Bảy ngày sau.
Đoạn đường dài dằng dặc từ hành cung quay trở về hoàng cung đã kết thúc.
Trước mắt hai người là cổng thành cực kỳ rộng lớn, độ huy hoàng tráng lệ phải gấp mấy lần hành cung.

Tường xanh, ngói đỏ au, quyền quý cao sang ngút trời.

Hai con người đến từ thế kỷ 21 như Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên khó có thể tin được, công trình tuyệt mỹ này là do người cổ đại làm ra.

Từng đường nét tinh xảo, chạm khắc điêu luyện.

Tường thành kiên cố còn vững hơn cả núi.

Binh lính gác cổng thành dày đặc, lưng còn thẳng hơn cả trụ trời.
Cuối cùng cũng có một ngày, Châu Ân Hoan được bước vào hoàng cung.

Nơi mà nàng đã thử tưởng tượng đến hàng trăm lần.

Song, khi bước đến đây nàng vẫn bị kiến trúc đồ sộ này làm cho ngỡ ngàng.

Quá đẹp! Xa hoa lộng lẫy khiến người ta xuyến xao.

Nhưng đó chỉ là một phút chốc nhất thời, Châu Ân Hoan biết rõ đối với nữ tử đây là một chiếc lồng hư vinh.

Giam cầm một đời tươi trẻ, chết mòn trong tranh đấu hận thù.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào, nàng hít một hơi thật sâu.

Dẫu có ra sao đây vẫn là sự lựa chọn của nàng, quyết không hối hận.

Châu Ân Hoan đã tự cầm lồng mình kể từ khi con tim trao đến tay thiên tử.

Đây là sự lựa chọn chính tay nàng hạ xuống.
Cố Tử Yên đã bị loại, nhỏ không vào trong cung mà phải quay trở về Cố gia.

Vương gia dùng xe ngựa riêng đưa nhỏ quay về trở về.
"Hoan Hoan, ta sẽ tìm cách vào cung với ngươi, đợi ta."
Cố Tử Yên quyến luyến nắm tay nàng không buông, trước sau gì Cố Tử Yên cũng phải quay về Cố gia.

Nhỏ không chỉ là tỷ muội thân thiết của nàng, nhỏ còn là nữ nhi của Cố gia, là Vinh Vương phi tương lai.

Một khi về đến đây, có rất nhiều việc đè nặng đôi vai Cố Tử Yên.
"Yên Yên, ta không sao cả.

Ngươi quay về Cố gia nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta gặp lại nhau sau.

Có Vương gia đưa ngươi về, ta yên tâm hơn rất nhiều." Châu Ân Hoan nhẹ giọng, nàng trấn an nhỏ.
Cố Tử Yên không khỏi lo lắng, từ khi xuyên đến đây nhỏ và nàng có bao giờ rời xa nhau đâu.

Nay đến hoàng cung mỗi người một ngả thế này.

Đồng Ninh tuy bại trận nhưng không rõ tung tích, Thủy Lạc như pháo cận kề mồi lửa.

Hai mối nguy hiểm vẫn còn đó, Châu Ân Hoan ở lại hoàng cung một mình.

Làm sao nhỏ có thể yên tâm được.

Song, Cố gia thì vẫn phải về.

Cố Tử Yên hết cách, trước mắt cứ tạm thời để nàng ở đây vài ngày.

Sau đó tìm cách nhập cung sau.
"Không có việc gì tốt nhất đừng ra ngoài, có việc gì cần sai bảo cứ bảo A Tố với A Hồng đi là được rồi."
Châu Ân Hoan đánh giá cao năng lực làm việc của A Hồng thế nên nàng nhận cô ấy làm nha tì nữ thân cận.

Nhất là để quan sát động thái của A Hồng, bởi trong mưu kế hạ Đồng Ninh, A Hồng là mấu chốt quan trọng.
"Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi." Châu Ân Hoan gật đầu liên tục, nàng cố tỏ ra là mình ổn để Cố Tử Yên bớt lo lắng.
Dặn dò một lúc, Vương gia đỡ nhỏ lên xe ngựa, y cũng vào trong.

Phu xe hô lên một tiếng, rồi quất roi vào mông ngựa một phát.

Con ngựa hí lên, kéo xe chạy đi.
Cố Tử Yên ngồi cạnh Vương gia, mặt mày nhỏ ủ dột, buồn rầu không nói lời nào với y.
Trống thấy Cố Tử Yên mặt ủ mày chau như thế, y cũng không vui nổi.

Mấy khi mới có dịp ngồi cạnh nhau không bị ai quấy phá thế này.

Nhỏ lại im thin thít làm Bắc Viễn cũng bí lời theo.

Bắc Viễn hạ giọng dỗ nhỏ.
"Nàng đừng lo lắng, trong cung còn có hoàng huynh âm thầm đứng phía sau Châu tiểu thư mà."
Cố Tử Yên thở dài, nhỏ nói:
"Bệ hạ trăm công ngàn việc, đâu thể nào ở bên cạnh Hoan Hoan mọi lúc.

