Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Editor: Mập

-------------------------------------------------------------------------

Chưa đầy một phút, cả quân Viễn Chinh và quân Phản Loạn đều thấy người điều khiển cơ giáp đã thay đổi...

Sự khác biệt trong phong cách điều khiển quá rõ ràng.

Nếu cơ giáp lần đầu tiên xuất hiện giống như một thanh kiếm đẫm máu không thể ngăn cản, thì cơ giáp hiện đang bước qua làn mưa đạn mang vẻ đẹp khó tả, mọi chuyển động dường như đã được tính toán chính xác.

Duy trì được lý trí và bình tĩnh cực độ trên chiến trường là một điều đáng sợ.

Sau khi pháo đài số 7 bị cơ giáp cho nổ tung, vòng xoáy trường lực do vụ nổ gây ra đã cuốn tất cả mảnh vụn kim loại và bụi vũ trụ xung quanh vào trong đó.

Trong tàu chỉ huy Quân đoàn 3, Fritz đá chiếc ghế kim loại qua, lưng ghế đập vào người phụ tá đứng gần đó, sắc mặt kẻ đó tái nhợt, không dám rên rỉ đau đớn.

Butler cười lạnh: "Fritz, khi nào mày mới thay đổi thói quen trút giận lên người xung quanh? Năm nay mày thay hơn chục phụ tá rồi sao? Hai mươi à?"

Fritz vuốt thẳng chiếc khăn quàng của mình, mỉm cười vặn lại: "Năm ngón tay có đủ để đếm số người bị đưa ra khỏi phòng mi trong một đêm không?"

Gã nhìn bản đồ sao rồi nói: "Nếu mi có thời gian quan tâm đến người của ta thì cũng tự chăm sóc bản thân đi. Cơ giáp nhắm mục tiêu vào pháo đài, thêm Mai Tiệp Lâm bên cạnh che chắn. Quân đoàn 3 của ta kiềm chế Duy Nhân và Long Tịch Vân, sao, ngay cả Đỗ Thượng cũng không ngăn được?"

Butler hiếm khi đáp lại lời khiêu khích của Fritz.

Trong thâm tâm gã biết rằng đối với quân Phản Loạn, tình hình chiến đấu đã bị đàn áp hoàn toàn.

Khi quân Viễn Chinh quyết định xâm chiếm vực sao này thì không hề có ý định nương tay, mà chỉ muốn kết quả chiến thắng thôi. Khi bắt đầu cuộc chiến, những người khác có mặt trên thực địa vội vàng ứng phó, Quân đoàn 3 vội vàng rút lui - gần như chính họ đã chủ động phân tán sức chiến đấu và trao cơ hội cho quân Viễn Chinh.

Nếu pháo đài còn nguyên vẹn, dùng thủ đoạn tự hủy để đưa quân Viễn Chinh vào tầm bắn quả thực có thể thay đổi cục diện.

Đáng tiếc, một cơ giáp đột nhiên xuất hiện, ưu điểm tốt lập tức biến thành thất bại.

Hiện tại, gã và Fritz không thể ngăn chặn được cuộc tiến công của quân Viễn Chinh. Một lỗ hổng cực lớn đã được mở ra trên pháo đài, hệ thống phòng thủ hành tinh của điện Thần tuy mạnh mẽ nhưng không phải là không thể giải quyết được.

Kết quả của trận chiến này đã được định đoạt kể từ thời điểm điện Thần bị quân Viễn Chinh phát hiện.

Xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Butler cười khẽ...

Từ "Bộ Phong", tần số nhiễu "Thận Lâu", đến bước nhảy cơ động, rồi việc phát hiện ra tọa độ của điện Thần, hệ thống bảo vệ phi thuyền nâng cấp và sự xuất hiện của cơ giáp, chắc hẳn Trí giả thường xuyên "nghe" lời tiên tri cũng không ngờ, chỉ trong vòng hơn nửa năm, có thể nói Liên Minh đã trải qua một đợt bùng nổ nhỏ về đổi mới công nghệ và năng lượng.

Khó mà tưởng tượng.

Phải thừa nhận rằng nếu Thần thực sự tồn tại trong vũ trụ này thì chắc chắn Thần phải đứng về phía Liên Minh.

