Một sự kiện rầm rộ như vậy mà không làm diễn đàn dậy sóng thì thật uổng phí.

Một ngày quản trị viên duyệt hơn hai mươi bài viết mà trong đó hết thảy tám đến mười bài là nói về vấn đề Chí tôn chi tiền cho A Lạc Lạc rồi.
Tối hôm trước, Lâm Phong dự định sẽ cho Dương Y Na một bất ngờ nở mày nở mặt trước mặt tất cả mọi người nên mới quyết định mua nhà ở một nơi có giá tiền đắt đỏ như thế, mặc dù không phải đắt nhất nhưng hơn một triệu kim nguyên bảo cũng đủ để người khác nhìn vào phải há hốc mồm.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng hoàn hảo cho đến khi A Lạc Lạc xuất hiện, thấy cậu nhìn mình như thế hắn không nhịn nổi đâm chọt vài câu, càng không ngờ hơn là sau đó Chí tôn xuất hiện, hành động của Chí tôn đã khiến kế hoạch của hắn trở bên công cốc, còn bị người ta chê cười, đến cả Dương Y Na còn tức đến mức không thèm nhìn mặt hắn, dù cho hắn có tìm đến tận phòng ký túc xá cô cũng không chịu bước ra.
Lâm Phong đập mạnh cốc xuống bàn chửi thề:"Mẹ nó! Hai tên gay chết tiệt!"
Cậu bạn ngồi đối diện hắn bật cười:"Này này, chẳng phải người ta là người yêu cũ của cậu đó sao? Nếu nói như thế thì cậu cũng chính là gay mà?"
"Tao không có tình cảm nó! Tao chỉ định lợi dụng nó để tăng danh tiếng thôi, mẹ nó, ai mà ngờ chia tay xong lại quay ra phá đám tao?"- Lâm Phong hậm hực nói.
Cậu bạn kia vẫn vô cùng ung dung, ánh mắt thậm chí có chút khinh thường hắn:
"Tôi thấy người gây rối trước là cậu cơ mà? Nếu cậu không trêu chọc A Lạc Lạc ngay trên đài tỉ thí, có khi Chí tôn còn chẳng thèm để cậu ta vào mắt đấy.

Chẳng phải chính bản thân cậu là người tạo cơ hội cho cậu ta sao?"
Hắn ta không đáp, cậu bạn kia lại nói tiếp:"Thôi bỏ qua đi, trường đại học S nức danh thành phố A sắp tổ chức lễ hội trường đó, muốn đến tham dự không, nhân tiện đi tìm A Lạc Lạc của cậu luôn?"

Nơi Lâm Phong sinh sống chính là thành phố C, nếu muốn đến thành phố A phải đi bằng máy bay bằng không nếu đi xe sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Ngày trước khi hắn bảo A Lạc Lạc đi đến thành phố C gặp hắn, cậu nhất quyết không chịu, có khi không phải là do khoảng cách xa mà là do cậu không có đủ can đảm để gặp hắn.

Mà cũng đúng, lỡ như cậu là một tên có giọng nói hay cùng khả năng chơi game đỉnh nhưng sở hữu ngoại hình chẳng dám nhìn thẳng thì thật sự quá hổ thẹn khi phải đối mặt với một người bạn đời có tất cả như hắn.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Lâm Phong không giấu được vẻ đắc ý, hắn tựa lưng vào ghế nói:"Đặt vé máy bay đi, tao với mày đến đó truy lùng tung tích của cậu ta."
....
Trì Lạc vẫn đi tập diễn như thường lệ nhưng tâm trạng của cậu chẳng tốt lắm, nó được thể hiện rõ đến mức cả Diễn Thy Vân và La Chi đều muốn ép cậu ra về để nghĩ ngơi.

Dù cho Trì Lạc đã nhiều lần từ chối nhưng ánh mắt hai người bọn họ hiện rõ hai chữ "không tin".
Cậu bị bọn họ đẩy ra bên ngoài với lý do nếu không về nhà thì hãy đi dạo nghỉ ngơi một lúc cho thư thái đầu óc.

Trì Lạc đứng trước cửa nhưng không đi, cậu thở dài thườn thượt ngồi xuống chiếc ghế dài cách đó không xa.
Trì Lạc muốn trả số tiền kia cho Phi nhưng nghĩ mãi không ra làm cách nào để trả.

Một tiếng cạch vang lên gần đó, Cố Triển Phi cũng bước ra khỏi câu lạc bộ.

Trì Lạc vô cùng ngạc nhiên, lên tiếng hỏi anh:
"Tiền bối? Đang có việc gì phải ra ngoài sao?"
"Bị đuổi rồi."- Cố Triển Phi vừa đáp vừa tiến về phía cậu.
Trì Lạc ngơ ngác nhìn anh, anh nói tiếp:"Không có cậu tôi cũng chẳng thể tập được thế nên cũng bị đuổi ra ngoài này rồi."
"Tôi làm ảnh hưởng đến tiến độ nhiều quá rồi."- Trì Lạc sầu não.

