Mười vị tú nữ dần dần quay trở về nơi xuất phát, hoàng thân quốc thích lẫn văn võ bá quan đều rất mong chờ.

Khắp khán đài bàn tán xôn xao, một số người còn mở ra trò cá cược dự đoán xem ai sẽ là người vào vòng trong.

Đứng đầu là Cố Tuyên.
"Ta đặt một ngàn lượng vàng cho con gái của ta." Ông dõng dạc nói.
Bá quan ồ lên một tiếng, tiếng bàn tán càng xôn xao hơn nữa, bọn họ đấu tranh xem nên cược tiền vào tú nữ nào.

Hiện tại, người được cược nhiều nhất là Thủy Lạc Quận chúa.

Xếp hạng thứ hai là Đồng Ninh, thứ ba là là Cố Tử Yên.

Cũng chẳng biết bọn họ dựa vào đâu mà cược cho nhỏ nữa, do nhỏ là muội muội của Cố Tướng quân chăng?
Phía cao trên khán đài, Hoàng đế bệ hạ đưa mắt quan sát văn võ bá quan đang nhốn nháo cá cược phía bên dưới.

Bắc Hải mở quạt, phe phẩy vài cái.

Hắn gọi: "Nguyễn Phúc!"
"Có nô tài." Nguyễn công công lập tức chạy đến.
Hoàng thượng gấp quạt giấy lại, chắp quạt giấy ra sau lưng.

Ánh mắt nhìn bọn người đang cá cược bên dưới đầy ý vị, hắn cong môi nở nụ cười sâu xa: "Lấy danh nghĩa của ngươi, đi cược cho trẫm mười vạn lượng vàng."
Nguyễn công công ngạc nhiên nhìn hắn: "Bẩm Hoàng thượng, người muốn cược vào ai ạ?"
"Châu Ân Hoan."
Nguyễn công công trộm nhìn vị Hoàng đế nào đó.
Hoàng thượng! Người là chủ khảo đó!
Chơi không công bằng gì cả.
Nguyễn Phúc nghĩ ngợi trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra.

Công công nhanh chân chạy xuống khán đài giả vờ chung vui cá cược với bá quan.
Hồi tù và kéo dài vang lên một lần nữa.
Thời gian tranh tài chính thức khép lại.
Mười tú nữ có mặt tại vạch xuất phát một lần nữa.

Bọn họ xếp thành một hàng ngang ngay thẳng, đứng đúng vị trí và số thứ tự có trên bao chứa thú săn.

Châu Ân Hoan là số tám, Cố Tử Yên thấp hơn một số, số bảy.
Hai người bọn nàng đứng nghiêm chỉnh tại vị trí của mình, trong lòng hớn hở vang ca bài ca tự do.

Chỉ một chút nữa thôi, hai người sẽ thoát khỏi cuộc tranh tài quái quỷ này.

Tiến đến thế giới tự do bên ngoài, ngày tháng hưởng thụ sắp tới rồi.

Cố Tướng quân bước lên đài, lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh đạt hết mọi tiêu chí trong quân doanh.

Nhỏ nhìn người mặt mũi không nóng không lạnh, lúc nào cũng nghiêm trang kia.

Cố Tử Yên khó lòng mà tin được, người nhỏ gặp trong rừng và người này là một người.
"Trải qua nhiều canh giờ tranh tài, mười tú nữ ai nấy đều về đích đúng giờ đáng được khen ngợi.

Bước đầu không có ai vi phạm thời gian, vì thế tiếp theo sẽ tiến hành tính điểm từng người." Cố Hạc Hiên hô to.
"Dâng thành quả." Cố Tướng quân hô to.
Binh lính bắt đầu lần lượt dùng xe kéo từng hàng bao chứa thú vật lần lượt tiến vào trong.
Tú nữ cũng hướng mắt về phía đó.
Có xe đầy thú vật, có xe xấp xỉ cũng có xe lác đác vài con chung quy xe nào cũng có, ngoại trừ một chiếc trống rỗng.
Châu Ân Hoan thấy xe kéo trống rỗng kia, nàng vui vẻ nhìn Cố Tử Yên.

Nhỏ hiểu ý nàng ngay, nhanh chóng gạt đầu.

Rất nhanh sau đó nhỏ không kìm được mà thốt lên: "Châu Ân Hoan, ngươi xem kìa cái xe kéo cuối cùng ấy."
Nàng vội vàng nương theo hướng tay trỏ của nhỏ hướng về xe kéo cuối cùng.

Không phải là một xe mà là ba xe đầy ắp thú vật, thậm chí còn có cả gấu và hổ.

