Học viện Turan chia lớp ra dạy, mỗi lớp có 20 người do một giáo sư phụ trách chuyên ngành. Còn có một vài lớp dạy trong hội trường lớn, không giới hạn chuyên ngành, năm học, đều có thể đi nghe.
Các giáo sư có thể dễ dàng quản lí từng sinh viên do các lớp tương đối nhỏ, cũng rất dễ tùy theo tình trạng của lớp mà điều chỉnh tiến độ dạy.
"Rồi ông sẽ thấy mỗi lần khai giảng chẳng có mấy lớp đủ 20 người! Có lớp thiếu 1, 2 người, có lớp thảm hơn, mất phân nửa!"
Hạ Tri Dương cảm thán khoa trương, "Giáo sư của Turan toàn ma quỷ! Mỗi học kì đều có thật nhiều sinh viên nhập học đúng không? Nhiều dữ lắm đúng không? Tui đưa tiền cũng vào được luôn, giống cậu tự nhiên chuyển qua cũng chỉ cần nộp tiền. Nhưng mà mỗi khi đếm số người tốt nghiệp mỗi năm, đôi khi có một phần ba bị giữ lại ấy!"
Kỳ Ngôn: "Còn những người bị đuổi?"
"Bị các trường khác ở Leto hoặc khu Trung Ương nhận, nhưng mà vào Turan rồi ai lại muốn đi khỏi?" Hạ Tri Dương dẫn Kỳ Ngôn đến khu dạy học, "Nhưng mà vậy cũng tốt, có thể tốt nghiệp Turan chân chính tất nhiên có tài. Chính là cơ chế đào thải quá tàn khốc nên nhiều người không thể chịu đựng mà thôi."
Đang đi thì cậu ta chợt nhớ ra: "Mà đúng rồi ông vào lớp nào thế Kỳ Ngôn?"
Kỳ Ngôn nhìn thông tin trong thiết bị đầu cuối: "Chuyên ngành trí tuệ nhân tạo năm 2, lớp 137."
"137?", Hạ Tri Dương nâng âm cuối, mặt con nít cười xán lạn, "Chúng ta cùng Trần Minh Hiên đều học cùng lớp!"
Cậu kích động muốn chụp vai Kỳ Ngôn, nhớ đến anh bạn này không thích việc tiếp xúc thân thể, làm động tác được một nửa thì rụt về, cao hứng: "Sau năm nhất, lớp chúng mình mất 4 người, ông vào lớp thì được 17 mạng!"
Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ."
Lục Phong Hàn luôn yên tĩnh đi cạnh Kỳ Ngôn, vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, tầm mắt anh cuối cùng rơi vào người ông chủ nhỏ.
Có thể nhìn ra tính cách cậu tương đối lạnh lùng, cảm xúc không dao động nhiều, hơn nữa vì hoàn cảnh trưởng thành nên chắc có rất ít bạn cùng trang lứa, dẫn đến mỗi khi tiếp xúc cùng Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên đôi khi hơi chậm chạp, vụng về.
Hạ Tri Dương tùy tiện, không để ý mấy cái chi tiết nhỏ nhặt, Trần Minh Hiên nhạy bén hơn, nên dù chơi game hay trò chuyện vẫn cố ý vô tình quan tâm Kỳ Ngôn.
Trong lòng Lục Phong Hàn đánh giá, hai người bạn này miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Phòng học ở tầng 11, lúc Kỳ Ngôn đến bên trong cũng chẳng có ai, máy chiếu ba chiều đã được mở, ánh xanh lập lòe.
Lục Phong Hàn nhận ra: "Mỗi phòng học ở Turan đều có máy chiếu ba chiều?"
Hạ Tri Dương tự hào: "Đương nhiên! Có giáo sư không ở Leto, thậm chí không ở khu Trung Ương. Có giáo sư phải xa nhà, 360 ngày đều ở đại khu Kepler hoặc đại khu Messier xa xôi. Không lẽ không có giáo sư là không học hành sao, cho nên..." cậu chỉ tay "Chỉ có thể dùng máy chiếu ba chiều."
