"Hoàng thượng! Không xong rồi, không xong rồi!"
Nguyễn Phúc từ bên ngoài vội vã chạy thẳng vào trong lều rồng, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.
Hoàng đế bệ hạ dường như không để tâm đến thái độ của công công, hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên, tay vẫn còn cầm tấu chương đang đọc dở.
"Chuyện gì?"
Nguyễn công công đến ngay bên cạnh hắn, ông nuốt nước bọt một cái ực rồi ngập ngừng nửa muốn tâu nửa lại không dám.

Ông không dám nghĩ đến hậu quả khi Hoàng thượng biết được chuyện này.

Song, không thể không nói.

Ông cụp mắt cúi đầu, giọng điệu run run nói: "Có tú nữ tố giác, Châu tiểu thư...! Châu tiểu thư..."
Nghe đến ba chữ "Châu tiểu thư" hắn mới chịu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Nguyễn Phúc.

Trong lòng hắn có dự cảm không lành, đôi mày Trình Hải cau lại.
"Hoan Hoan thế nào?"
"Bẩm...! bẩm...!Châu tiểu thư...!bị tố giác...!tư thông với thị vệ ở lều Tây." Nguyễn Phúc khó nhọc thốt ra một câu ngập ngừng, mặt mũi ông cúi gầm xuống không dám nói thêm câu nào.

Ông hít thật sâu chuẩn bị tinh thần đón một trận cuồng phong bão tố.
Rầm!
Tiếng tấu chương nện xuống mặt bàn phát ra thanh âm lớn khiến Nguyễn công công giật bắn mình, ông vội vã quỳ xuống đất cả người toát mồ hôi lạnh.
"Hoàng thượng nguôi giận, Hoàng thượng nguôi giận."
Kéo theo đó là một loạt tiếng loảng choảng đồ vật bị hất thẳng xuống sàn.

Tất cả mọi vật trên bàn bị hắn quơ đổ xuống đất vỡ tan tành.
Tư thông?
Nực cười! Trình Hải không tin Châu Ân Hoan là người như thế, hắn không tin nàng có thể làm ra chuyện này.

Chắc chắn Châu Ân Hoan bị hại, là kẻ nào? Kẻ nào dám động tay với nàng.

Kẻ nào dám vấy bẩn nàng.

Dưới mắt Trình Hải hắn đây cũng có kẻ ngang nhiên động vào người của hắn.
Hay lắm!
Hai mắt hắn long sòng sọc những tia máu đỏ tươi, ngực trái đau buốt như kim châm vạn mũi.

Hoan Hoan của hắn...!Hoan Hoan của hắn không thể.

Trình Hải không tin.

Hắn bật dậy chân sải bước thật dài thật nhanh như muốn chạy hết sức đến ngay dãy lều Tây.

Tim trong ngực càng lúc càng bị lực vô hình nào đó cấu xé, siết chặt, hơi thở Trình Hải chẳng thể nào đều được nữa thậm chí là không thở nổi.
"Xác nhận thực hư chuyện này, bắt sống tên kia cho trẫm."
"Chuyện của Hoan Hoan ngày hôm nay, nếu kẻ nào để lọt ra ngoài nửa lời lập tức rút lưỡi bẻ răng đánh gãy hai chân.

Kẻ nào chứng kiến tận mắt, giết không tha!" Trình Hải kìm nén mọi đau đớn trong lòng, bất kể chuyện gì xảy ra.

Đầu tiên hắn phải bảo vệ nàng trước, bằng mọi giá.
Đoạn đường đến lều Tây.
Châu Ân Hoan xin cáo lui với Cố Hạc Hiên, nàng di chuyển gần đến điểm hẹn đột nhiên gặp phải A Liên đang hớt hải xông lên.

"Châu tiểu thư...!tiểu thư bị tố giác tư thông." A Liên hốt hoảng vội nói ngay, đến cả thở cũng chẳng kịp thở.
"Hả? Ta...!hả? Ta tư thông với ai?" Châu Ân Hoan giật thót, nàng như chẳng tin vào tai mình.