Trong kênh liên lạc của quân Viễn Chinh, Mai Tiệp Lâm không nói nên lời: "Y đứng đầu Bảng Đen có nguyên nhân cả, Kỳ Ngôn thật sự rất đáng sợ. Cậu ấy và chỉ huy xứng đáng dán lên mình danh hiệu "đại sát khí nhân loại"!"

Nhớ lại kinh nghiệm của mình khi cố gắng lái cơ giáp, mắt cô cay xè: "Nếu mức độ bảo vệ cơ thể con người khỏi bị tổn hại trong cabin được cải thiện thêm vài độ, thời gian điều khiển cơ giáp của Kỳ Ngôn sẽ không thành vấn đề rồi."

Lúc này, thanh âm của Lục Phong Hàn đột nhiên truyền đến từ kênh: "Phá Quân."

Chỉ có hai từ, cuộc gọi cũng không phải tên của cô nhưng Mai Tiệp Lâm đột nhiên căng thẳng, thẳng lưng, biết rằng đây là lúc Lục Phong Hàn tạm thời thoát khỏi nhịp độ cực cao khi lái cơ giáp, có thời gian giải quyết vài chuyện.

Quả nhiên.

"Sau khi về trạm, tự mình ngủ đông sáu tiếng."

Mai Tiệp Lâm rít lên, trong lòng cảm thấy đồng cảm với Phá Quân trong ba giây - sáu giờ ngủ đông, hay nói cách khác là nửa ngày bị giam giữ, thực sự rất khổ sở.

Phá Quân, đừng trách chị đây không thể cứu em!

Lo lắng Lục Phong Hàn sẽ nghĩ tới mấy người bọn họ, Mai Tiệp Lâm đang muốn tìm chủ đề nào đó chuyển hướng thì nghe được mệnh lệnh của Lục Phong Hàn: "Đổi Duy Nhân sang dẫn đầu đội tàu Bình Ninh đi yểm trợ cho cơ giáp. Long Tịch Vân thu hút và kiềm chế hỏa lực chủ yếu của Quân đoàn 3, chừa chỗ cho Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng bao vây những người còn lại của Quân đoàn thứ 6, diệt một lần!"

"Rõ!"

Bảy pháo đài lần lượt bị nổ tung, tương đương với một khu vực không hỏa lực khổng lồ bên ngoài điện Thần, là khu vực an toàn có thể tùy ý sử dụng.

Long Tịch Vân nhiều năm ngầm hiểu, dựa vào khả năng cơ động cực mạnh của Phi Liêm, như diều hâu bay vào vòng chiến với một đòn tấn công hung hãn, hắn lập tức đón lấy hỏa lực của Quân đoàn 3.

Áp lực phòng ngự xung quanh đột nhiên giảm xuống, đội Thiền Uyên và Giang nháy mắt quay đầu, vô số phi thuyền lớn nhỏ di chuyển chính xác và đồng đều, tạo thành đội hình chiến đấu hình nón và nhanh chóng tiến về phía trước.

Phi thuyền ở chóp phớt lên ánh sánh nhạt, giống hàn quang lập lòe trên lưỡi hái khổng lồ.

Sau khi đội hình tiếp cận Quân đoàn 6, hai cánh của nó nhanh chóng mở rộng ra, giống như một con chim săn mồi, bao bọc đội tàu địch rồi nhanh chóng áp sát. Trong khi tạo thành một vòng khép kín, nó lập tức tăng cường hỏa lực và ấn xuống một số đòn tấn công cao. Những khẩu pháo hạt năng lượng, ánh sáng dâng trào chiếu sáng xung quanh, khiến trời trông như ban ngày.

Mai Tiệp Lâm không khỏi cảm thấy đau lòng khi ra lệnh khai hỏa: "Đây là tiền! Đỗ Thượng, ông có nhìn thấy không? Pháo hạt vừa nổ, các đồng tinh tệ đang phân tán! Chúng đang bay đi kìa!"

Đỗ Thượng cười không thương tiếc: "Tinh tệ trong tài khoản của cô không bị trừ, nhân viên Bộ tài chính Odin chưa khóc, cô gào cái gì mà gào?"

