa có anh."
Lời nói của cậu rất đương nhiên, Lục Phong Hàn không những không vui mà còn hơi cười: "Cũng đúng."
Thoa xong thuốc, cậu không tránh ra mà trực tiếp hỏi Lục Phong Hàn: "Tôi có thể giúp anh hack vào hệ thống mạng nội bộ của Turan."
Ánh mắt Lục Phong Hàn trầm xuống.
Bị người ta nói thẳng mục đích đúng là có cảm giác không thoải mái.
Biểu tình anh bất động, không ai nhận ra trong mấy giây đó anh đã suy nghĩ gì, chỉ trả lời: "Trước cảm ơn cậu."
Hai người đi về hướng máy tính quang học trong phòng sách.
Xem Kỳ Ngôn mở máy, nhập code, liền có vô số cửa sổ lướt nhanh trước mắt, Lục Phong Hàn dựa bàn, tầm mắt đặt ở xoáy tóc trên đỉnh đầu Kỳ Ngôn, nói: "Người lần trước đến là Vincent, học chuyên ngành thu thập tình báo ở trường quân đội Đệ Nhất. Cậu ta bảo không thể vượt được tường lửa chắc chắn của Turan."
Kỳ Ngôn đang gõ lệnh, không nghĩ là Lục Phong Hàn sẽ nhắc đến Vincent. Cậu đáp: "Người thiết kế tường lửa này là Auguste, đã nói cho tôi biết lỗ hổng của tình tự này ở đâu."
Auguste?
Hình như có quan hệ tốt nhỉ?
Tự nhiên Lục Phong Hàn có ác cảm với cái người chỉ mới biết tên này: "Cậu biết người đó?"
Lúc này, Kỳ Ngôn đã hack vào mạng nội bộ của Turan, đăng nhập máy tính của Tilia.
Cậu trả lời: "Ừ.", rồi bổ sung, "Bại tướng dưới tay."
Lục Phong Hàn mới có ác cảm, chưa được bao lâu đã chẳng còn.
Chỉ là bại tướng dưới tay.
"Dữ liệu đã bị Tilia xóa có thể khôi phục lại.", Kỳ Ngôn phục chế một phần dữ liệu, rồi rời khỏi mạng nội bộ Turan.
Cậu xem nhanh như gió: "Tilia kiểm tra hệ thống điều khiển tự dộng của xe huyền phù, phát hiện có sự xâm nhập."
Cậu chỉ ra một đoạn số liệu lạ, nói cho Lục Phong Hàn: "Chỗ này bị cấy vào một đoạn mã tên "kíp nổ", giấu rất kĩ, kiểm tra bình thường sẽ không thấy. Trình độ của Tilia rất khá."
"Kíp nổ?", tay phải Lục Phong Hàn chống cạnh bàn, tay trái đặt trên lưng ghế của Kỳ Ngôn, cúi sát người xem đoạn mã mà cậu chỉ: "Công dụng của nó là gì?"
Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt anh ta, làm cho ngũ quan hơi tối, có chút lệ khí.
Vì tư thế của anh quá gần, ngón tay Kỳ Ngôn hơi cuộn lại, sau hai giây mới đáp: "Nó xuất phát từ quân Phản Loạn, bọn chúng dùng nó để mưu sát người trên Bảng Đen. Sau khi hệ thống điều khiển bị cấy vào, quân Phản Loạn có thể theo dõi, tùy thời cướp quyền điều khiển, tạo tình huống sự cố xe huyền phù."
"Còn khó bị phát hiện?" Lục Phong Hàn nghiêng mặt nhìn cậu.
Gần quá.
Kỳ Ngôn né tránh ánh mắt của anh, nhìn màn hình: "Đúng. Vì phòng ngừa việc Liên Minh giải được, "kíp nổ" vẫn luôn trong tay quân Phản Loạn, không lọt ra ngoài."
Điều này có nghĩa là việc Disson gặp sự cố là do phân Phản Loạn làm ra.
