Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Editor: Mập
-------------------------------------------------------------------------
Ngày khai giảng Trường quân đội Đệ Nhất năm nay được lùi hơn hai tháng so với những năm trước.
Trong lễ khai giảng, một phần ba số ghế trong khán phòng đã bị bỏ trống. Các học sinh ngồi vào mất đi vẻ niên thiếu ngây ngô, có thêm vẻ điềm tĩnh do nhiễm khói thuốc súng cùng vượt qua mưa bom bão đạn.
Sau Ngày thành lập, quân Phản Loạn chiếm Leto, khi Tướng Nhiếp và Tổng bí thư đến Odin, tất cả học sinh trong trường, bất kể cấp lớp đều tham gia buổi lễ tốt nghiệp qua loa, sau khi tuyên thệ đều theo Tướng Nhiếp rời đi.
Chỉ là có một số người, đã không bao giờ quay trở lại.
Hiệu trưởng đứng trên sân khấu, ánh mắt lướt qua từng chiếc ghế trống, cuối cùng, ông nghẹn ngào quay đi, đôi mắt đỏ hoe.
Hạ Gia Nhĩ đứng trên khán đài với tư cách là đại diện các sinh viên tốt nghiệp, dáng vẻ trang nghiêm, cầu vai trung tá sáng ngời, lưng thẳng hơn bao giờ hết.
Khi đến lượt, cậu đứng yên nhìn những người ngồi trên khán đài và những hàng ghế trống: "Khi Liên Minh gặp khủng hoảng, tất cả chúng ta đều bối rối tự hỏi mình cần phải làm gì đó... Hôm nay, có người đã đắc thắng trở về, có người đã vùi mình trong biển sao. Tất cả chúng ta đều không hề hối hận, bởi vì chúng ta đều đã cầm vũ khí để bảo vệ những vì sao sau lưng mình! "
Dừng một chút, mắt cậu ươn ướt: "Mọi người... vất vả rồi."
Bình tĩnh lại, Hạ Gia Nhĩ lau khóe mắt, mỉm cười khoe hàm răng trắng bóng, đổi chủ đề: "Trước khi ra tiền tuyến, mọi người dọn sạch trường, cho nên các bạn học à, có đem vỏ đạn từ viên đạn bọn mình lấy khỏi trường luyện bắn về không? Bao bì dịch dinh dưỡng đã uống có gói lại chứ?"
Không ít người cao giọng đáp:
"Có mang về!"
"Còn!"
"Tôi cố hết sức mạng một cái vỏ đạn về này!"
"Hiệu trưởng và các giảng viên chắc chắn rất vui mừng. Tôi nghe nói siêu quang máy tính hiện tại không thể hỗ trợ việc nâng cấp kiến trúc chiến trường mô phỏng nữa. Cần phải mua máy mới, sau đó bảo trì sẽ tốn tiền." Hạ Gia Nhĩ nói thẳng: "Trường nghèo, không có cơm thừa. Siêng năng, tiết kiệm là đức tính!"
Mọi người đều cười.
Mọi thứ dường như đã trở lại đúng quỹ đạo.
Trong lớp học lịch sử chiến tranh vẫn còn có rất nhiều người đang ngủ, vô số người bị huấn luyện viên tra tấn ngã xuống đất không muốn đứng dậy, trong lớp học mô phỏng chiến đấu, mấy tên tinh lực dư thừa lao vào cabin mô phỏng phi thuyền không chịu đi ra ngoài.
Tất nhiên, tò mò nhà giàu nhất Leto bên kia sông giàu đến thế nào cũng là chuyện thường ngày.
Khi biết Kỳ Ngôn được Trường quân đội Đệ Nhất mời đến giảng dạy công nghệ nhiễu tần số, Hạ Gia Nhĩ vẫn lo lắng: "Tôi luôn thấy lúc trao đổi thì thế nào cái đám không đáng tin kia sẽ hỏi: "Học viện Turan không cần học sinh tự quét tuyết đúng không? Tổng cộng có bao nhiêu con robot dọn tuyết thế?" Mấy cái câu hỏi vô tri thật sự!"
Kỳ Ngôn đáp: "762."
Hạ Gia Nhĩ: "Cái gì?"
Kỳ Ngôn: "Số lượng robot dọn tuyết ở Học viện Turan."
Một lúc lâu, Hạ Gia Nhĩ nghiến răng, thở dài: "Sao Phá của mạnh nhất Liên Minh có tiền dữ vậy!"
Vào ngày Kỳ Ngôn đến Trường quân đội Đệ Nhất, Lục Phong Hàn đã đích thân lái xe bay đến.
Sau lễ phong hàm, việc giải giáp và điều chỉnh quân đồn trú ở các khu vực hành chính khác nhau đều được đưa vào chương trình nghị sự, quân đội vô cùng bận rộn.
