Tác giả: Tô Cảnh Nhàn

Editor: Mập

-------------------------------------------------------------------------

"Lần này, chúng ta cùng nhau tiến vào Leto, thêm vũ khí mới do Tháp Trắng phát triển, giá trị chế tạo quá quý, công nghệ phức tạp, rắc rối. Tổng cộng chỉ có hai chiếc, một chiếc đã gửi đến quân Viễn Chinh, một cái thì ở đây. Loại vũ khí mới này có cấp bảo mật rất cao nên tôi không thể nói gì, nhưng chỉ cần chờ chút là cậu sẽ được thấy."

Nghe Auguste nói xong, Hạ Tri Dương đáp: "Tôi hiểu rồi."

Cậu chợt nhận ra, từ Ngày thành lập hình như cậu đã vô tình hình thành nhiều thói quen mới.

Không cần nói là không nói, vì không biết chung quanh có nghe lén hay không.

Một số thông tin đến bạn bè tốt nhất cũng không được để lộ, chẳng biết hôm nay là bạn liệu mai có thành thù. Cách tốt nhất để giữ bí mật là dán miệng, để nó mục nát trong lòng rồi mang theo đến chết.

Ngoài ra, không được tò mò.

Auguste làm nhiều việc cùng lúc, vừa đưa màn hình giám sát chính vào phòng thiết bị, vừa giải thích cho Hạ Tri Dương phương trình tích hợp sẵn cho câu hỏi thứ năm vừa rồi.

Hạ Tri Dương nghe mấy giây, nhớ ra điều gì đó, vội vàng bật chức năng ghi âm của thiết bị đầu cuối cá nhân, nhanh chóng ghi lại quá trình giải quyết vấn đề của Auguste.

Ghi âm xong, cậu cười ngốc: "Một năm trước tôi tuyệt đối không thể tưởng tượng được có một ngày sẽ có người Tháp Trắng giảng bài cho tôi, giống như nằm mơ vậy! Nhất định phải ghi lại để làm kỷ niệm!"

Auguste ngập ngừng nói: "Kỳ Ngôn đã bao giờ giảng bài cho cậu chưa?"

Hạ Tri Dương gật đầu: "Có nha, Kỳ Ngôn giảng bài hay lắm, chính là cái loại mà đề rõ khó mà cậu ấy nói gì tôi cũng hiểu! Sao tự nhiên ngài hỏi vậy?"

Không trả lời câu hỏi của Hạ Tri Dương, Auguste chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu khiến cậu bối rối.

Trong đoạn phim giám sát được truy cập, bầu trời ở Leto hiếm khi trong xanh. Đám tàu tuần tra đen nghịt thường ngày đã bị đánh rơi, xe bay trên đất cũng bốc lên khói trắng, cùng đám quân Phản Loạn vội vàng chạy qua.

Nhìn thấy những người đó cầm súng, Hạ Tri Dương có chút bất an, xác nhận với Auguste: "Giáo sư..."

Cậu mở miệng nhưng không biết phải hỏi thêm như thế nào.

Hỏi dân thường Leto sẽ bị thương hay thiệt mạng? Hỏi liệu những tòa nhà đầy ý nghĩa lịch sử này có bị hư hại không? Sau khi lá chắn bảo vệ được dựng lên trên một tòa nhà lớn, chẳng lẽ kẻ địch cũng được bảo vệ bên trong?

Nhưng cậu cũng biết rõ Leto hiện tại đang đối mặt chính là chiến tranh, một cuộc chiến không thể hoàn toàn khống chế. Liên Minh đã cố gắng hết sức để đưa ra những sắp xếp thích hợp nhất, nhưng cũng không thể tính toán hết mọi thứ.