Giả thiết rằng Disson cung cấp tin tức cho quân Phản Loạn.
Nhưng người chết thì không còn chứng cứ.
Hơn nữa nếu Disson là phản đồ, vậy cái người vừa mới nhậm chức tổng chỉ huy đem quân lui về hành tinh Turin, nhường 23 hành tinh lại cho quân Phản Loạn, Wise có vai trò gì?
Có khi nào Disson không phải phản đồ, nhưng vì biết một ít bí mật mà bị diệt khẩu?
Thấy anh suy tư, Kỳ Ngôn ngồi chờ, chờ hồi lâu liền mở miệng: "Tôi muốn đi ngủ."
Lục Phong Hàn chưa hoàn hồn hoàn toàn: "Sớm thế? Mà thôi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể."
Nửa người của Kỳ Ngôn gần như sát rạt vào Lục Phong Hàn, anh di chuyển một cái là chạm liền.
Cậu nhắc nhở: "Anh tránh ra trước."
"Sao?" Lục Phong Hàn hồi hồn hoàn toàn, phát hiện là mình một bên chống tay lên bàn, một bên đặt tay lên ghế, làm thành một nửa vòng tròn đặt Kỳ Ngôn bên trong.
Kỳ Ngôn như con thú nhỏ, bị nhốt bên trong vòng, đứng ngồi không yên.
Lục Phong Hàn lúc này mới đứng thẳng: "Muốn đi ngủ?"
"Ừa, đêm qua ngủ muộn quá nên mệt.'
Thấy vết đỏ trên gáy cậu đã nhạt, anh đáp: "Được, ngủ đi mai tôi gọi."
Ngày 6 có một tiết học chung, phòng giảng lớn chứa mấy trăm sinh viên, chẳng còn chỗ ngồi.
Dựa vào thiết bị cá nhân tìm thấy vị trí, Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn ngồi xuống.
Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên ngồi phía trước, thấy cậu đến liền vui vẻ chào hỏi: Sớm!"
Kỳ Ngôn mới ăn xong, tinh thần uể oải, ừ ngắn gọn.
Hạ Tri Dương nhìn ra, hỏi Lục Phong hàn: "Cậu ấy bị bệnh?"
Lục Phong Hàn có lệ: "Hôm qua cậu ấy ngủ không ngon."
Kỳ Ngôn lặng lẽ liếc Lục Phong Hàn – hôm qua cậu đi ngủ lúc 11 giờ.
Hạ Tri Dương rất tin lời Lục Phong Hàn, không nói chuyện với Kỳ Ngôn nữa, lôi kéo Trần Minh Hiên cùng chơi game.
Chưa bắt đầu học nên trong phòng hơi ồn, Kỳ Ngôn chống cằm, nghe thấy có người gọi tên thì quay đầu, thì thấy một nam sinh mắt một mí, tóc đen đứng cạnh.
Kỳ Ngôn phản ứng chậm: "Gọi tôi?"
"Tôi tên là Mondrian.", Cậu ta giới thiệu tên, không trì hoãn, "Tôi dùng mấy ngày để phân tích PVC93, đại khái hiểu ý nghĩa của nó. Cậu từ bỏ việc giảm nhiễu trong RN3 để làm mất đi một phần dữ liệu chất lượng thấp, từ đó nâng cao tính chính xác của khai thác dữ liệu. Thay vào đó, cậu sử dụng PVC làm logic cơ bản, nhấn mạnh mối tương quan nội bộ giữa các dữ liệu và cải thiện tốc độ và độ chính xác của việc khai thác thông qua phương pháp này. Nhưng tôi không thể hiểu được là cậu làm thế nào để sửa PVC thành ngắn gọn, thậm chí còn giúp cho máy tính quang học loại nhỏ vẫn vận hành được."