Lục Phong Hàn lợi dụng thư bổ nhiệm và lệnh thuyên chuyển vẫn chưa ra nên liên tục vắng mặt ở văn phòng, an ổn làm vệ sĩ cho Kỳ Ngôn.
Quen cửa quen nẻo vào trường, anh giới thiệu với Kỳ Ngôn: "Các giảng viên của Trường quân đội Đệ Nhất thích phạt bọn anh đứng trước tấm bia đá gần cổng, nhìn chằm chằm vào nó."
Kỳ Ngôn nghe ra: "Tướng quân thường bị phạt?"
"Ừ, hệ sinh thái gần tượng đài đá tốt, có kiến thì đếm. Ngày mưa thì có ốc. Khi ốc bò từ chữ "lấy" trong "lấy xương làm dao" đến chữ "tiến" trong "thẳng tiến không lùi", là hết phạt."
Vừa nghe là biết kinh nghiệm phong phú.
Anh nhéo mặt mặt: "Cười anh hả?"
Kỳ Ngôn trốn sang một bên: "Không có."
Rút tay lại đặt lên cần điều khiển, Lục Phong Hàn bật cười.
Các tòa nhà của Trường quân đội Đệ Nhất tương tự như Học viện Turan, hầu hết đều có màu trắng nhưng thiếu các tác phẩm điêu khắc và cây xanh để trang trí, phong cách thô sơ hơn.
Sau khi Kỳ Ngôn xuống xe, cậu quay lại hỏi Lục Phong Hàn: "Tướng quân, trang phục của em có vấn đề gì không?"
Cậu mặc một bộ vest màu tối được may riêng, rất trang trọng. Khí chất tổng thể của nằm giữa thiếu niên và thanh niên, cao ráo đẹp trai, thanh cao sạch sẽ.
"Không có vấn đề." Lục Phong Hàn lại cảnh cáo: "Nếu có người dám nói chuyện, ngủ gục, không nghiêm túc trong lớp của em, em cứ nói tên anh."
Ánh mắt Kỳ Ngôn ngập nụ cười: "Em biết rồi, dùng tên của tướng quân dọa bọn họ."
Lớp học chật kín, thậm chí còn có người ngồi trong góc nhưng không ai nói gì, gần như có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi.
Chờ Kỳ Ngôn bước qua cửa, lần đầu được thấy người thật mọi người đều há hốc mồm, nín thở nhìn xem coi còn có ai bước theo không...
Mọi người trong Trường quân đội Đệ Nhất đều đã nghe nói về việc Lục Phong Hàn – thượng tướng một sao mới được thăng chức của Liên Minh đang làm vệ sĩ cho thủ tịch Tháp Trắng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Anh ấy đang đợi tôi ở dưới lầu."
Mọi người đều biết "anh ấy" đang ám chỉ ai, tất cả họ đều đồng thanh "ồ" lên.
Kỳ Ngôn có chút khẩn trương, liền đi thẳng vào chủ đề: "Hôm nay tôi muốn nói đến việc ứng dụng công nghệ nhiễu tần số trong chiến trường. Ví dụ được sử dụng là "Thận Lâu"..."
Lúc này, Lục Phong Hàn đang đứng ở ngoài phòng học.
Anh mặc áo sơ mi trắng, dựa vào tường, một chân dài hơi cong, đang chăm chú lắng nghe giọng Kỳ Ngôn.
Hứa là đợi trong xe nhưng anh cũng có chút lo lắng cho bé mềm mại nhà mình.
Đương nhiên là tự thân bảo vệ hay hơn.
Nghĩ tới câu: "Anh ấy đang đợi tôi ở dưới lầu," anh nắm tay lại, cảm thấy có chút trống rỗng.
Khóa học này có thể kết thúc sớm không?
Anh chỉ có thể thấy tiếng chứ chẳng thấy hình. Lục Phong Hàn không chịu đựng được lâu liền lặng lẽ bước vào lớp học. Thấy Kỳ Ngôn cúi đầu gõ chữ, anh liếc sơ thấy toàn người là người, đừng nói ngồi, có chỗ đặt chân là may rồi, bèn dựa lưng vào tường.
Một học sinh bên cạnh đang nhanh chóng ghi chép, để ý thấy có người đang đứng bên cạnh thì vô thức nhìn lên.
Vừa một cái đã choáng váng: "Lục, Lục, Lục..."
Lục Phong Hàn trầm giọng ra lệnh: "Im lặng."
Lập tức ngậm miệng.
Lục Phong Hàn hài lòng: "Tiếp tục nghe giảng, coi như tôi không tồn tại."
Bạn học nọ gật đầu nhưng vừa viết được hai chữ là nhìn sang Lục Phong Hàn, thầm nghĩ: Mình hít thở cùng một mét khối không khí với Tổng chỉ huy quân Viễn Chinh trong truyền thuyết, còn là thượng tướng Liên Minh một sao, không phải đang nằm mơ chứ?
Không phải thủ tịch nói chỉ huy Lục đang ở dưới lầu sao?