Nàng không khỏi trầm trồ: "Bạo nữ nào ra tay kinh khủng thế!"
Cố Tử Yên trầm trồ không kém nàng: "Chủ nhân của xe kéo kia chắc chắn là kiếp nạn của thế giới muôn loài."
Bên tai hai người bọn nàng bắt đầu xì xầm bàn tán râm ran về xe kéo cuối cùng kia.

Có người cho rằng đó là xe Cố Tướng quân săn riêng, có người lại nói đó là thú săn dâng lên làm bữa tối cho thánh thượng, trăm người trăm ý khiến không khí lúc này náo nhiệt hơn hẳn.
Binh lính kéo nhau lần lượt sắp xếp xe kéo chứa thú săn theo thứ tự của từng tú nữ được đánh số trên bao chứa thú vật.

Mỗi tú nữ đều có xe thành quả sau lưng họ, sau lưng Cố Tử Yên là một xe kéo với chiếc bao trống trơn.
Ừm, đó là điều hiển nhiên.
Nhưng mà tại sao ba xe kéo con mẹ nó thú săn kia lại dồn hết vào chỗ Chân Ân Hoan đứng vậy? Châu Ân Hoan choáng váng hai chân lảo đảo suýt ngã đè chết Cố Tử Yên.

Nàng hoang mang đưa mắt nhìn ba tên lính kéo xe, rồi lại nhìn ba xe đầy thú săn.
Khoan đã ba cái tên này là...
Phải rồi ba tên này là ba tên săn gà rừng nàng gặp lúc vào rừng đây mà.
Nàng như bị nhấn chìm bởi mười vạn câu hỏi vì sao, bên phía Cố Tướng quân đã bắt đầu cho người kiểm thú săn ghi nhận số điểm.
"Ấy...!ấy...!không được.

Đừng đếm mà! Chỗ thú này các người xếp nhầm rồi." Nàng vội vã nói.
Ba tên lính kia hoàn toàn như không nghe thấy lời nàng tựa như tiếng muỗi vo ve bên tai.

Tên ghi nhận điểm chú ý đến lời của nàng, nhưng tay gã vẫn ghi điểm liên tục.
Châu Ân Hoan càng choáng hơn, nàng ngã vào người Cố Tử Yên.

"Hoan Hoan, chuyện này là sao?" Cố Tử Yên há hốc mồm, tay đỡ lấy nàng.
Nàng có cảm giác như xung quanh có hàng vạn mũi tên đang nhắm thẳng vào người nàng.

Mọi ánh mắt đổ dồn hết lên người nàng.

Châu Ân Hoan chỉ biết lắc đầu lia lịa tỏ ý nàng chẳng biết cái khỉ gì đang diễn ra cả.
"Ta không biết, bọn họ nhầm lẫn rồi.

Mẹ nó! Nhầm lẫn rồi." Nàng rít lên nhưng đội kiểm kê đã ghi nhận xong, bọn họ như không nghe không thấy tiến đến kiểm tra tú nữ tiếp theo.

Châu Ân Hoan cảm thấy bản thân ăn trọn một cú bơ đẹp.

Nàng toan phản đối thêm thì tên ghi nhận đã dừng bút, gã hô to: "Bẩm Tướng quân, nô tài đã kiểm tra xong."
Nói xong gã bỏ đi một mạch về phía Cố tướng quân dâng bản ghi nhận lên.
Hoàn toàn không để mắt tới nàng.
Cố Tử Yên ngơ ngác nhìn bọn họ sau đó nhìn Châu Ân Hoan.

Đầu nhỏ còn chưa tải hết nội dung tiếp nhận, ong ong như bị ai gõ vào đầu.

Trên đời này cũng có sự nhầm lẫn tai họa thế này ư?
Châu Ân Hoan đứng ngẩn ra như trời trồng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Hạc Hiên một lần nữa bước lên đài, tay y cầm một tờ mật thư.

"Hiện tại trên tay ta đang nắm giữ kết quả cuộc tranh tài thứ hai.

Kết quả đã thông qua phê chuẩn của Hoàng thượng và đây là kết quả chính thức."
Cố tướng quân dứt lời, một hồi trống đì đùng được gõ dồn dập kêu vang.
"Ta xin thông báo kết quả ba vị được lọt vào vòng tranh tài cuối cùng."
Tất cả mọi người đều im lặng, không khí căng thẳng khiến người ta muốn nín thở theo, ai nấy cũng trông chờ vào kết quả.

Một phần là lo lắng cho số tiền cá cược, các vị quan lớn thì trông ngóng không biết nữ nhi nhà mình có được vinh danh hay không.

Thái Thượng hoàng và Thái hậu ngồi trên đài cao đưa mắt nhìn xuống mười vị tú nữ ánh mắt ẩn chứa muôn vàn ý vị.