Lục Phong Hàn tính đại khái số lượng phòng học của học viện Turan, rồi tính luôn mỗi cái máy bao nhiêu tiền...
Xì, đúng là báo thủ mạnh nhất Liên Minh!
Rồi nhịn không được mà liếc về cái trường quân đội Đệ Nhất nào đó mà nghĩ thầm, một con sông có thể chia ra nghèo giàu, thiệt luôn á!
Hạ Tri Dương nhìn Lục Phong Hàn chằm chằm vài giây, rồi phản ứng: "Không đúng, sao anh còn ở đây? Không phải sinh viên hay giáo sư thì không thể ở lại Turan."
Kỳ Ngôn đang quan sát phòng học, nghe vậy trả lời: "Tôi gửi đơn xin phép hiệu trưởng cho Lục Phong Hàn đi , bảo vệ an toàn cho mình."
"Được luôn?" Hạ Tri Dương khiếp sợ, lại nghĩ đến: "Nếu có một ngày tui bị đuổi học, ông có thể cho tui làm vệ sĩ để học ở Turan tiếp không?
Lục Phong Hàn khoanh tay, nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Cậu á hả?"
Hạ Tri Dương cảm giác bị khinh bỉ! Cậu nhìn thẳng vào mắt Lục Phong Hàn, tự nhiên rén ngang, đành phải lái sang chuyện khác: "Chỉ là từ xưa đến giờ chưa có việc được vác theo vệ sĩ đi học."
Kỳ Ngôn tra nội quy trường trên thiết bị, chiếu hình lên không khí: "Điều 98 chương 11 nội quy trường học, dưới tình huống đặc thù khi học sinh bị uy hiếp tính mạng nghiêm trọng có thể xin vệ sĩ đi cùng trong khu dạy học."
Hạ Tri Dương vừa xem vừa nghĩ, không lẽ kẻ thù của nhà họ Kỳ muốn đối phó với người thừa kế Kỳ Ngôn, hoặc là Kỳ Ngôn đang phòng bị cái bà mẹ kế Giang Vân Nguyệt?
Chắc là thế rồi!
Thế nào cũng có nguyên do.
Lúc này cửa phòng học được mở ra, một nam sinh mặc áo đen trên tay xách một cái máy tính bảng đi vào, thấy Hạ Tri Dương, châm biếm: "Tưởng đâu học kì này chẳng thể thấy mày đi học nữa."
Ngụ ý, vậy mà mày còn chưa bị đuổi.
Nghe thấy lời này của Laurent, Hạ Tri Dương trợn mắt: "Không nghĩ là qua một kỳ nghỉ rồi mà vẫn có người chưa học được tiếng người."
Hắn ta không quan tâm Hạ Tri Dương mà liếc mắt đến Kỳ Ngôn, khinh miệt: "Đây là cái người dựa vào gia đình tặng trường một toà nhà mà thanh công chuyển đến Turan hả?"
Rồi đem máy tính bảng để lên bàn một cái "cộp": "Cho nên đừng để cho thành tích cuối kì quá kém mà bị đuổi học nha."
Biết Kỳ Ngôn không có khả năng tranh cãi, Hạ Tri Dương nhanh chóng phản kích: "Sao bằng ngài được ạ, một cái tầng lầu còn chẳng tặng nổi."
Laurent hừ cười, quay về chỗ ngồi của mình.
"Đừng có giận nha Kỳ Ngôn, cái tên này tên là Laurent, ỷ thành tích tốt mỗi ngày nói tào lao gì không." Hạ Tri Dương hạ giọng, "Nhưng mà nhà ông thiệt sự tặng cho trường mọto toà nhà hả? Tên đó sao chắc chắn dữ vậy! Quan trọng là tui không biết gì luôn á!"
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không có."
Hạ Tri Dương đấm lòng bàn tay: "Ok, không tặng một tòa nhà."
Kỳ Ngôn đang muốn gật đầu thì nghe bạn trẻ này nói tiếp: "Tặng hai tòa."
Kỳ Ngôn cạn lời.