Kỳ Ngôn suy nghĩ, cảm thấy thời gian trước khi vào học quá ngắn, không thể giải thích hết, đề nghị: "Cậu cho tôi cách liên hệ, tôi gửi quá trình đơn giản hóa vào thiết bị đầu cuối của cậu, cậu nhìn thử, không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi."
"Có thể sao? Cảm ơn cậu!" Mondrian không giấu được sự kinh ngạc, cậu ta vốn cho rằng thái độ của Kỳ Ngôn sẽ rất lạnh lùng, cậu ta còn chuẩn bị tâm lí phải đi hỏi rất nhiều lần.
Sau khi trao đổi thông tin liên hệ, Mondrian rời đi, Hạ Tri Dương liền quay đầu: "Người đó là Mondrian, cùng là năm 2. Lúc học năm nhất cậu ta xin được hai hạng mục độc quyền, chấn kinh phàm nhân bọn tui! Nghe nói ba mẹ của cậu ấy đều là nhà khoa học có tên trên Bảng Đen, mấy năm trước đã bị quân Phản Loạn ám sát. Nhưng cậu ấy rất mạnh mẽ, tuyên bố mặc kệ có gì xảy ra thì vẫn sẽ tiếp tục làm nghiên cứu khoa học."
Kỳ Ngôn gật đầu, nhớ đến ánh mắt khi Mondrian nói đến PVC93 – rất sáng.
Hạ Tri Dương nhắc tới Bảng Đen, không quên khen ngợi: "Mấy năm gần đây các loại trình tự, công cụ, mô hình mới gì đó, người mở nguồn nhiều nhất là Y thần!", cậu ta ngập tràn ý chí chiến đấu, "Nếu về sau tui làm được thứ gì đó, tui cũng sẽ mở nguồn."
Kỳ Ngôn cổ vũ: "Cố lên."
Trần Minh Hiên mê chơi game chọt một dao: "Bước đầu tiên mà ông có thể làm là – ít đi hai con C mỗi khi thi."
Buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết âm u, mưa rơi.
Thiết bị đầu cuối cá nhân có chức năng tạo một cái dù bằng không khí, khi đi vào mưa có thể che mưa được.
Kỳ Ngôn thích tiết trời ẩm ướt khi mưa, Lục Phong Hàn đành mở dù, che cho cậu đi dạo trong mưa.
Trên đường, Lục Phong Hàn nhắc nhở : "Kỳ Ngôn, cậu hôm nay quên uống thuốc.
Anh cho là Kỳ Ngôn chỉ tạm thời không nhớ, nhưng hiện tại anh đoán là cậu không chỉ là không nhớ đến chuyện uống thuốc này.
"Tôi uống rồi." Kỳ Ngôn miêu tả tỉ mỉ: "Tôi ăn bánh mì xong, nhờ anh đem bình thuốc lại, lúc đó anh còn bưng lại cho tôi một ly nước. Tôi uống xong thuốc mà ly nước còn dư lại một phần ba."
Giọt mưa bắn tung tóe tại trên mặt đất, bốn phía tiếng mưa rơi rào rạt, cảnh vật cũng trở nên mơ hồ.
Lục Phong Hàn nắm lấy cán dù, nhìn Kỳ Ngôn: "Sáng nay tôi không có lấy thuốc, cũng không rót nước giúp cậu."
Kỳ Ngôn thong thả chớp mắt.
Trong đoạn ký ức này, Lục Phong Hàn giống như hiện tại, đều mặc một cái áo trắng nên mới làm cậu tin tưởng.
Cho nên, đoạn ký ức này là giả sao?
"Cậu nhớ nhầm rồi, đi thôi, trễ rồi." Lục Phong Hàn không nói gì thêm, nghiêng dù che cho Kỳ Ngôn, tay áo bên trái có ướt mưa cũng không để ý.
Kỳ Ngôn nhìn anh: "Anh có mang theo thuốc không?"
"Có, tôi sợ cậu quên nên có để trên xe, xíu uống." Trong lòng Lục Phong Hàn than nhẹ, nói: "Có nước nữa, đừng lo."