Hựu Trí ngồi vào bàn, ngó nghiêng ngó dọc thì bắt gặp Hứa Dĩ Tranh và Cố Triển Phi, cậu ta lập tức chào hỏi:
"Đàn anh, lâu rồi không gặp."
Nói rồi cậu ta liếc mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh Cố Triển Phi, bối rối:"À, chào đàn chị."
Lâm Khuyết Chi nhìn sơ cũng biết cậu ta không nhận ra mình, trong lòng cảm thấy vô cùng bức bối.
Trì Lạc theo lời chào của Hựu Trí cũng đưa mắt sang:"Chào tiền bối ạ."
Hứa Dĩ Tranh rất thích vẻ mặt e dè của Trì Lạc khi gặp tiền bối, anh ta muốn lên tiếng trêu ghẹo cậu nhưng lời vừa ra đến miệng đã bị người ta ngắt ngang.
Cố Triển Phi lạnh lùng gật đầu đáp:"Chào cậu."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Khuyết Chi cảm thấy mình không cần để ý đến hai đứa hậu bối bàn bên nên vô cùng chuyên tâm vào việc "tán tỉnh" người bên cạnh.
"Triển Phi ơi, phần này tớ không biết phải điều chỉnh thế nào, cậu giúp tớ đi."
Cố Triển Phi không ngẩng đầu nhìn cô, anh đang rất chuyên tâm vào công việc của mình, trả lời vô cùng hời hợt:
"Để Hứa Dĩ Tranh giúp cô, đó là phần mà cậu ta chuẩn bị."
Hứa Dĩ Tranh nhún vai, nói:"Cậu giúp cô ấy đi cho nhanh, dù sao cậu còn bận yêu đương mà, coi chừng chậm trễ."
Động tác đang nhích về phía Lâm Khuyết Chi khựng lại, cô ta kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt không thể tin được, môi cô mấp máy vài lần mới lên tiếng:
"Cậu...có đối tượng rồi sao?"
Cố Triển Phi im lặng xem như ngầm thừa nhận.

Lâm Khuyết Chi dường như không thể chấp nhận nổi sự thật này, cô đứng bật dậy, thu dọn đồ dùng lập tức rời khỏi quán cà phê.
Hai người bàn bên cạnh cũng bị hành động gay gắt của cô làm cho giật mình, nhất thời lúng túng không biết phải bày tỏ thái độ như thế nào.
Nhìn bóng dáng cô ta rời khỏi quán, Hứa Dĩ Tranh huýt sáo một cái, quay sang hỏi hai người họ:"Hai cậu có muốn ngồi chung bàn không?"
Không ngờ Hứa Dĩ Tranh lại còn có thể thong thả như vậy, Hựu Trí bối rối nhìn Trì Lạc, cậu đành lên tiếng:
"Thôi ạ, hai anh đang có việc bận thì cứ xử lí đi, không cần quan tâm đến bọn tôi."
Hứa Dĩ Tranh nhún vai cũng chẳng mời mọc nữa, quay sang tiếp tục làm bài tập.
...
Hựu Trí ngồi lâu sinh chán, nhìn Trì Lạc cắm mặt vào máy tính như thế khiến cậu ta vô cùng khó chịu:
"Nè, tụi mình đi uống nước chứ có phải đi làm bài tập đâu sao cậu chăm chú vậy, tối về làm vẫn kịp mà."
"Tối bận."- Trì Lạc trả lời qua quýt.
Hựu Trí khó hiểu:"Cậu thì bận cái gì? Không cần phải đi làm thêm cũng không có chương trình gì phải xem gấp, việc gì mà bận?"
Trì Lạc định bảo rằng mình bận chơi game, nhưng nhìn vẻ mặt Hựu Trí như thế cậu không kiềm được lòng lên tiếng:"Bận yêu đương."
"Khụ khụ."
Tiếng ho khan phát ra từ bàn bên cạnh.