Như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, Auguste nói: "Vừa rồi Liên Minh đã đưa ra lời nhắc nhở cho toàn thể cư dân Leto. Các tòa nhà dân dụng phải lập tức đóng cửa ra vào và cửa sổ, đồng thời cố gắng không ra ngoài trừ khi cần thiết. Tất cả các phương tiện bay lượn hạ cánh ngay lập tức. Người dân trên đường tìm nơi trú ẩn trong các tòa nhà công cộng gần đó có tấm chắn bảo vệ, chẳng hạn như Học viện Turan, đã có người mang vũ khí đến hỗ trợ."

Cuối cùng ông nói: "Đừng đánh giá thấp khát vọng sinh tồn của con người. Điều con người sợ nhất là cái chết, vì vậy cái chết sẽ kích thích tiềm năng vô hạn. Tương tự, con người cũng là sinh vật xã hội và có ý thức hợp tác rất cao. Chỉ xét về mặt về số lượng thì Phiến quân là bên yếu hơn."

Hạ Tri Dương hiểu ý của Auguste.

Theo những gì cậu biết, hầu hết lính địch tinh nhuệ đều đóng quân trên các phi thuyền, luôn đề phòng các cuộc tấn công bất ngờ của Liên Minh. Do đó không có nhiều quân lính hoạt động trên mặt đất Leto.

Lý do khiến nhóm quân nhỏ này có thể đàn áp dân thường ở Leto trong một thời gian dài chỉ dựa vào nỗi sợ hãi, vũ khí và mối đe dọa từ các phi thuyền lơ lửng trên bầu trời.

Nhưng bây giờ thì khác.

Một khi quân đồn trú Liên Minh bắt đầu tấn công Leto, nỗi sợ hãi sẽ vỡ vụn như thủy tinh.

Đối mặt với dân thường Leto đã vượt qua nỗi sợ hãi, đầy giận dữ và đông đảo, một số ít Phiến quân có thể không được như trước.

Hạ Tri Dương bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay trái của cậu sáng lên, sau đó một giọng vang lên từ thiết bị liên lạc tích hợp kết nối với dây thần kinh thính giác: "Kẻ địch mặt đất đang hướng tới trung tâm thiết bị ISOC, xin hãy chú ý."

Thấy cậu đang chăm chú lắng nghe, ánh mắt hơi nheo lại, Auguste hỏi: "Chúng ta bị phát hiện sao?"

Hạ Tri Dương cố gắng hết sức để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: "Đúng vậy, chúng đang trên đường tới đây." Ngón tay bên hông cậu co lại, cuối cùng nắm chặt: "Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngài! "

Quân đoàn thứ 3 quân Phản Loạn.

Trong phòng chỉ huy, Fritz đứng trước màn hình, nhéo nhẹ chiếc cúc ngọc trên chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình: "Mi có nghĩ quân Viễn Chinh sẽ đi theo không?"

"Sẽ." Butler, người có làn da ngăm đen, khi cười nhìn có vẻ dữ tợn, khẳng định: "Quân Viễn Chinh dựa vào cơ hội, nếu tao và mày trở về điện Thần, đình chiến giữa chừng thì coi như bọn họ thua. Hơn nữa, vực sao này quá xa lạ với họ, khó có khả năng dám tạm thời thay đổi vị trí của mình. Tương tự họ không dám quay lại như cũ. Một khi con đường đến bị lộ, họ sẽ không thể đi lại con đường đó nữa. Vì vậy chỉ có thể tiến về phía trước, không thể né trái phải, cũng không thể lùi."

Fritz nhận ra: "Vậy là Trí giả không còn cách nào khác là phải dự đoán rằng quân Viễn Chinh chắc chắn sẽ đuổi theo".

Butler lạnh lùng nói: "Trước hết mày phải giữ được mạng, sau đó ở trước mặt Trí giả mà hỏi."

Nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Butler, Fritz nhếch khóe miệng chậm rãi nói: "Butler, xem ra nhiều năm như vậy mi vẫn chưa nhận ra được, mi hoặc ta là cái gì đối với Trí giả? Quân đoàn trưởng? Không, chúng ta chỉ là những con chó ngoan ngoãn sủa tốt thôi."