Cái gì mà tư thông, cái quái gì đang xảy ra nữa vậy.

Nàng rõ ràng đang đứng sờ sờ đây mà, sao tự dưng lại ôm hết một thau nước bẩn thế này.

Châu Ân Hoan hoang mang tột độ, vội nói: "A Liên! Ngươi nhìn cho kỹ đi ta là Châu tiểu thư đứng sờ sờ đây này.

Ta tư thông với ai được chứ?"
A Liên thở d/ốc, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý bản thân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Nô tì không biết, nô tì không biết.

Bây giờ mọi người tụ tập bên dãy lều Tây rất đông, bọn họ nói đến đó để bắt gian tại trận." A Liên tiếp tục nói.
Châu Ân Hoan cả kinh, vụ tư thông của nàng đang được đồn thổi ầm ầm ngoài kia diễn ra tại lều Tây.

Hôm nay Đồng Ninh chỉ hẹn duy nhất một mình nàng đến chỗ đó lấy thông tin về kết quả cuộc tranh tài.

Đến tận bây giờ nàng mới hiểu ra tại sao Đồng Ninh bằng mọi cách phải cho nha hoàn mang thư trở về, hơn nữa nàng ta chỉ hẹn một mình nàng đến đó.

Tất cả để gài nàng vào cái bẫy chết người này.
Cố Tử Yên!
Cố Tử Yên thay nàng đến đó trước, không xong rồi, không xong rồi.
"Tuyệt đối không thể!" Châu Ân Hoan sợ hãi thốt lên.
Nàng nhấc váy chạy như bay về phía dãy lều Tây.

Trong lòng không ngừng cầu khấn thần phật, Cố Tử Yên không được xảy ra chuyện gì.

Một luồng linh cảm cực kì xấu thổi vào trong máu thịt nàng, ngay lúc này đây nàng chỉ muốn tìm được Cố Tử Yên, nhỏ không được có chuyện.

Không ai được làm hại đến nhỏ.

Bước chân Châu Ân Hoan ngày càng nhanh, nhanh đến mức tựa như nàng đã đặt cả tính mạng vào để chạy thật nhanh đến điểm hẹn.

A Liên ở phía sau cũng í ới đuổi theo nàng.
Châu Ân Hoan chạy hết tốc lực, từ xa nàng đã trông thấy tầng tầng lớp lớp người tụ tập đông nghẹt trước cửa túp lều cuối cùng.

Linh cảm xấu dâng lên như thủy triều, tim trong lồng ngực Châu Ân Hoan run rẩy, Cố Tử Yên chắc chắn đã vào trong.

Nhỏ nhất định đã gặp chuyện không may rồi.

Nàng mất kiểm soát lao người vào đám đông chen chúc cố gắng đến trước cửa lều thật nhanh.
"Hoàng thượng...!người kia không phải là Châu tiểu thư sao?" Nguyễn công công ba chân bốn cẳng chạy theo Trình Hải, ông trông thấy bóng dáng quen thuộc hai mắt sáng lên vội vàng tâu với hắn.
Trình Hải đứng cách xa đám đông, hắn dừng bước hẳn.

Đưa mắt vào đám đông như tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Lọt vào tầm mắt hắn là nữ tử nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú thường ngày nay đã không giấu nổi nỗi hoảng sợ tột cùng, nàng cố gắng chen chút giữa những lời bàn tán xôn xao những lời chế giễu vị Châu tiểu thư nào đó tằng tịu, lằng lơ nhưng chẳng ai nhận ra Châu tiểu thư thật sự còn đang vất vả trong biển người.
Trái tim đau đớn trông thấy nàng chẳng mảy may ảnh hưởng gì như vớ phải được liều thuốc cấp tốc.

Tim hắn rất nhanh hồi phục, chẳng còn thấy đau đớn trong lồng ngực.

Một cảm giác an lòng đến khó tưởng.

Đó chỉ là một thoáng chốc, đôi mày hắn chợt cau lại.

