Vừa nghe thấy cậu mượn dây sạc, Cố Triển Phi nói vọng ra:"Nếu thấy chán em có thể dùng máy tính để chơi game."
Nhận được sự cho phép của anh, Trì Lạc thu nhỏ cửa sổ bài tập lại, ngay lập tức các ứng dụng trên màn hình chính hiện ra, mà trong đó Trì Lạc để ý nhất chính là tựa game "Tinh Hà Điệp Mộng" được đặt trên cùng.

Nhớ lại trước đây Hứa Dĩ Tranh đã từng nói anh ta cũng có chơi vậy chuyện Cố Triển Phi cũng chơi là đương nhiên nhỉ.
Thật sự Trì Lạc rất muốn chơi nhưng cậu không muốn xâm phạm vào quyền riêng tư của anh nên đành vào Google chơi những trò đối kháng.

Sở dĩ Cố Triển Phi bảo Trì Lạc dùng máy tính chơi game là vì anh muốn cho cậu biết thân phận thật của "Phi".

Cảm thấy bên ngoài vô cùng yên ắng, Cố Triển Phi khóa vòi nước bước ra bên ngoài, trông thấy Trì Lạc đang để tóc ướt ngồi đánh nhau với NPC trên Google, anh ngạc nhiên nhướng mày.

Anh cứ nghĩ rằng cậu sẽ vào Điệp Mộng chơi cơ chứ!
Cố Triển Phi bước đến sau lưng cậu, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc khăn bông đang vắt trên ghế lau khô tóc cho cậu.

Bàn tay đang tích cực gõ phím của Trì Lạc khựng lại, cậu ngửa đầu nhìn anh.

Cố Triển Phi ấn cậu lại:
"Tập trung đi, sắp bị hạ gục rồi kìa."
Trì Lạc quay trở lại trò chơi, nhưng tâm trí cậu nào còn đặt trên nó nữa.

Cậu bấm vài cái trên bàn phím, nhân vật bắt đầu di chuyển loạn xạ.

Cố Triển Phi nhếch môi, anh đặt một tay lên tay trái của cậu, thay cậu đánh nhau với NPC.
Trì Lạc chính thức hồn vía lên mây, dù, dù đã hôn rồi nhưng những tiếp xúc thân mật thế này cậu vẫn còn cảm thấy bỡ ngỡ.

Cố Triển Phi giả vờ không nhận ra, anh đánh thắng trận game, tiếp tục lau tóc cho cậu:
"Đợi tóc khô một chút rồi ngủ thôi."
"Vâng"- Trì Lạc đáp.
.....
Cố Triển Phi tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn ngủ trên đầu giường của anh, anh hôn nhẹ vào trán cậu, chúc cậu ngủ ngon rồi đi sang bên giường của Hứa Dĩ Tranh nằm.
Trì Lạc trố mắt nhìn trần nhà, không nhịn được mà nghĩ:"Thật sự chỉ là ngủ thôi sao?"
Cũng đúng, hai người cũng chỉ vừa xác nhận mối quan hệ thôi mà, nói thì là thế thôi nhưng Trì Lạc trằn trọc mãi một lúc lại lên tiếng:
"Tiền bối ơi, tiền bối Hứa Dĩ Tranh hôm nay không về sao ạ?"
"Hửm"- Giọng Cố Triển Phi lười biếng.
"Thì ý là, nếu anh ngủ ở đó thì một lát nữa tiền bối Hứa Dĩ Tranh về sẽ ngủ ở đâu?"
Cố Triển Phi đang cảm thấy hơi buồn ngủ lúc này anh bỗng tỉnh hẳn, anh xoay người về phía cậu, hỏi:"Nhưng nếu không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
"Thì, giường ở phòng anh khá rộng, một mình em nằm vẫn còn dư nhiều chỗ lắm."- Trì Lạc nói lí nhí.
Vì thấy cậu ngại ngùng nên từ lúc trở về đến giờ Cố Triển Phi vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng giờ đây sợi dây lí trí của anh đã chính thức đứt lìa.

Anh không nhiều lời lập tức đứng dậy đi sang bên giường Trì Lạc.

Trì Lạc hiểu ý nằm sát vào trong nhưng Cố Triển Phi đã giữ cậu lại rồi nằm đè lên người cậu.
Trì Lạc nằm im bất động, Cố Triển Phi hôn lên môi cậu:"Là do em đã lôi kéo tôi đấy nhé!"
Không đợi Trì Lạc đáp lời, anh liền hôn lên chiếc cằm nhọn của cậu, rồi lại xê dịch xuống cổ, rồi xuống lồng ngực trắng ngần.

Mỗi chỗ anh hôn qua đều để lại một vết hồng nhạt.