Ý rằng, đều là súc sinh, cần gì bày ra vẻ mặt châm chọc, khó coi.

Môi Butler mím lại, không đáp.

Ngay lúc Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 vừa đánh vừa lui, định kéo quân Viễn Chinh vào phạm vi của pháo đài thì màn hình radar bất ngờ báo hiệu điều bất thường.

Fritz ngước mắt, thấy rằng cảnh báo cho thấy nguồn năng lượng cao và tốc độ cao có màu đỏ chói. Điều quan trọng nhất là hệ thống không xác định được nguyên nhân gây ra cảnh báo!

Đột nhiên, gã siết chặt tay vịn ghế, cảm giác có điều không ổn.

Đồng thời, trước khi đội tàu chuẩn bị tiến vào phạm vi pháo đài, Fritz ra lệnh giảm tốc độ.

Gã biết rõ, đối mặt pháo đài, hệ thống phòng hộ phi thuyền căn bản không thể chống đỡ được bao lâu. Muốn chiến đấu để giành lấy cơ hội sống sót cho mình, tốt nhất nên tìm cơ hội dụ quân Viễn Chinh tiến vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi phạm vi.

Trí giả yêu cầu gã chết, nhưng gã không cam tâm.

Loài kiến còn ​​tham sống chứ đừng nói đến con người.

Không ngờ vào lúc này, hai khẩu pháo hạt năng lượng cao liên tiếp đột nhiên vẽ ra cầu vồng trắng từ nhóm tàu ​​chiến Viễn Chinh, đánh chính xác vào lưới bảo vệ của tàu chính nơi gã đang ở!

Điều kỳ lạ là sau hai đòn đánh không có ai lên tiếp, lưới bảo vệ cũng không bị đứt ra, chỉ là do lực quá mạnh nên toàn bộ phi thuyền buộc phải di chuyển về phía điện Thần.

Gần như ngay lập tức, một tiếng chuông báo động xuyên thấu vang lên bên trong con tàu.

Giữa tiếng còi, một giọng nói run rẩy đột nhiên vang lên: "Báo cáo, báo cáo! Chúng ta đã chụp được hình ảnh vũ khí mới của quân Viễn Chinh! Con tàu siêu nhỏ này - không! Đây là cơ giáp! Là cơ giáp chiến đấu hình người!"

Khi nói đến từ cuối cùng, âm thanh kết thúc trực tiếp bị cắt.

Cứng người một lát, Fritz nghiêng người về phía trước, trầm giọng ra lệnh: "Nói lại cho tôi biết, đó là gì?"

Lần này người báo cáo lưu loát hơn rất nhiều, khàn giọng trả lời: "Là cơ giáp chiến đấu hình người!"

Trước khi nói xong, không cần mượn dụng cụ, chỉ bằng mắt thường, Fritz đã nhìn thấy cái gọi là "cơ giáp chiến đấu hình người" thông qua cửa sổ.

Không gian tăm tối làm nền, cỗ máy hình người có bề ngoài màu xám đen, mang vẻ đẹp lạnh lùng đặc trưng của kim loại. Nó cao vài mét, có những đường nét hoàn hảo. Không biết thân máy được sử dụng loại sơn nào mà ngọn lửa bốc cháy từ những vụ nổ xung quanh đi qua nó, thậm chí không có một chút ánh sáng nào được phản chiếu.

Cơ giáp chiến đấu hình người không phải là một khái niệm quá mới.

Nhiều năm trước, cả Liên Minh và quân Phản Loạn đều đầu tư vô số nguồn tài chính và sức lực vào nghiên cứu nhưng nhanh chóng phát hiện ra rằng việc đầu tư vào cơ giáp không tỷ lệ thuận với sản lượng và còn rất nhiều vấn đề.