Long Tịch Vân bình tĩnh xen vào: "Đánh đi, đánh xong cướp lại toàn bộ."

"Ý ​​hay!" Mai Tiệp Lâm khoan khoán, chính ngôn nói: "Trong điện Thần nhất định có rất nhiều đạn dược dự trữ. Anh em ơi, cướp của người giàu chia cho người nghèo là chính đáng!"

Dưới sự bắn phá của hai đội tàu Viễn Chinh, các tàu vừa và nhỏ ở ngoại vi Quân đoàn 6 nhanh chóng bị dọn sạch, để lộ con tàu chủ lực ở trung tâm.

Đuôi mày Mai Tiệp Lâm tràn ngập vẻ đắc ý: "Thật là, cái hệ thống phòng ngự của đám tàu bên kia chỉ đáng làm con bọn mình!"

Âm cuối còn chưa dứt, Đỗ Thượng đã nhanh cảnh cáo: "Một con tàu chủ lực đang lao đến, xác suất cao tự hủy!"

"Lại nữa?" Cô chửi tục, hai mắt sáng rực, lệnh mọi người dịch chuyển khẩn cấp, tốc độ nhanh khiến áp lực lên ngực rất lớn khiến cô gần như tắt thở.

Khi tàu địch vừa nổ, ngọn lửa bắn lên trời, Mai Tiệp Lâm khàn giọng: "Trước khi chết còn muốn lôi kẻ khác theo, không tự nhìn xem có với tới bổn tiểu thư nổi không!"

Trong lúc đó, tàu chỉ huy Quân đoàn 6 cũng nhanh chóng mở hết tốc lực, nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây!

Giọng nói của Mai Tiệp Lâm trở nên kiên định: "Không thể để gã trốn thoát! Chắc chắn gã nhận ra mình sắp chết nên lôi tàu nhỏ ra làm lá chắn, chuẩn bị đột phá vòng vây rút về điện Thần." Cô cười lạnh: "Muốn trốn trước mặt cha Viễn Chinh của mày, hỗn với ai đấy?"

So với cô, Đỗ Thượng còn hưng phấn hơn, giọng nói tràn ngập chiến ý: "Tôi đã yêu cầu phi thuyền tiêm kích gần nhất đi chặn lại, nhất định gã sẽ không trốn được."

Chỉ trong vài giây, phi thuyền tiêm kích như dao găm chặn ngang, mạnh mẽ tạo khoảng cách giữa tàu chỉ huy Quân đoàn 6 và Pháo đài.

Mai Tiệp Lâm nhếch môi: "Tốt lắm!"

Đến đây thì đã chẳng còn lối thoát, khi Thiền Uyên và Giang Lăng đến thì tàu chỉ huy Quân đoàn 6 được ăn cả ngã về không, đem hết hỏa lực bắn ra, đạn pháo hai bên va chạm tạo thành sóng xung kích chói tai, vang lên cảnh báo rất lớn.

Mai Tiệp Lâm xoa tai: "Tiếc thật, tên lửa nhiều vậy, hầy, trách hệ thống phòng ngự của ta quá mạnh, kho đạn hết rồi chớ gì?"

Đỗ Thượng: "Đại tá Mai Tiệp Lâm, sau khi chiến tranh kết thúc cô nên viết một quyển sách tên [Cách dùng miệng tức chết người], tôi nhất định sẽ mua về, học thuộc từ đầu tới cuối."

Mai Tiệp Lâm cười: "Lăn lăn, tới lúc đó bổn tiểu thư sẽ đích thân kí tên, còn đưa ông hẳn 10 cuốn."

Vừa nói, Giang Lăng và Thiền Uyên cũng đã tiếp cận và đẩy tàu chỉ huy Quân đoàn 6 vào một góc, bắn nó thành từng mảnh, chỉ để lại một đống mảnh vụn.

Xuyên qua hàng ngàn dặm thiên hà, bên ngoài bầu khí quyển Leto.

Lá cờ kiếm khiên của Liên Minh được khắc lên mỗi con tàu, xếp thành một hàng ngay ngắn, im lặng và trang trọng.