Ngày khai giảng đầu tiên sẽ không dạy học. Lúc đến giờ, ánh sáng màu lam của máy chiếu ba chiều hơi tối lại, một "người" xuất hiện trên bục giảng, trừ bỏ màu sắc hơi sẫm so với bên ngoài thì cảm giác rất chân thật.
Giáo sư chủ giảng họ Phó, 60 tuổi, có khí chất rất ôn hòa, nói chuyện không nhanh không chậm. Đầu tiên ông tỏ vẻ hoan nghênh với học sinh mới Kỳ Ngôn, sau đó nói đến kế hoạch học tập trong 9 tháng tới, rồi đưa ra mục lục sách yêu cầu đọc và thí nghiệm cần làm.
Danh sách rất dài khiến trong phòng có tiếng than thở.
"Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên đi học, nhưng thời gian eo hẹp không thể lãng phí. Thầy sẽ gửi một gói dữ liệu đến thiết bị đầu cuối của các em. Nhưng đây chỉ là dữ liệu thô được thu thập không có mục đích, sau khi khai thác các em phải nộp lại cho thầy. Hạn chót... hạn chót là vào giờ này ngày mai."
Trong phòng vang lên tiếng kêu rên, Hạ Tri Dương đột nhiên đem đầu đập xuống mặt bàn, lại nhanh chóng ngồi thẳng, che trán, nhe răng trợn mắt: "Giáo sư ơi ngày đầu nhập học đã phải thức suốt đêm sao? Thầy có thể cho nhiều thời gian một chút không?"
Giáo sư Phó rất thích xem bọn nhỏ bị đả kích tới mức thở ngắn than dài, ông cười: "Nếu em có thể viết ra mô hình xử lí tốt hơn, ví dụ như bản nâng cấp của mô hình RN3 đã học ở năm nhất, thì hôm nay có thể không thức khuya."
Hạ Tri Dương bi phẫn: Quan trọng là phải viết được đã chứ!
Kỳ Ngôn mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra, thấy tệp dữ liệu được gửi đến, đúng là rất lớn, phải mất đến 20 giây để giải nén.
Lúc này, cậu nghe thấy giáo sư Phó điểm danh: "Có thể hoàn thành không Kỳ Ngôn?"
Cậu đóng tệp dữ liệu, trả lời: "Không vấn đề."
Trong phòng học, có người nhỏ giọng trào phúng: "Phùng má giả làm người mập."
Kỳ Ngôn quay đầu liền thấy người nói là Laurent. Thấy cậu nhìn qua còn cười một cái.
Chắc chắn không phải ý tốt.
Cậu chẳng để ý, không nhìn nữa.
Trong lớp có người bắt đầu hỏi giáo sư Phó về vấn đề nâng cấp mô hình RN3, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm điểm nào nó trong không trung rồi dần ngẩn người.
Sợi dây giày bị thắt thành hình con bướm lắc lư theo chân cậu.
Sau vài phút, cậu nhích về phía Lục Hàn Phong, thấp giọng: "Hôm nay khi đến trường, có phải anh hỏi tôi ăn sáng có no hay không?
Lục Phong Hàn đang ngồi suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của cậu thì nhớ lại rồi lắc đầu: "Không có. Hôm nay cậu ăn ba lát bánh mì, theo sức ăn của cậu thì sẽ không đói."
Cho nên, đó là ký ức mà cậu hư cấu.
"À, ra vậy." Kỳ Ngôn lại ngồi yên, tiếp tục ngẩn người, đồng thời phân biệt trong đầu cái nào là ký ức thật, cái nào là ký ức giả.
Lục Phong Hàn đem vấn đề cậu mới hỏi ngẫm nghĩ.
Đây không phải là lần đầu Kỳ Ngôn hỏi vấn đề giống như vậy.
Từ khi cậu ấy uống thuốc, thông thường sẽ hỏi anh ít chuyện.
Có nhiều chuyện đã từng xảy ra, có nhiều chuyện chưa từng. May là anh có tinh thần tốt chứ nếu bị câu hỏi kiểu này mãi có khi nghi ngờ là mình nhớ nhầm.