Nếu Hoan Hoan sờ sờ trong biển người dưới kia, vậy thì ai là người chịu trận trong túp lều kia.
Đôi mày Trình Hải cau chặt hơn như muốn dính vào nhau, hắn quay ngoắt người quát lên: "Đi tìm Vinh Vương gia đến đây! Trẫm đến đó giải quyết chuyện này."
Hoàng thượng toan nhấc chân bước đi, Nguyễn công công nhanh chóng ngăn hắn lại: "Hoàng thượng không được! Châu tiểu thư không sao rồi, nếu người xuất hiện ngay lúc này rất khó ăn nói với nàng.

Chuyện này chờ Vương gia đến tra án tâu lại cho người vẫn hơn."
Châu Ân Hoan dùng hết sức lực cố gắng chen lên phía trước, lướt qua đám người dày đặt, cuối cùng nàng cũng có thể đặt chân lên hàng đầu.

Nàng vội vã xông đến trước cửa lều toan mở phăng ra chạy ù vào trong.

Nào ngờ nàng chưa chạm đến cửa lều, nó đã tự mở ra.
Vương gia bế Cố Tử Yên bước ra, nhỏ ngất lịm đầu tựa vào ngực y.

Y phục lúc này cũng chẳng còn ngay thẳng nguyên vẹn, tóc tai rũ rượi rối tung.

Vương gia cũng chẳng kém cạnh, y phục Bắc Viễn tả tơi, chắp vá từ những mảnh rách.

Nói hai người này chưa từng xảy ra chuyện gì, có đần mới tin.

Chưa kể đến gần cửa lều còn có một cái xác lạnh ngắt nằm sõng soài trên đất.
"Không thể nào!"
Ẩn mình sâu trong đám đông, Đồng Ninh siết chặt chiếc khăn tay mà gằn lên từng chữ.
Tại sao người bước ra không phải là Châu Ân Hoan mà là Cố Tử Yên.

Rõ ràng kế hoạch đã được lên một cách hoàn mỹ, nhưng kết quả lại xáo trộn lên thế này.

Ả ta cần quái gì vấy bẩn thanh danh của Cố Tử Yên.

Cái ả ta muốn là Châu Ân Hoan phải bẩn thỉu nhơ nhuốc, cả đời không thể ngóc đầu lên nhìn người khác càng hủy hoại triệt để tư cách bên cạnh Hoàng thượng của nàng ta.

Cố Tử Yên đã bị loại, lúc này chỉ là phế vật.

Đồng Ninh hao uổng tâm tư cho vật phế này chỉ tổ rách việc.
Ả đứng nhìn công sức của mình đổ sông đổ bể mà không khỏi phát t/iết, Đồng Ninh lập tức xoay người trừng mắt liếc nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn kia không khỏi sợ hãi, đầu cúi gầm xuống đất.
Tất cả mọi người trông thấy cảnh tượng này đều phải thốt ồ lên, tiếng bàn tán xầm xì càng lúc càng dày đặc.
"Hoàng thượng e là Vương gia đã tới từ lâu." Nguyễn công công lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán.

Hoàng đế bệ hạ đưa mắt nhìn tên Vương gia phía trước.

Hắn quả thật là không còn chút mặt mũi nào để nhìn tiếp.

Giờ thì hay rồi, săn được hổ nhà Cố thượng thư rồi.

Trình Hải thì phải chuẩn bị đón một trận cuồng phong từ phía quan lại trên triều về chuyện động trời động đất này.

Hắn cảm phục ông trời khéo sắp xếp, tránh cho Hoan Hoan một kiếp nạn tiện thể tác hợp cho đôi oan gia ngốc nghếch kia.

Trình Hải nhất thời không biết thái độ của hắn đối với chuyện này là vui hay buồn nữa.
Đám đông phía xa nhanh chóng dạt ra, một công công khác hô to: "Thái thượng hoàng, thái hậu giá đáo!"
Thái thượng hoàng trông thấy cảnh tượng này, ông lập tức cau mày trừng mắt.

Sát khí đằng đằng như hận không thể bóp ch/ết Vương gia tại chỗ.

Thái hậu được Thủy Lạc Quận chúa dìu đến, bà sốc đến mức suýt ngã quỵ.