Trước hết, so với phi thuyền, cơ giáp có thể giơ tay hoặc đá chân như con người, để hoàn thành các hành động cơ bản này cần có hệ điều hành mạnh mẽ và mượt mà, cũng như khắc phục các vấn đề như nghiêng trọng tâm, lực cản, sự phối hợp tổng thể.

Thứ hai, mặc dù cơ giáp có khả năng cơ động cao, nhưng so với các tàu siêu nhỏ và phi thuyền tiêm kích, kích thước khổng lồ của nó sẽ khiến nó trở thành mục tiêu dễ thấy trên chiến trường và cực kỳ dễ bị tổn thương trước các đòn tấn công chính xác từ hỏa lực đối phương.

Tất nhiên, vấn đề quan trọng nhất là năng lượng.

So với một phi thuyền có cùng kích thước, một cơ giáp tiêu thụ năng lượng ít nhất gấp sáu lần. Sau khi nguồn không gian sụp đổ, hai bên không thấy nguồn năng lượng nào hỗ trợ nổi, thêm nữa nguồn năng lượng này phải nhẹ, tránh tăng thêm phụ trọng.

Rõ ràng, Liên Minh đã tìm thấy nó trước quân Phản Loạn.

Vì chưa từng có tiền lệ, không ai biết cơ giáp đột nhiên xuất hiện trên thế giới này mạnh đến mức nào, có thể đạt được đến trình độ nào.

Lúc này, Fritz nghe thấy nhịp tim của chính mình giữa tiếng ồn ào và tiếng báo động.

Một lớp mồ hôi lạnh hình thành trên lòng bàn tay gã.

Ngay sau đó, Fritz đã hiểu được mục đích của hai khẩu pháo hạt năng lượng cao của quân Viễn Chinh - nhằm di chuyển vị trí của tàu chính nơi gã đang ở.

Nhìn thấy ngọn lửa màu xanh nhạt phun ra từ bộ đẩy của cơ khí hình người ngày càng lớn, tốc độ lập tức tăng lên như tia chớp, lao vào Pháo đài số 6, mục tiêu rõ ràng!

Do khả năng cơ động cực kỳ mạnh mẽ và kết cấu linh hoạt, cỗ máy di chuyển về phía trước, đứng yên và quay sang một bên, né tránh gần như mọi đợt oanh tạc từ Pháo đài số 6.

Trong vài giây này, tàu Fritz đang ở đã trở thành một lá chắn vững chắc, cắm đúng góc, chặn đứng hỏa lực đến từ phía Pháo đài số 7!

Trong cabin cơ giáp, khi di chuyển với tốc độ cực cao, lồng ngực của một người sẽ bị bóp chặt, gây ra cảm giác ngột ngạt rõ rệt. Kỳ Ngôn đè nén khó chịu, vội nói: "Mai Tiệp Lâm, bắn thêm một pháo hạt năng lượng cao, hai quả pháo để phi thuyền địch giúp chúng ta ngăn chặn đòn tấn công bên cạnh."

Trong mắt Kỳ Ngôn, mọi thứ trên chiến trường đều đã được chuyển thành một bài toán có thể tính toán được, sai số gần như bằng không.

Mai Tiệp Lâm lập tức trả lời: "Không thành vấn đề!"

Lục Phong Hàn ngồi ở ghế lái chính chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo hơi hở, rất tập trung điều khiển cơ giáp, đã cách Pháo đài số 6 không xa.

Sau khi pháo đài trở thành pháo đài chiến đấu, nó là một vũ khí tấn công tầm xa thực sự. Hầu như không có phi thuyền nào có thể hoàn toàn tránh được cơn mưa đạn dày đặc, tuy nhiên, nó có một khuyết điểm trí mạng - càng đến gần pháo đài chiến đấu, màn pháo bắn dày đặt sẽ trở nên thưa thớt.

Là điểm mù.