Huống hồ mấy vị tú nữ của bệ hạ không người nào vừa, nhân lúc ta về Cố gia bọn họ ra tay với Hoan Hoan thì sao?"

Vương gia vỗ nhẹ vào vai Cố Tử Yên, y nghiêng đầu nhìn nhỏ.
"Nàng đừng lo lắng quá, hiện tại Đồng Ninh không thể gây sự với Châu tiểu thư nữa rồi."
Cố Tử Yên không khỏi ngạc nhiên, nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Vương gia.

Y nói như thế ắt hẳn y biết tình hình hiện tại của Đồng Ninh.

Hoàng thượng giải quyết chuyện này trong thầm lặng, trong hành cung chỉ có đúng một tin Đồng Ninh đắc tội Thái hậu không được tham gia tranh tài nữa.

Mấy ngày nay ả ta mất tăm hơi, không một ai nhắc đến Hâm Đình Điện tựa như Đồng Ninh chưa từng có ở đây.

Hai người bọn nàng chưa phải chưa từng cho người thăm dò tin tức.

Thế nhưng kết quả lại chẳng thu được gì.

Nay Vương gia mở lời trấn an nhỏ như thế, chắc chắn y biết được kết cục của Đồng Ninh.
"Tại sao lại không thể?" Cố Tử Yên nghiêng đầu hỏi Vương gia, nhỏ giả vờ ngờ nghệch không biết chuyện hòng moi tin từ y.
Nhưng Bắc Viễn chỉ cần nhìn một phát đã nhận ra ngay, Cố Tử Yên đang giả vờ ngốc nghếch với y.

Bắc Viễn không tin với tính cách của Cố Tử Yên, nhỏ có thể ngốc nghếch thơ ngây như vậy.

Vương gia vươn tay véo má nhỏ một cái khiến nhỏ la toáng lên: "Đau! Đau mà!"
Y thu tay về rời khỏi gò má mềm mại, Bắc Viễn khoanh tay trước ngực.

Y nói: "Đây là hình phạt của nàng, trước mặt bổn vương mà nàng cũng dám diễn."
Cố Tử Yên biết mình đã bị lộ tẩy, nhỏ chớp chớp mắt vờ vô tội: "Nào có, ta nào dám diễn trước mặt chàng."
Bắc Viễn hừ một tiếng, y nhìn Cố Tử Yên.

Đôi gò má mềm mại của nhỏ khiến y muốn vươn tay nhéo thêm lần nữa.

Song, Vương gia lại sợ nhỏ bị đau.

Thế nên đành nhịn, sự nhẫn nhịn này khiến Vương gia không vui.

Y nói: "Nàng bình thường đã rất ngốc rồi, không cần phải giả vờ."
Không để Cố Tử Yên kịp phồng mang trợ má đáp trả, Bắc Viễn tiếp tục lên tiếng: "Bổn vương nói cho nàng biết chuyện của Đồng Ninh nhưng đổi lại nàng phải cười một cái, không được nhăn nhó nữa."

Cố Tử Yên lập tức nở nụ cười thật tươi, cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời.

Nếu như ở thời hiện đại, người ta gọi đây là nụ cười hoa hậu thân thiện đó! Cười tươi rói không hề giả trân.

Trông thấy Cố Tử Yên cuối cùng cũng chịu cười lên, Vương gia vươn tay vỗ vỗ má nhỏ.

Y cũng vui vẻ lên mấy phần.
"Yên Yên ngoan lắm! Được rồi, thấy nàng cười nhiệt tình như vậy, bổn vương sẽ nói cho nàng biết." Bắc Viễn khoanh tay trước ngực, "Đồng Ninh phạm tội khi quân, đang bị nhốt trong lãnh cung.

Hoàng thượng vốn định lấy mạng nàng ta, nhưng bổn vương và Hoàng thượng lại nảy ra một kế.

Dùng mạng Đồng Ninh đổi lấy một sự biến động trên quan trường."
"Chuyện là thế nào?" Cố Tử Yên không giấu nổi ngạc nhiên.
"Đồng gia từ lâu không yên phận, thời điểm Thái thượng hoàng thoái vị nhường ngôi lại cho Hoàng thượng.

Trong lòng Đồng Thái úy từ lâu đã ôm giấc mộng phượng hoàng.

Trong tay nắm thêm mấy phần quyền lực từ phụng vị, vượt mặt Châu thừa tướng.

Nữ nhi Đồng gia phải ngồi trên phụng vị mang lại vinh hoa cho cả tộc họ Đồng.

Thế nhưng Hoàng thượng lại chọn lập hậu bằng cách mở tranh tài.

Thế nên Đồng Thái úy vì tranh giành quyền lực từ phụng vị, tiếp tay cho Đồng Ninh hại người."
"Nhưng lão ta lại thương nữ nhi như mạng, Hoàng thượng bắt giữ được Đồng Ninh xem như nắm được thóp lão ta.