"Không phải lỗi do cậu,"- Anh ngồi xuống phần còn lại của chiếc ghế, hơi nghiêng đầu hỏi cậu:"Cậu có chuyện gì phiền não sao?"
Trì Lạc không phải người sẽ tọc mạch chuyện của mình cho người khác nhưng lần này có lẽ sẽ là ngoại lệ vì bây giờ cậu không nghĩ ra được cách nào để giải quyết chuyện này cả.
"Ừm, nếu, nếu có một người bạn tặng cho anh một món quá đắt, à không, vô cùng đắt tiền nhưng anh muốn trả lại số tiền đó mà người ta không chịu thì phải làm thế nào đây."
Cố Triển Phi không ngờ chính món quà mà mình tặng lại khiến cậu băn khoăn như vậy, anh suy nghĩ chốc lát rồi đáp:"Vậy thì cứ giữ đi."

Trì Lạc lắc đầu:"Không được, ít nhất phải gửi lại một nửa số tiền, thứ đó đắt lắm."
"Nếu đã có bản lĩnh tặng một món quà đắt đỏ thì đương nhiên người đó không thiếu tiền rồi, vậy nên cậu cứ giữ lấy đi cho người ấy vui."
Nhớ đến lời Phi đã từng nói phải đi làm thêm, Trì Lạc càng phản bác dữ dội hơn nữa:"Không được, đó là số tiền người ấy tích góp rất lâu, thậm chí là vài năm rồi, vậy mà lại sử dụng trong tích tắc để mua quà cho một người bạn quen qua mạng như vậy, tôi thấy rất không đáng."
Ai bảo là anh tích góp rất lâu vậy? Ai bảo là anh phải để dành vài năm vậy? Đúng là số tiền ấy rất lớn đi nhưng với công việc của anh hiện giờ thì nó chẳng là gì cả, với lại đó là số tiền anh đã nạp nhầm vào game từ khoảng thời gian trước, vậy nên nếu không mua căn nhà kia anh cũng chỉ có thể đợi đến kia nhà phát hành cho ra vật phẩm mình cần dùng để mua mà thôi, chứ số tiền ấy vẫn cứ nằm trong đó chẳng thể nào rút ra lại được.
Mà kể ra cũng buồn cười, sở dĩ anh không có chấp niệm với danh hiệu Chí tôn kia, chỉ là trong một lần nạp tiền vào game để mua thần thú anh lại vô tình ấn nhầm thêm ba số không, trong một phút huy hoàng anh đã trở thành top 1 sever từ lúc nào chẳng hay.
Vậy nên nếu nói anh có tiếc tiền khi mua quà cho Trì Lạc hay không thì câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Cố Triển Phi ho nhẹ một tiếng:"Nếu người ta không nhận tiền thì cậu hành động để đáp lại tấm lòng ấy đi."
Trì Lạc:"Hành động?"
"Cậu thử dành nhiều thời gian hơn cho người ấy đi, quan tâm hơn đến người ta nữa."- Cố Triển Phi đáp một cách vô cùng nghiêm túc.
"Quan tâm hơn sao?"- Trì Lạc nghi hoặc.
Anh gật đầu chắc nịch, cậu lại hỏi tiếp:"Điều anh nói, có thể không?"
"Chắc chắn có thể."

..........
Ngoài lề một chút, để tui kể cho mọi người nghe sự tích về danh hiệu Chí tôn.
Vào khoảng thời gian hai năm trước, Cố Triển Phi chỉ là một người chơi Điệp Mộng vô cùng bình thường, anh chỉ đơn giản là chơi để giải trí chứ chẳng phải ganh đua gì đâu.
Nhưng một hôm Điệp Mộng có bản cập nhật mới, một bé thần thú rất đáng yêu xuất hiện, mà bé ấy lại khiến cho Cố Triển Phi liên tưởng đến crush của mình vì thế nên anh quyết định phải có cho bằng được bé ấy.
Mà yêu cầu để sở hữu thần thú đó là người chơi phải từ vip 5 trở lên, cộng thêm một nghìn hai kim nguyên bảo.

Cố Triển Phi đã liên kết tài khoản ngân hàng vào để nạp cho bằng được.

Ban đầu anh dự định sẽ nạp chín mươi nghìn kim nguyên bảo nhưng vì không để ý nên anh đã nạp nhầm thành chín triệu kim nguyên bảo.
Số tiền ấy một đi không trở lại trước ánh mắt mù mịt của Cố Triển Phi, cùng lúc đó trên bảng xếp hạng đại gia lại xuất hiện một người không biết từ đâu chui ra chễm chệ ngồi ở top 1.
Vì cũng cảm thấy tiếc cho số tiền này nên anh đã sử dụng nó để mua nguyên liệu rèn cho bản thân những món đồ có phẩm chất cao cùng lực chiến ngút trời, đồng thời lý do cũng là vì bảo vệ cho "em bé" nhà mình.
Đó là cách một Chí tôn ra đời đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play