Trì Lạc bị anh làm cho ngứa ngáy, cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói:
"Em nhột..."
Cố Triển Phi phớt lờ lời nói của cậu, anh cắn nhẹ lên xương quai xanh, đang định tạo thêm vài dấu vết thì điện thoại đặt trên đầu giường của anh đổ chuông.

Cố Triển Phi nhíu mày nhổm người dậy, anh cầm điện thoại lên xem, là Hứa Dĩ Tranh gọi đến, anh nhấc máy, trả lời một loạt câu hỏi của anh ta, nhắc nhở anh ta tối nay đừng về rồi tắt máy.
Từ đầu chí cuối Trì Lạc đều che mặt không cho anh nhìn.

Cuộc gọi này thế mà lại níu kéo sợi dây lí trí cho anh, anh đặt điện thoại về chỗ cũ, nằm sang vị trí bên cạnh Trì Lạc, ôm cậu vào lòng dỗ dành:
"Được rồi, ngủ đi, tôi hơi quá rồi, tôi xin lỗi."
Trì Lạc "ừm" một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Cố Triển Phi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có thể thấy rằng hôm nay anh đã mệt như thế nào.

Trì Lạc cũng muốn ngủ, thế nhưng hơi thở của người nào đó cứ phả vào vùng gáy nhạy cảm của cậu khiến cậu không tài nào chìm vào giấc ngủ được.

Cậu bắt đầu nằm nghĩ vu vơ rồi bỗng nghĩ đến một người khiến cậu phải ngồi bật dậy, không ai khác chính là Phi!
Bây giờ cậu đã thật sự có bạn trai mà bạn trai của cậu cũng chơi tựa game "Tinh Hà Điệp Mộng", vì thế nên cậu không thể tiếp tục giữ mối quan hệ trong game với Phi như thế được nữa.

Cậu vội đi đến chỗ sạc điện thoại, lên trang chủ tra hết tất cả giá tiền của những vật phẩm Phi đã từng tặng cho cậu rồi vào Messenger nhắn tin cho anh.
A Lạc Lạc: Chí tôn ơi, giờ này chắc anh chẳng còn online đâu nên khi nào có thời gian xem tin nhắn thì gửi giúp tôi số tài khoản nhé! Thời gian qua cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi và làm nhiều điều cho tôi.

Nhưng vì lý do cá nhân nên tôi không thể giữ quan hệ này với anh được nữa, tôi sẽ trả lại số tiền mà anh đã mua vật phẩm cho tôi.

Bằng bất cứ giá nào anh cũng hãy cho tôi số tài khoản nhé, nếu không trả lại cho anh tôi sẽ áy náy lắm.
Cậu biết nói như vậy có hơi thẳng thừng với cả với tính cách của Phi chưa chắc anh đã chịu đưa số tài khoản cho cậu, nhưng cậu buộc phải nói, dù cho lần này anh không trả lời đi thì những lần sau anh cũng phải trả lời mà thôi.
Trì Lạc thở dài, cậu tắt điện thoại, quay trở lại giường nằm ngủ.
....
Sáng hôm sau, Trì Lạc vẫn giữ thói quen thức dậy trễ, cậu ngơ ngác nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh một lúc mới nhớ ra bản thân đang ở phòng của Cố Triển Phi.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy truyền ra, hình như là Cố Triển Phi đang tắm rửa.

Trì Lạc bước đến bàn cầm lấy điện thoại, quả nhiên tin nhắn cậu gửi đi Phi đã xem nhưng không trả lời.

Trì Lạc ngồi xuống ghế, nhắm mắt xoa trán.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Cố Triển Phi quấn một chiếc khăn quanh eo bước ra.

Nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế, anh hỏi:
"Dậy rồi sao?"
Trì Lạc quay lại theo bản năng, ngay lập tức những bắp tay săn chắc cùng cơ bụng sáu múi còn vương lại vài giọt nước đập vào mắt cậu.

Trì Lạc vội vàng nhắm mắt lại, cậu không dám nhìn thêm một phút giây nào nữa.

Đôi mắt Cố Triển Phi ngập ý cười, anh ung dung mở tủ chọn lựa quần áo, không quên nói chuyện cùng Trì Lạc:
"Em đi tắm đi, muốn ăn món gì tôi mua?"
"Gì cũng được ạ, em không kén ăn."- Trì Lạc nhắm mắt chạy một mạch vào phòng tắm.
Cố Triển Phi vừa thay áo vừa hỏi:"Thật sao? Mì hải sản nhé?"
Không nhận được lời hồi đáp, anh mỉm cười, anh biết Trì Lạc bị dị ứng hải sản nên mới cố ý hỏi như thế, anh lấy một bộ quần áo mới đặt trước cửa phòng tắm:
"Tôi đặt quần áo ở trước cửa, với cả, nếu rảnh em có thể giúp tôi làm nhiệm vụ Điệp Mộng được không?"
"Vâng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play