Anh chỉ là suy nghĩ mục đích câu hỏi của cậu là gì, hay là cậu ấy không biết được nội dung mình hỏi đã từng xảy ra hay chỉ là giả?
Anh quay đầu nhìn Kỳ Ngôn đang thất thần, tay cậu để tùy ý trên bàn, khớp xương cân xứng, trắng như sương, so với mặt bàn thì rất dễ thấy, khiến người ta bất giác phải tập trung nhìn.
Lục Phong Hàn vô thức xoay ngón tay: Hy vọng là mình nghĩ nhiều.
Sau khi hết giờ học, Kỳ Ngôn đang chuẩn bị về thì bị Hạ Tri Dương gọi lại: "Kỳ Ngôn, từ từ!"
Đêm trước Trần Minh Hiên chơi game tới khuya, lúc đi học thì mang theo con mắt thâm quầng, đứng uể oải.
Kỳ Ngôn dừng lại: "Cậu gọi tôi sao?"
Hạ Tri Dương lo lắng cho đứa bạn mới đến Turan không biết gì: "Ông thấy tệp dữ liệu giáo sư Phó mới gửi không? Dữ liệu nhiều vô cùng, nếu dùng mô hình RN3 phân tích thì thiết bị thông thường sẽ chết máy. Cậu phải dùng máy tính quang học loại lớn trong phòng máy mới được, cái đó siêu quý nhưng mà đùng để khai thác dữ liệu rất tốt!"
Cậu ta thở dài: "Chẳng biết có thể nâng cấp mô hình này thành công hay không, không làm được thì phải ở phòng máy tính cả đêm mất."
"Được, tôi biết rồi." Kỳ Ngôn nghĩ, "Có chỗ nào không hiểu, cậu có thể hỏi..."
Chưa kịp nói tiếng "tôi" thì đã bị Hạ Tri Dương cắt lời.
"Ông chưa từng tiếp xúc với mô hình này, tui đem ghi chép lần trước cho ông, ông cố coi qua nha. Nếu mà không hiểu thì lật sách năm nhất. Nếu không thể hoàn thành thì giáo sư Phó cũng không trách ông đâu, ông không học chương trình năm trước mà."
Kỳ Ngôn chỉ có thể trả lời: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách khí! Chúng ta là bạn bè!" Hạ Tri Dương thấy không còn gì để nói, gãi đầu.
Laurent nghe cuộc đối thoại của cả hai, xách máy tính bảng đi ngang: "Ngại quá, chặn đường, nhường một chút."
Lúc đầu Kỳ Ngôn muốn về nhà, thì nhớ đến lúc đi dự tiệc ở nhà họ Kỳ, phó hiệu trưởng Caroline có nhắc đến thư viện có một gian phòng chứa sách giấy của hiệu trưởng, cậu đã lấy được mật mã nên đi thư viện trước vậy.
Lục Phong Hàn hỏi Kỳ Ngôn: "Cậu không đi phòng máy tính khai thác dữ liệu sao?"
Lúc này, anh làm một phép so sánh trong tiềm thức.
Nghe Hạ Tri Dương nói, máy tính quang học trong phòng máy của Turan sẽ không chỉ có một cái, hẳn là rất nhiều cái để sinh viên sử dụng.
Mà nhìn cái trường quân đội đối diện – Hầy...
Kỳ Ngôn đáp: "Tôi không đi, nhà có."
Lục Phong Hàn không phản ứng kịp: "Có gì?"
"Máy tính quang học." Kỳ Ngôn nói tỉ mỉ: "Cái máy trong nhà là máy tính quang học, về nhà là khai thác dữ liệu được."
Lục Phong Hàn: ".... À, ra thế."
Kỳ Ngôn dùng mật mã mở cửa phòng sách.
Lục Phong Hàn đối với sách giấy chẳng hứng thú, anh thấy loại sách này mà có tí lửa đốt hay đổ nước làm ướt là coi như xong, rất là khó bảo quản, tính ứng dụng cực thấp.