Lại bắt đầu rối rắm có nên nghiêm túc ghi chép không? Chỉ huy Lục có phát hiện mình đang xấu hổ tới nỗi lấy chân cào đất không thế?
Lục Phong Hàn căn bản không để ý tới xung quanh.
Cách đám người trong phòng anh nhìn Kỳ Ngôn một cách chuyên chú.
Lúc này, dường như nhận ra điều gì, Kỳ Ngôn giương mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Sự ngạc nhiên và vui mừng hiện lên, chẳng mấy chốc mắt Kỳ Ngôn ánh một nụ cười nhàn nhạt.
Mặc dù sự thay đổi biểu cảm này rất tinh tế nhưng cậu đã mang vẻ mặt lạnh lùng ngay từ lúc bước vào lớp học. Việc tuyết tan khiến những người chú ý phải quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Kỳ Ngôn.
Sau đó nhìn thấy Lục Phong Hàn.
Sau một hồi choáng váng ngắn ngủi, mọi người trong lớp lần lượt đứng dậy, chạm gót chân và gọn gàng thực hiện động tác chào quân đội Liên Minh đối với Lục Phong Hàn.
Lục Phong Hàn bất lực đứng dậy và chào lại không mấy trang trọng.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, không bao lâu sau, anh nhận được tin nhắn của Mai Tiệp Lâm.
[Chỉ huy, nghe nói anh lén lút vào phòng học của Trường quân đội Đệ Nhất để xem thủ tịch làm gì. Không ngờ không chỉ bị phát hiện mà mọi người đều chào anh? Cảm giác thế nào?]
Lục Phong Hàn trả lời ngắn gọn: [Cút đi.]
Nếu thật sự ngoan ngoãn rời đi chắc chắn không phải Mai Tiệp Lâm, sau mấy giây, cô lại gửi tin nhắn: [Ha ha ha ha ha!]
Lục Phong Hàn căng mặt nghĩ thầm: tại sao mình lại bấm vào cái tin nhắn vô nghĩa này?
Một lúc sau, tin nhắn của Long Tịch Vân đến: [Chỉ huy, cần tôi dạy ngài cách lẻn vào một địa điểm mà không bị phát hiện không?]
Lục Phong lạnh lùng đáp: [Không cần.]
Anh lờ luôn mấy tin nhắn của Đỗ Thượng, Vincent và Duy Nhân, cho rằng nhóm người này nhàn qá, chắc chắn là do kỳ nghĩ quá dài, nên gửi lệnh cho làm mới được.
Kỳ Ngôn giảng xong, nán lại thêm hai mươi phút để trả lời các câu hỏi, sau khi kết thúc, Lục Phong Hàn cũng chuẩn bị rời đi.
Một học sinh ở hàng sau lấy hết can đảm, cuối cùng mới hỏi: "Chỉ huy Lục, bây giờ anh thật sự là vệ sĩ của thủ tịch sao? Muốn trở thành vệ sĩ của thủ tịch thì cần phải đáp ứng những điều kiện gì?"
Muốn trở thành vệ sĩ thủ tịch?
Cướp việc trắng trợn?
Ánh mắt Lục Phong Hàn không mấy thiện cảm, khí chất cùng vẻ mặt khiến người đặt câu hỏi trong tiềm thức muốn lùi lại một bước.
"Tôi là vệ sĩ của Kỳ Ngôn. Tôi đã ký hợp đồng suốt đời." Anh nhìn thanh niên gầy gò như một cây lao trước mặt: "Em ấy có tôi là đủ rồi."
Sau khi cả hai rời đi, mọi người trong lớp nhận ra rằng câu cuối cùng nghe không giống như đe dọa mà là... ý khác?
Hai người sóng vai nhau đi trong Trường quân đội Đệ Nhất, Kỳ Ngôn nói: "Tướng quân, Mai Tiệp Lâm hỏi em buổi tối có thể đến nhà làm khách được không?"
Lục Phong Hàn nghĩ đến Mai Tiệp Lâm ba ngày có thể tới bốn lần: "Hẳn là cô ta dùng từ khác, không phải làm khách, gọi là cọ cơm."
Kỳ Ngôn cũng cười: "Ừ, cô ấy hỏi có thể đến dùng bữa được không, còn có Duy Nhân và Vincent nữa."
Lục Phong Hàn hiển nhiên chán ghét: "Bảo bọn họ đến ít ăn ít nói, ăn xong thì rời đi. Không cho đóng gói mang về."
Chờ cậu nhắn lại xong, anh liền nắm lấy tay cậu: "Khi lệnh bổ nhiệm và thuyên chuyển xuống, trước khi nhậm chức, hãy đi xem ngọn núi màu xanh coban được làm từ tinh thể Linus? Trên mạng sao nói sắp có tuyết rơi rồi."
Kỳ Ngôn nhìn Lục Phong Hàn, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong: "Được, chờ tuyết đọng chúng ta đi."