Trước đây chiến tranh vũ trụ bị quân Viễn Chinh ngăn chặn, bên trong không hề có giao chiến, dẫn đến quân đồn trú mỗi đại khu đều chẳng có sức chiến đấu.

Nhưng, con dao rỉ sét lâu ngày rồi cũng sẽ trở nên sắc bén sau khi bị tôi luyện. Quân đồn trú Liên Minh hiện đang đứng bên ngoài hành tinh thủ đô, không còn yếu đuối như lúc vừa trải qua thất bại tủi nhục.

Hệ thống phòng thủ hành tinh Leto đã nằm trong tay Liên Minh, trên mặt đất đã tiến hành truy đuổi và bao vây Phiến quân, còn chiến trường vũ trụ chỉ có sự im lặng, khói lửa đã ngưng.

Mũi tàu hai bên hướng vào nhau, thủ đô Leto vẫn như một viên ngọc sáng ngời được con người đào ra khỏi thiên hà hơn 200 năm trước.

Hình chiếu 3D của Hodgkin xuất hiện giữa hai phe, được mỗi người ở đây nhìn thấy.

Lần cuối cùng ông ta xuất hiện công khai là vào Ngày thành lập. Kể từ đó cái tên "Hodgkin" đã gắn liền với danh hiệu "Kẻ phản bội Liên Minh", "Kẻ ủng hộ độc tài", "Kẻ phản bội [Công ước loài người và vũ trụ]".

Giờ khắc này, vô số họng pháo đồng chuyển hướng, mang theo phẫn nộ cùng căm hận hướng về phía Hodgkin.

Hiếm khi ông ta trưng ra vẻ mặt tươi cười thường dùng như khi còn là thượng tướng bốn sao, nếp nhăn hiện rõ, quân phục trên người có dấu hiệu quân Phản Loạn, mở miệng: "Tôi tưởng chúng ta có thể tâm bình khí hòa trò chuyện, ngài nói phải không Tướng Nhiếp?"

Sau mấy giây, hình chiếu 3D của Nhiếp Hoài Đình xuất hiện, cách Hodgkin một khoảng khá xa.

Đằng sau hai người đàn ông là lá cờ mà họ thề nguyện trung thành.

Hodgkin cười ha hả, nói mấy câu chẳng vào trọng điểm: "Từ khi loài người được sinh ra tới nay, từ thuở sơ khai ăn tóc uống máu, cho đến sau này xây dựng được thành bang, chúng ta dần phát triển quốc gia và hệ thống chính trị. Mọi người đều biết, thời đại Trái Đất không đến 10 tỷ người, tất cả đều sinh sống trên một hành tinh không lớn, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, không chỉ lo lắng Địa cầu bị diệt, còn lo người ngoài hành tinh khi nào tập kích. Thời đó, cũng chẳng có cái gì gọi là đoàn kết. Hiện nay, Liên Minh kiểm soát một khu vực rộng lớn mà loài người chưa từng đặt chân đến, bên ngoài thì hô đoàn kết một lòng, bên trong đã sớm nát tan!"

Giọng ông ta trầm xuống: "Mà Liên Minh biến thành vậy, dưới tư cách Tư lệnh, ông khó thoát tội!"

"Hodgkin, hà tất kéo ra lí do này nọ tỏ vẻ đường hoàng để che dấu lòng ham quyền lực của bản thân ông?"

Nhiếp Hoài Đình nhìn thẳng vào đối phương: "Không phải ông nói Liên Minh sắp tan vỡ thì sẽ thành vậy thật. Huống hồ, dù có ngày Liên Minh chia năm xẻ bảy thì cũng là quá trình tự nhiên của lịch sử, không phải tôi hay ông có thể thao túng. Ngược lại, dùng danh nghĩa "Thần quyền" để hợp lí chế độ chuyên chế độc tài, dùng pháp luật khắc nghiệt kiểm soát cá nhân để đạt được đoàn kết... dù các người có tô son trát phấn cho lý tưởng cao quý của mình thì tôi và nhiều người khác cũng không thể nào chấp thuận."

Hodgkin chưa kịp phản bác thì Nhiếp Hoài Đình đã bình tĩnh nói tiếp: "Chúng ta chẳng còn gì để nói, bắt đầu từ khi ông đi chệch khỏi [Công ước loài người và vũ trụ], chà đạp tự do, bình đẳng, nhân phẩm, luật pháp dưới chân, chúng ta đã là kẻ thù."