Hứa Dĩ Tranh đang ho sặc sụa cầm khăn giấy chùi mép.
Cảm nhận được ánh nhìn của hai người, anh ta cười cười lên tiếng giải thích:
"Anh bị sặc nước thôi, không có gì đâu, không có gì hết á."
Cố Triển Phi liếc anh ta một cái rồi lại chuyên tâm làm việc của mình.
Đợi hai người bàn bên dời sự chú ý rồi, Hứa Dĩ Tranh mới chồm người về phía trước, nói nhỏ:
"Tôi phát hiện ra, cậu và hậu bối kia vô cùng hợp nhau!"
Cố Triển Phi nhướng mày:"Vậy sao?"
"Đúng, cách trả lời y chang nhau luôn kìa, đã thế lại còn chung một thời điểm!"
Cố Triển Phi liếc mắt nhìn Trì Lạc, nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ của cậu khi trả lời Hựu Trí, anh không nhận được cười thầm.
Hựu Trí không ngờ Trì Lạc nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái yêu đương rồi, cậu ta bắt đầu tra hỏi:
"Nè nè, là ai vậy Lạc Lạc, chia sẻ với nhau chút đi."
"Cậu tự đoán đi."
Hựu Trí dựa ghế trầm ngâm, bỗng nhiên cậu ta nghĩ tới chuyện gì đó, mặt mày tái xanh:

"Cậu, không lẽ...."
Trì Lạc:?
"Không lẽ cậu quay lại với tên khốn Lâm Phong kia sao?"- Hựu Trí nhăn nhó nói ra suy nghĩ của mình.
Trì Lạc thật sự khâm phục suy nghĩ phong phú của cậu ta, Hựu Trí đúng là không gì không thể tưởng tượng ra mà.
"Không phải."
Nghe được lời phủ nhận của cậu, Hựu Trí thở phào một hơi, dù sao Lâm Phong cũng là một tên đểu cáng nên cậu ta không muốn bạn mình day dưa với hắn ta chút nào.

Nhưng không phải Lâm Phong thì có thể là ai cơ chứ? Cậu ta nghĩ mãi không ra.
Trì Lạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ kia bỗng cảm thấy có chút buồn cười, cậu dứt khoát không để ý đến cậu ta nữa chuyên tâm làm bài tập của mình.
....
Trời trở tối, Hựu Trí tuy vẫn còn bứt rứt về chuyện của Trì Lạc nhưng đã đến giờ phải đi làm thêm rồi, cậu ta có muốn tìm hiểu tiếp cũng chẳng được.

Trì Lạc thong thả tiễn cậu ta đến trạm xe buýt rồi tản bộ về kí túc xá.
Lúc sáng khi đang ở lớp học, trong lúc đợi giảng viên đến Trì Lạc tiện tay lướt diễn đàn Điệp Mộng.

Bỗng cậu vô tình lướt đến một bài viết mà nội dung bên trong nó hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu.
Cụ thể là thời gian gần đây Điệp Mộng có cập nhật một vài phó bản mới, trong đó có phó bản bạn đời.

Mà ở ải cuối của phó bản bạn đời lần này có tỉ lệ rơi một vật phẩm vô cùng quý hiếm, đó chính là Huyền Tích Thạch.
Huyền Tích Thạch là một vật liệu vô cùng cần thiết đối với người chơi thuộc phái Kim Nhẫn.

Mà Kim Nhẫn là môn phái của Phi.

Ngẫm lại thấy Phi đã tặng cho mình rất nhiều đồ nhưng cậu chưa tặng cho Phi thứ gì, thế nên lần này cậu muốn có được Huyền Tích Thạch để rèn cho Phi một món vũ khí phẩm đỏ....
Mặc dù cậu biết là anh không thiếu đồ phẩm đỏ nhưng dù sao kiếm rèn từ Huyền Tích Thạch vẫn tốt hơn những vật liệu còn lại.
Nghĩ là phải làm liền.

Cậu lên wiki tra cứu nguyên liệu để rèn nên Huyền Tích Kiếm, trong đó phần lớn là những nguyên liệu dễ tìm, chỉ là số lượng hơi nhiều.

Còn có hai món nguyên liệu quý hiếm là Huyền Tích Thạch và Lưu Ly Thạch.
Trì Lạc nhớ trong túi đồ của mình còn một viên Lưu Ly Thạch, vậy thì chỉ cần tích cực đánh đến khi rơi ra Huyền Tích Thạch là xong.
Nhưng đó là phó bản bạn đời, nếu muốn đánh phải có cả Phi trợ giúp.

Cậu suy nghĩ đủ mọi lý do để đối phó nếu Phi hỏi cậu đánh phó bản bạn đời làm gì xong mới nhắn tin hỏi anh.
Ai ngờ anh không hỏi cậu lý do mà nhận lời luôn, Phi đúng là một người vô cùng tốt bụng mà..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play