Như cái phòng chứa sách này, vừa vào là gặp một khoảng ngăn cách, nghe nói thiết kế này dùng cho việc phòng cháy, phòng cướp. Mở thêm một cánh cửa nữa mới thấy mấy kệ sách.
Cho nên khi Kỳ Ngôn đọc sách bên trong, anh không đi theo cậu mà ngồi ở phòng ngăn, cách cậu một tường kính.
Thiết bị đầu cuối cá nhân rung lên, Vincent liên lạc.
Lục Phong Hàn thấy Kỳ Ngôn đang lật sách nghiêm túc, liền dựa lưng vào tường, nhận liên lạc, thuận tiện mở hình thức cá nhân, như thế thì thanh âm bên kia truyền đến chỉ anh nghe thấy.
Cùng lúc đó, chuông bao giờ của học viện Turan vang lên.
Vincent đang chuẩn bị nói: "Chỉ huy, ngài đang ở học viện Turan sao?"
"Ừ, đang ở thư viện." Lục Phong Hàn lười nhác trả lời, còn thỉnh thoảng ngó xem Kỳ Ngôn đang làm gì.
"Thư viện? Ủa hệ thống cảnh báo ở cửa trường không báo lên ngài là người ở bên kia sông đem ngài quăng ra hả?"
"Biến, tôi quang minh chính đại đi vào." Lục Phong Hàn đem việc Kỳ Ngôn gửi đơn xin phép nói.
Vincent rất là hưng phấn: "Chỉ huy Lục, là sinh viên vinh dự tốt nghiệp từ trường quân đội Đệ Nhất, ngài đã thành công đánh vào trong lòng địch! Ngài chính là vì sao sáng chói nhất trong lịch sử trường quân đội Đệ Nhất!"
Lục Phong Hàn khiêu mí mắt, nói: "Có gì nói đi, nói tào lao nhiều quá."
Giọng nói của Vincent nghiêm túc hẳn: "Chỉ huy, lúc trước ngài bảo tôi tra xem ai đưa Wise Will vào quân Viễn Chinh hai năm trước, đã có kết quả."
Lục Phong Hàn rũ mắt: "Đã chết?"
"Sao ngài biết?" Vincent cả kinh, lại tiếp tục nói, "Tên Wise này là người của đại khu Messier, lúc hắn ta 16 tuổi, cha mẹ gặp sự cố trên đường đi mà tử vong."
Lục Phong Hàn ngắn gọn phân phó: "Nói tiếp."
"Tuyến đường đến đại khu Messier tương đối xa xôi, việc bảo trì rất kém. Ngài biết sự kiện đại hủy diệt khoa học kĩ thuật làm cho rất nhiều hành tinh nổ mạnh, để lại rất nhiều tai họa ngầm. Ba mẹ hắn ta rời nhà bằng phi thuyền dân dụng, xui xẻo gặp bão hạt, tuyến đường bị phá hư, phi thuyển bị nổ tung, ít người còn sống. Sự cố này rất lớn, cả một tuần đều là đầu đề của [Nhật báo Leto]."
Lục Phong Hàn nghe xong: "Tiếp tục."
"Sau đó, hắn ta đậu trường quân đội Leto, nhập ngũ theo quy trình. Cấp trên của hắn tên là Disson, một trung tá, luôn đề bạt Wise. Sau này Disson bị điều tới tiền tuyến nên Wise phải đi theo. Ở tiền tuyến rất dễ tích quân công, quân hàm của Wise thăng rất nhanh so với binh lính bình thường, bây giờ cũng là trung tá. Khoảng ba tháng trước, vị bị thương mà Dission xin xuất ngũ về Leto nghỉ ngơi, nhưng mà mới về hai tháng đã gặp tai nạn giao thông mà chết."
"Tai nạn giao thông?"
"Đúng vậy, chính phủ thông báo do hệ thống tự động của xe huyền phù ông ta ngồi. Nhưng theo phỏng đoán của tôi có lẽ do bị hack hệ thống. Có người muốn ông ta chết, sao ông ta có thế sống được."