Đồng Thái úy suy cho cùng cũng là trọng thần từ tiền triều đến nay.

Không thể nói hạ là hạ.

Thế nên có thể tội khi quân Đồng gia sẽ được miễn.

Nhưng Hoàng thượng vẫn giữ tội này trong tay, đợi khi Đồng Thái úy có lòng dạ khác sẽ đem tội trạng này tru di cửu tộc Đồng gia.

Thế nên ông ta bắt buộc phải tận trung với Hoàng thượng."
Cố Tử Yên lặng thinh, ẩn sâu bên trong chuyện nữ nhân tranh đoạt chốn hậu cung còn gắn liền với nhiều biến động trên quan trường.

Nam tử có cuộc chiến của nam tử, nữ tử có tranh đoạt của nữ tử.

Sống trong hoa lệ phải tranh đấu không ngừng nghỉ mới có thể bám víu được chỗ đứng.

Nhỏ biết Vương gia tránh nói thẳng, Hoàng thượng vẫn giữ lại Đồng Thái úy bởi thế lực trong triều chia năm xẻ bảy.

Nhưng hai phe lớn mạnh là Châu Thừa tướng và Đồng thái úy ở hai lập trường khác nhau.

Hoàng thượng phải tìm cách giữ cho hai thế lực này cân bằng, tự kìm hãm lẫn nhau.

Bởi, một khi Đồng Thái úy bị hạ xuống, thế lực Châu gia ngày một lớn lấn át những phe phái còn lại trở thành kẻ nắm quyền trung tâm.

Đây là điều tối kỵ của các bậc đế vương.
"Sao thất thần thế? Quan trường là như vậy, bởi làm Hoàng đế khổ lắm.

Năm đó ta đẩy cho Hoàng huynh làm là quyết định đúng đắn nhất." Bắc Viễn cong môi cười tự mãn, mặc cho Bắc Hải đến giờ vẫn ghi hận y.

Nhưng kế lừa hắn lên ngôi vua là một thành tựu để đời của y.

Bắc Viễn sẽ mãi mãi khắc ghi sự thành công này.
Cố Tử Yên đột nhiên cảm thấy có phần đồng cảm với Hoàng đế bệ hạ, đó một đệ đệ rất đáng.
Đáng ghét đó!
Nhỏ bĩu môi.
"Ta bắt đầu cảm thấy đồng cảm với bệ hạ."
Vương gia nhíu mày, hai tay đặt lên eo Cố Tử Yên, dùng một lực nhẹ đã có thể kéo nhỏ ngồi lên đùi y.

Cố Tử Yên nghe được mục hương nam tính thoang thoảng và cả hơi ấm từ vòng tay rắn chắc.

Tay Vương gia siết chặt chiếc eo thon nhỏ, Bắc Viễn nâng mắt nhìn Cố Tử Yên.
"Yên Yên, này sắp gả cho ta.

Nàng là người của ta, sau này phải đồng cảm với ta mới phải.

Như vậy mới là hiền thê."
Cố Tử Yên đỏ mặt, nhỏ ngượng quá toan nhảy xuống, thân mật như vậy nhỏ không quen chút nào.

Tim lại đập thình thịch.

Ngờ đâu, một chút động tĩnh của Cố Tử Yên càng làm Bắc Viễn siết chặt eo nhỏ hơn.
"Chạy đâu?" Nói đoạn Bắc Viễn rút một cuộn tranh từ trong tay áo ra, y đặt lên tay nhỏ, "Tặng nàng."
Cố Tử Yên bất ngờ mặt mũi đỏ ửng, mặc dù đã xác nhận tình cảm nhưng thân mật như vầy nhỏ có chút ngượng ngùng.

Cố Tử Yên nhìn Vương gia đang siết lấy eo mình rồi lại nhìn cuộn tranh trong tay mình.

Cố Tử Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nâng cuộc tranh trên tay nhỏ từ tốn mở ra.
Đây là một bức họa nữ tử y phục màu thiên lam thêu hoa phù dung.

Hai tay ôm đàn tranh, gò má hơi phiếm hồng, trên môi là nụ cười tươi sáng.

Sống động như thật.

Đây là tranh Vương gia vẽ nhỏ, Cố Tử Yên đột nhiên nhớ lại yến tiệc sinh thần Ngũ công chúa.
"Ta tự tưởng tượng để vẽ ra đó."
Vương gia từng nói sau này sẽ vẽ cho nhỏ một bức.

Cố Tử Yên bất giác đỏ mặt, trong lòng không ngừng xao động.

Tay ôm chặt bức họa trong lòng.
"Tranh đẹp lắm, đa tạ chàng!"
"Nàng có thích không?" Bắc Viễn nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Cố Tử Yên vui vẻ gật đầu.
"Thích lắm!"
Bắc Viễn cụp mắt, dịu dàng vươn tay vén lọn tóc mai của Cố Tử Yên.
"Nàng thích thì tốt rồi, sau này sẽ vẽ tặng nàng nhiều bức nữa.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play