Cùng lúc hình ảnh Nhiếp Hoài Đình biến mất thì quân đồn trú Liên Minh cũng nổ súng!

Hệ thống phòng thủ hành tinh đã bảo vệ Leto kín đáo đến mức không mảnh đạn nào có thể xuyên qua. Không chút đắn đo, quả đạn đầu tiên ném vào quân Phản Loạn là một khẩu pháo hạt năng lượng cao!

Cầu vồng trắng như đuôi sao chổi, cuộc đối đầu im lặng bị tia sét phá vỡ.

Liên Minh đã tỏ lập trường.

Trong phòng chỉ huy, Nhiếp Hoài Đình ngồi giữa, hỏi: "Tình huống dưới đất thế nào?"

"Báo cáo Tư lệnh, chúng tôi đang tiến hành theo kế hoạch. Ngoài ra, trung tâm thiết bị ISOC vẫn an toàn."

Sau khi gật đầu, Nhiếp Hoài Đình đưa mắt nhìn về phía rìa bản đồ sao, hướng về tiền tuyến Nam Thập Tự: "Quân Viễn Chinh thế nào rồi?"

"Tin mới nhất nhận được vào 19 phút trước, Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 đã bị tiêu diệt." Phụ tá báo một tin khác: "Hai nhánh hải tặc vũ trụ ở phụ cận Messier đã mất tích, không thể truy kích."

"Ừ, ta hiểu rồi." Nhiếp Hoài Đình trầm ngâm rồi ra lệnh: "Kiểm tra xem xung quanh có lỗ sâu hay nơi ẩn nấp nào không, không thể lưu lại họa loạn sau này."

"Rõ." Phụ tá đáp lời, quay người truyền lệnh.

Đúng lúc này, có liên lạc muốn kết nối với phòng chỉ huy.

Sau khi xem xét, Nhiếp Hoài Đình cho phép truy cập.

Ba mươi giây sau, trong không gian tối tăm, một màn hình ảo khổng lồ đột nhiên chậm rãi đông cứng lại.

Có vẻ như do vô số năm ánh sáng nên tín hiệu truyền tải bị ảnh hưởng, hình ảnh sẽ bị nhấp nháy nhưng không ảnh hưởng đến việc xem.

Trong vòng chiến, tiếng pháo dần dần im bặt.

Hodgkin ngồi trên ghế chỉ huy tức giận: "Tại sao ngừng bắn? Bắn! Bắn vào Liên Minh!"

Ông ta nhìn quanh, thấy toàn bộ phòng chỉ huy im lặng tột độ. Ngay khi ông ta định đưa tay ra nắm lấy cổ áo của một tên Phản Loạn, liền thấy kẻ đó quỳ xuống đất như thể đã chấp nhận thua cuộc, hai mắt đăm đăm vào một điểm vô cùng sợ hãi.

Trong lòng dâng lên dự cảm bất an, Hodgkin cau mày, nhìn ra cửa sổ.

Trên màn hình ảo đột nhiên xuất hiện, khói lửa chưa tan, một hành tinh xung quanh toàn mảnh vụn trôi nổi, có thể mơ hồ phân biệt là thuộc về phi thuyền và pháo đài vũ trụ. Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy những cây cầu không gian hình vòng cung bị đứt đoạn.

Ngón tay Hodgkin run lên.

Trên màn hình ảo, camera đột nhiên thu nhỏ lại.

Dưới màn đêm điểm xuyết những ngôi sao xa xôi, nhóm phi thuyền quân Viễn Chinh hiện lên như rạng san hô dưới đáy biển.

Vô số họng pháo lặng yên nhắm vào hành tinh đó, không chút di chuyển.

Hodgkin nhìn thoáng qua đã nhận ra - điện Thần!

Vào lúc này, có thứ gì đó vô hình sụp đổ.

Giữa các vì sao, bên ngoài bầu khí quyển Leto - thủ đô Liên Minh, dưới sự chú ý của mọi người, quân Phản Loạn giải giáp đầu hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play