Cửa tiệm lúc này chỉ có hai người, Cố Triển Phi ngồi bên cạnh cậu nhấp một ngụm cà phê.

Trì Lạc vô cùng bối rối, kể từ lúc bước vào tiệm đến giờ anh chưa lên tiếng nói một lời nào.
Trì Lạc lén lút liếc nhìn Cố Triển Phi, muốn đoán thử xem lí do anh đến đây là gì thì anh đã đặt tách cà phê xuống, mở lời:"Tôi..."
"Tôi chỉ muốn giải thích chuyện lúc sáng mà thôi."
Trì Lạc ngẩn người, chỉ vì chút chuyện đó mà anh tìm cậu đến tận đây sao?
Cậu chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói tiếp:"Thật sự không phải của tôi, tôi không phóng túng như vậy."
Nghe lời giải thích của anh, cậu cứng nhắc gật đầu, Cố Triển Phi nói xong, thấy cậu chẳng phản ứng gì, anh quay sang nhìn cậu:
"Cậu không tin sao?"
"Hả, không có, tôi tin!"- Cậu lắp bắp đáp lời.
Tin chứ! Trì Lạc đương nhiên là tin, chỉ là cậu không ngờ anh lại là một người rõ ràng đến vậy, tâm trạng nặng nề cũng cậu cũng dần được xoa dịu.
Nhìn nét mặt không giống đang nói dối của cậu, Cố Triển Phi cũng nhẹ lòng hơn, nhưng anh vẫn còn một chuyện vướng mắc mà chuyện này anh không biết phải mở lời như thế nào.

Trì Lạc đã tháo gỡ được khuất mắt trong lòng thì đương nhiên chẳng còn chuyện gì phải bận tâm nữa, cậu không biết bắt chuyện với Cố Triển Phi như thế nào, chỉ biết chăm chú ăn hết phần bánh của mình.
Trông cậu như vậy có vẻ chưa biết đến chuyện trên diễn đàn, anh thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng phải tìm cách xóa bài đăng kia mới được.
Ông chủ lén lút ló đầu ra bên ngoài, trông hai người có vẻ như không còn khuất mắt anh ấy mới ung dung đi ra, trên mặt vẫn treo một nụ cười dịu dàng.
Trì Lạc nhìn thấy anh, cảm thấy mình nên cảm ơn anh một tiếng:"Ông chủ, cảm ơn anh nhiều lắm."
Ông chủ cười tít mắt:"Không có gì!"
Cố Triển Phi không hiểu hai người đang nói chuyện gì nhưng lập trường của anh là không được xen vào chuyện cá nhân của người khác nên anh chỉ đành ngồi bên cạnh nghe.
Nói chuyện từ nãy đến bây giờ, còn tâm sự với người ta rõ nhiều nhưng cậu bỗng nhớ ra mình chưa biết tên của ông chủ, cậu ngước nhìn anh, hỏi:"Nói chuyện lâu như vậy rồi nhưng em vẫn chưa biết tên anh..."
"À, tôi là Sở Liên."- Ông chủ đáp.
Trì Lạc gật đầu:"Em là Trì Lạc."
Cánh cửa bên ngoài lại lần nữa mở ra, tiếng chuông cửa lại reo lên, một người đàn ông lịch lãm vận một bộ trang phục suit bước vào.
Sở Liên ngước mắt nhìn, trông thấy người kia bước vào thì vô cùng hớn hở chạy đến.

Nét mặt người kia từ lạnh lùng trở nên dịu dàng, anh ta nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Trì Lạc hiểu không khí này, cũng lờ mờ đoán ra được mối quan hệ của ông chủ và người đàn ông kia, cậu cũng là người trong giới nên thấy bình thường thôi nhưng Cố Triển Phi thì khác.
Anh là trai thẳng nên có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu với cảnh tượng này.

Trì Lạc đành đứng dậy, hắng giọng thanh toán rồi kéo anh ra khỏi cửa tiệm.
Cố Triển Phi không biết tại sao cậu lại vội vàng như thế nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi theo cậu.
Sóng vai nhau đi hết con hẻm nhỏ, cuối cùng Trì Lạc cũng dừng lại.

Cậu hít sâu một hơi, quay mặt sang nói với anh:

"Hôm nay anh phải đi xa như vậy để tìm tôi có lẽ anh mệt rồi, anh về nghỉ ngơi đi."

"Tôi đưa cậu về!"- Cố Triển Phi đáp.
Trì Lạc vội xua tay:"Không cần đâu, anh đang sốt không nên làm khó bản thân đâu."
Cố Triển Phi nhướng mày nhìn cậu, nhịn không được mà cười khẽ:"Bộ kí túc xá của tôi và cậu cách xa nhau lắm à?"
Thịch!
Trì Lạc xoay người đi bước đi trước, không dám quay đầu lại mà đáp:"Đi- đi thôi, trời sắp tối rồi."
Nhìn vành tai cậu đang đỏ dần, Cố Triển Phi cũng không vạch trần, lặng lẽ đi theo phía sau cậu.
....
Trì Lạc ngẩn người ngồi trước máy tính hơn ba mươi phút, Hựu Trí cũng nhìn cậu suốt ba mươi phút.
Trong khoảng thời gian đó, ngoài trầm luân suy nghĩ về cuộc đời thi thoảng Trì Lạc còn cười vài cái, mà nụ cười của cậu ấy, nó chẳng khách nào vẻ ngu ngốc của những tên đang trong trạng thái yêu đương.
Hựu Trí cứ nhìn cậu mãi như thế cho đến khi cậu hoàn hồn lại, liếc nhìn cậu ta:"Nhìn cái gì?"
Hựu Trí quay đi, tỉnh bơ đáp:"Không, chỉ là nhìn tên ngốc nào đó đang trong trạng thái bay bổng thôi!"
Trì Lạc:???
Hựu Trí không nói tiếp nữa, cậu ta mở diễn đàn game lên xem một chút, lướt lướt một lúc thì nhìn thấy một bài viết.
Đó chính là bài viết về Phi mà lúc sáng Trì Lạc đã xem, Hựu Trí dán sát mắt vào màn hình nhìn cho thật kỹ rồi mới cứng nhắc quay sang nhìn cậu:

"Lạc Lạc, cậu xem bài viết trên diễn đàn chưa?"
"Bài viết nào?"
"Bài viết....về việc Chí tôn cùng cô gái kia..."
"Xem rồi."
Hựu Trí há hốc mồm nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, cậu ta không nghĩ bạn của mình lại bình thản như vậy khi thấy chồng ngoại tình cùng người khác.
Cậu ta cắn móng tay, đắn đo một lúc nhịn không được mà nói:"Lạc Lạc, hay là cậu li hôn với anh ta đi!"
"Tại sao?"- Trì Lạc khó hiểu hỏi.
"Thì...anh ta phản bội cậu như vậy mà cậu vẫn ở bên anh ta được sao?"- Hựu Trí tức tối.
Trì Lạc ngẫm lại, thấy mỗi quan hệ giữa mình là Phi chẳng có điều gì mờ ám cả, cả hai chỉ dừng lại ở mức huynh đệ tốt mà thôi.

Nếu li hôn cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là hiện tại cậu có thứ cần phải tặng cho Phi, nếu không tặng mà cứ li hôn như thế, cậu sẽ áy náy lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play