Lục Phong Hàn có kĩ năng chiến đấu cá nhân cực kỳ mạnh mẽ, phản ứng tại chỗ nhanh chóng, phối hợp toàn thân và thể lực cường tráng. Anh có thể điều khiển cơ giáp vượt qua làn đạn, với rất ít vết xước trên thân.

Chỉ còn cách pháo đài một khoảng cách ngắn, Lục Phong Hàn mím chặt đôi môi sắc bén, nhanh chóng chuyển cần điều khiển, dùng sức kéo về phía sau - khẩu pháo siêu xung trên vai của cơ giáp nổ vang, khiến pháo đài trong nháy mắt tan chảy vỏ bọc.

Vài giây sau, siêu xung pháo xuyên thủng kho đạn. Khi Lục Phong Hàn đột ngột rút lui, Pháo đài số 6 lặng lẽ nổ tung!

Ngọn lửa chiếu sáng xung quanh.

Trong Thiền Uyên, Mai Tiệp Lâm phụ trách yểm trợ không dám chớp mắt: "Nếu như hai ngày trước điểm điều khiển cơ giáp của tôi cao hơn điểm chỉ huy, tôi chính là người oanh tạc pháo đài một lúc này!"

"Tốt nhất là thôi, vừa lên là cô đã sờ chỗ này chỗ kia, làm cơ giáp không khởi động được, còn không đáng tin bằng tôi." Mắt Duy Nhân sáng lên: "Không biết sau này quân đội có thể tăng sản lượng không nhỉ?"

"Tôi thấy hơi khó. Trước không nói phí chế tạo có thể khiến mấy người trong Bộ tài chính nước mắt đầm đìa đâm tường, năng lượng cơ giáp như năng lượng hỗ trợ cho nhảy cơ động. Cả hai đều đến từ sự va chạm của quặng. Chỉ theo tốc độ tiêu thụ năng lượng của phi thuyền thì số lượng quặng trên hành tình không tên mà chỉ huy và Kỳ Ngôn tìm thấy sẽ bị tiêu hao hoàn toàn trong thời gian ngắn. Trừ phi loại năng lượng này có thể sản xuất nhân tạo, bằng không đám cơ giáp tạo ra chỉ để trưng cho đẹp chứ chả dùng được."

Mai Tiệp Lâm giật giật ngón tay và bắt đầu lên kế hoạch sớm: "Đợi trận chiến kết thúc, xem chúng ta có thể tìm được cơ hội bay lượn trong cơ giáp không!"

Chỉ trong vòng vài lời, Lục Phong Hàn đã sử dụng thủ thuật tương tự để khiến Pháo đài số 7 phát nổ, nó lơ lửng trên không, đột ngột dừng lại và chuyển sang pháo đài không gian gần đó.

Trong khi Mai Tiệp Lâm tận tình che chở cho Lục Phong Hàn, cô thở dài: "Chỉ huy thực sự không bí mật tiến hành huấn luyện liên quan trước đó? Sự trôi chảy này thật đáng kinh ngạc! Dù là bắn đại bác hay rút ra, từng động tác không hề có dấu hiệu chậm chạp nào cả!"

Dứt lời, cô lại suy nghĩ: "Đúng vậy, Kỳ Ngôn cũng ở trong cabin."

Duy Nhân không kịp phản ứng: "Ý cô là?"

"Đàn ông các ngươi có bản năng theo đuổi phối ngẫu. Chẳng phải các người đều thích tung bộ lông sáng chói của mình sao? Được rồi, chỉ huy đang làm việc này." Mai Tiệp Lâm tặc lưỡi hai lần: "Chỉ là chỉ huy hung ác vậy, có lẽ là dục cầu bất mãn, không chỗ phát tiết."

Lúc này, Phá Quân đột nhiên nói: "Tiểu thư Mai Tiệp Lâm, suy luận của cô chưa đủ chặt chẽ. Tướng quân gần đây không hề dục cầu bất mãn."

Kênh liên lạc tĩnh lặng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play