Vincent cảm khái: "Hiện tại có rất ít người không sử dụng hệ thống lái tự động của xe, giả mạo việc giết người bằng cách hack hệ thống rất dễ."
Lục Phong nhìn cái người đang tìm sách bên kia – đây chính là một trong "số ít" luôn ngồi xe lái thủ công nè.
"Ngừng điều tra từ Disson đi. Ông ta chết rồi thì mọi dấu vết cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ." Lục Phong Hàn suy tư vài giây, "Mấy ngày nay cậu đừng làm gì cả, tránh bị chú ý."
"Vâng.", Vincent lên tiếng, lại nghĩ đén: "Đúng rồi, em thuận tay, thật lòng chỉ là thuận tay, điều tra Kỳ Ngôn."
"Kỳ Ngôn?" Giọng của Lục Phong Hàn nguy hiểm hẳn.
Dù gì cũng từng làm phó quan cho vị này 3 năm, nghe là hiểu cấp trên có tâm trạng thế nào, cậu ta lập tức biết anh có chút không vui, vội vàng: "Thiệt sự chỉ là thuận tay mà! Em không có ý gì khác! Nhưng mà kết quả có hơi.... Lạ."
Không đợi Lục Phong Hàn mở miệng, Vincent tiếp tục nói nhanh: "Tư liệu của Kỳ Ngôn rất dễ tra, ba tuổi rời Leto, bị đưa đến đại khu Messier rất hẻo lánh, ở cùng ông bà ngoại. Sau đó là đi học, thi. Tư liệu của cậu ta bao gồm: phiếu điểm, lịch sử chữa bệnh, mua sắm, hóa đơn giải trí, lớn nhỏ đều có, tỉ mỉ mười phần. Nhưng tư liệu ông bà ngoại của cậu ấy cũng tương tự."
Ánh mắt Lục Phong Hàn khẽ nhúc nhích.
"Chỉ huy, ngài cũng nhìn ra đúng không? Cố ý làm thông tin của một người không rõ ràng và viết chi tiết thế này là việc quân đội hay làm." Vincent có chút nghiêm túc: "Từ tư liệu chúng ta không biết được liệu ông bà ngoại của Kỳ Ngôn có tồn tại thật sự hay không. Nếu không phải do ông bà nuôi thì mười mấy năm qua là ai chăm sóc cậu ấy? Rốt cuộc là cậu ta luôn ở đại khu Messier hay là ở nơi khác?
"Còn nữa ——"
"Đừng điều tra tiếp." Lục Phong Hàn đánh gãy lời Vincent, tay sờ túi tìm thuốc lá nhưng không thấy.
Vincent còn muốn nói gì đó, lời nói quanh quẩn trong miệng, rồi thôi. Cậu nhớ đến có lần ở tiền tuyến, bị nghi ngờ đã tiết lộ cơ mật quân đội trong một nhiệm vụ khẩn. Dưới tình huống như thế, người có quân hàm và chức vụ lớn nhất có quyền bắn chết tại chỗ. Lúc đó, người có quyền này được điều từ Leto đến, không có liên quan gì đến Lục Phong Hàn.
Cậu quỳ trên mặt đắt, tay bị trói sau lưng, cho rằng mình phải chết.
Nhưng lúc này, Lục Phong Hàn lại gọi video.
Hình ảnh bị sóng điện từ vũ trụ quấy nhiễu, hơi chập chờn nhưng vẫn thấy rất rõ quân phục Lục Phong Hàn hơi nhăn, tay cầm súng, miệng cười mà mắt rất lạnh. Anh nói: "Cấp dưới của tôi thì mạng là của tôi. Muốn xử tử cũng là tôi ra tay. Ai dám giết cậu ta, tôi giết người đó."
Cho nên có nhiều lời nhận xét anh ta chính là thú dữ trong rừng, ý thức địa bàn rất mạnh, còn rất bênh vực người mình.
Kỳ Ngôn đã nằm trong phạm vi bảo hộ đó.
Những người anh ấy bảo vệ là người của anh ấy.
Bất luận kẻ nào xen vào thì không có đường sống.
Quá mức tự phụ, lại khiến người ta phải thần phục.