Bà lập tức lệnh cho ma ma theo hầu hạ dẫn thêm người tiến vào trong lều xác nhận có phải chuyện tày trời này đã diễn ra không.
Trái ngược với phản ứng của mọi người, Bắc Viễn điềm tĩnh siết chặt Cố Tử Yên trong lòng.

Như muốn che chở cho nhỏ thoát khỏi những cái nhìn xâu xé.

Lúc này đây y chỉ muốn đi tìm thái y thật nhanh, tính mạng Cố Tử Yên mới là quan trọng nhất.
Bắc Viễn bế Cố Tử Yên trên tay, toan bước đi.
"Vương gia dừng bước." Giọng lạnh băng phát ra khiến đôi chân Bắc Viễn khựng lại.
"Bổn vương sẽ giải thích sau." Bắc Viễn trầm giọng đáp.
Châu Ân Hoan thất thần, lê bước đến trước mặt y.

Nàng chìa hai tay ra, kiên quyết nói: "Không cần lời giải thích.

Xin Vương gia trả Cố Tử Yên lại cho ta."
Vương gia trong lòng lúc này đã mất kiên nhẫn, y muốn tìm thái y ngay lập tức.

Bắc Viễn không có thời gian đôi co với Châu Ân Hoan, huống hồ lúc này nàng còn đang phát hoảng.

Thế nên y cao giọng ra lệnh: "Người đâu, giữ Châu tiểu thư lại."
"Vương gia!" Châu Ân Hoan quát lên.
Ngay lập tức hai ba cung nữ gần đó nhận được lệnh, bọn họ tiến đến giữ chặt nàng.

Châu Ân Hoan trông thấy Cố Tử Yên bị Vương gia từng bước mang đi mất.

Nàng vùng vẫy hết sức lực hòng thoát ra khỏi vòng kìm hãm của đám cung nữ kia, nhưng nàng chỉ có một mình không thể thoát khỏi bọn họ.
Châu Ân Hoan buông xuôi, để mặc cho bọn họ giữ chặt, chẳng kêu gào hay làm loạn nữa.

Nước mắt từ bên khóe mắt trào ra, từng giọt rơi xuống lả chả.

Ký ức của nàng trôi dạt về thời khắc nào đó của nhiều năm về trước.
Học kỳ cuối năm lớp bảy.
Lần đầu tiên Châu Ân Hoan để ý tới trong lớp có một cô bạn tên Cố Tử Yên.
"Chào cậu mình là Cố Tử Yên, mình có 5 nghìn này, cho cậu mượn."
"Châu Ân Hoan đi ăn kem không?"
"Các bạn trong lớp không chơi với mình, bọn họ đồn mình chảnh nhưng mình không có."
"Cây son con gấu này là bản cậu thích đúng không? Hôm qua đi dạo trong siêu thị mình có mua được nè, tặng cậu."
Châu Ân Hoan từ nhỏ đã là một cô nhóc ngỗ nghịch, ngông cuồng.

Đến lớp chẳng xem ai ra gì, tính cách nghịch ngợm khó dạy của nàng thay đổi cho đến khi nàng gặp được nhỏ.
Một cô bạn trầm tính ngồi lẳng lặng ở một góc lớp, xung quanh cô bạn đó bị bao phủ bởi một loạt tin đồn lớn nhỏ.

Có người nói cô bạn đó khó gần, có người lại nói nhỏ kiêu ngạo, có người nói nhỏ không bình thường.

Châu Ân Hoan hoàn toàn tin lời bọn họ, cho đến một khi nàng loay hoay với cơn khát khô cổ họng nhưng trong túi rỗng tuếch.
Cô bạn tóc cột đuôi ngựa chìa tờ năm nghìn trước mặt nàng, vui vẻ nói: "Mua nước đi."

Từ đó, trên thế gian này bắt đầu có một đôi bạn thân Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên.
Năm lớp mười, bọn họ cãi nhau to.

Châu Ân Hoan tính tình nóng nảy, quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ đối với Cố Tử Yên.

Cho đến khi nàng thấy nhỏ ôm một lọ thủy tinh đầy ắp những ngôi sao bằng giấy đến trước cửa nhà nàng.
Châu Ân Hoan vẫn nhớ lúc đó, giọng nhỏ run run từng lời phát ra như tan vào trong gió.
"Đây là món quà tự tay mình xếp, vỏ ốc dán trên lọ là mình ra biển tìm.

Tặng lại hết cho cậu, cảm ơn cậu trong thời gian qua.

Mình thật sự không có bỏ rơi cậu, chỉ là khi có lớp mới mình được cảm nhận tình bạn thật sự, khác với lớp cũ mình chỉ là trò cười, mình bị cô lập, mình chán ghét khoảng thời gian cấp hai.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng mình cũng không muốn đánh mất cậu.

Xin lỗi rất nhiều!"
Châu Ân Hoan sững sờ, hóa ra từ khi không còn chung lớp những cấp sau, Cố Tử Yên đã phải chịu đựng những chuyện như thế.

Gió thổi thoang thoảng trước cửa nhà, trời chiều đã nhá nhem.

Cố Tử Yên đứng trước mặt Châu Ân Hoan, kiên cường không khóc.

Châu Ân Hoan vương tay nhận lấy lọ thủy tinh sao trời kia, chẳng may nàng đã làm rơi.
Châu Ân Hoan biết lúc đó Cố Tử Yên vô cùng thất vọng, từ đó trong lòng Châu Ân Hoan luôn có một mối kiên định.

Nàng muốn bảo vệ Cố Tử Yên thay cho một lời xin lỗi ngày hôm đó.

Bất cứ ai cũng không được xem thường Cố Tử Yên.
Cả hai vẫn đi cùng nhau sau nhiều tháng năm nữa.
Châu Ân Hoan đứng trước mặt mọi người, nàng đặt một cây son hiệu đầu tiên nàng mua được vào tay Cố Tử Yên, dõng dạc nói: "Sau này đừng để bọn con gái trong lớp xem thường."
"Sau này không để mày thiệt thòi trước bất cứ ai."
"Sau này sẽ cùng nhau đến đây, ăn món này, xem trò kia."
"Sau này vẫn sẽ có nhau."
Một ngày cuối xuân, Cố Tử Yên nhận việc làm thêm và đó là ngày kinh hoàng xảy ra với nhỏ, Cố Tử Yên bị sàm sỡ bị một gã ngoại quốc ôm chầm vào lòng.

Nhỏ rất hoảng, rất sợ hãi, lúc đó nàng không có ở bên cạnh.

Đó là lần Châu Ân Hoan cảm thấy một lần nữa mình không bảo vệ được Cố Tử Yên.
Hôm nay cũng vậy, nàng không thể bảo vệ Cố Tử Yên.

Nhỏ là kẻ thế thân rước họa thay nàng, lời thề trong lòng nàng bất chợt trở thành một trò cười.

Ngay cả khi đòi Cố Tử Yên từ tay người khác, nàng cũng chẳng thể đòi được.

Châu Ân Hoan lúc này chỉ cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng, nàng chẳng thể bảo vệ được Cố Tử Yên.

Chẳng thể làm chuyện gì nên hồn.
Cung nữ trông thấy Vương gia đã khuất dạng, bọn họ từ từ buông Châu Ân Hoan ra.
Nàng đờ đẫn nhìn vào đám đông trước mắt, bắt gặp được nụ cười ngọt lịm từ Đồng Ninh.

Mặt ả ta hất lên trời thưởng thức từng giọt nước mắt của nàng như một thú tiêu khiển đầy thú vị.

Đôi mắt tròn xoe kia chẳng thể giấu được sự thỏa mãn vui sướng, ả ta bật cười cười như đang chế giễu Cố Tử Yên, như đang cười trên sự bất tài vô dụng của nàng.
Châu Ân Hoan như tỉnh ngộ, nàng nhếch môi cười nhạt.
Ai bảo nàng không thể làm gì cho Cố Tử Yên chứ?
Châu Ân Hoan lao như tên bắn đến trước mặt Đồng Ninh.
Bốp!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play