Bầu không khí trở nên hồi hộp căng thẳng hơn bao giờ hết.
"Người đầu tiên vào vòng trong với số điểm 63, xin chúc mừng Đồng tiểu thư phủ Thái úy." Cố Hạc Hiên đọc to.
Ngay lập tức nữ quan dâng lệnh bài gỗ giống hệt lần tranh tài trước đến trước mặt Đồng Ninh.

Ả ta nở nụ cười đắc chí, vươn tay nhận lấy thẻ bài dưới ánh mắt ganh tị của các nàng hồng nhan khác, một số nàng còn lại tiếp tục ôm hy vọng mong chờ vị trí thứ hai.

Còn vị trí dẫn đầu thì...

"Xin chúc mừng Thủy Lạc Quận chúa xuất sắc vào vòng trong với số điểm 79."
Thủy Lạc nghe xong không kiềm nổi xúc động, nàng ấy vươn tay che miệng kìm nén vui mừng trong lòng.

Quận chúa vui đến phát khóc, nhận lấy thẻ bài nữ quan dâng lên từ bao giờ.

Tất cả tú nữ còn lại chìm trong vô vọng, vất vả một ngày trời cuối cùng bị loại buộc phải ra về.

Bọn họ tại sao không trông mong giải nhất ư? Nhìn ba chiếc xe kéo phô trương như thế đủ để biết ai là người cuối cùng lọt vào rồi.
Châu Ân Hoan nghe tuyên giải mà hai chân run cầm cập tựa như đang đứng trên băng tuyết, nàng phải bấu víu vào người Cố Tử Yên mới có thể ngăn cho mình không ngã quỵ.
Cầu trời khấn phật, lạy tứ phương tám hướng.

Người còn lại không phải nàng, nhất định không phải nàng.

Trời cao ơi! Xin hãy để mắt tới con.

Hãy cho con được thoát khỏi chốn phiền phức này.

Châu Ân Hoan liên tục khấn vái trong lòng mười lần.

Cho đến khi nàng biết thế nào là trời cao không hiểu lòng người.
"Người xuất sắc nhất bước thẳng vào vòng trong với số điểm ấn tượng 110.

Xin chúc mừng Châu tiểu thư phủ Thừa tướng!"
Lần này thì Châu Ân Hoan gục ngã hoàn toàn, nàng ngã quỵ trên đất, cả người như bị giáng xuống một đòn chí mạng.

Bao nhiêu sức lực bị lấy đi hết thảy.

Cố Tử Yên hoảng hốt đỡ lấy nàng.

Người ngoài nhìn vào tưởng rằng vui đến ngất đi, nhưng có trời mới biết.

Nàng bị sốc đến mức ngã nhào.
Vô lý!
Châu Ân Hoan đến con gà rừng còn không thèm động vào đừng nói đến cái xe kéo đầy thú săn kia.

Xe thú quái quỷ kia ở đâu ra chứ, rõ ràng không phải là của nàng, nhưng chắc chắn cũng không phải của tú nữ khác.

Nếu của bọn họ dễ dầu gì bọn họ để yên cho kẻ nhầm lẫn.

Vậy cái xe kéo đó ở đâu mà ra? Tại sao mấy con thú săn kia lại nằm trong bao của nàng.
Không được!
Không cần biết từ đâu ra, mấy con thú săn kia không phải của nàng, nàng không nhận.

Nhất định là có sự nhầm lẫn nào đó ở đây.
Cố Tử Yên trông thấy Châu Ân Hoan bị sốc, nhỏ cũng kìm nén hoang mang trong lồng ngực.

Nhỏ bị loại còn Châu Ân Hoan được vào vòng trong, chuyện này không thể xảy ra được.

Nếu chuyện này là thật chẳng phải nhỏ và nàng phải tách nhau ra một thời gian sao? Đồng Ninh rất nguy hiểm, nhỏ không thể để nàng chiến đấu một mình.

Trước hết trấn an Châu Ân Hoan đã.
"Hoan Hoan, bình tĩnh lại.

Có thể đây là nhầm lẫn, chúng ta đi gặp Hoàng thượng xin phúc khảo."
Châu Ân Hoan gật đầu như bổ củi.
Đúng.
Cố Tử Yên nói đúng, nàng phải đi gặp Hoàng thượng xin phúc khảo về sự nhầm lẫn này.
Nàng đứng phắt dậy, từ chối nhận thẻ bài gỗ.

Cố Tử Yên dìu Châu Ân Hoan đi tìm Hoàng thượng, hai người bọn nàng đứng trước khán đài, chuẩn bị nhấc chân tiến lên thì lập tức bị lính canh ngăn lại.
"Phiền các vị bẩm báo với bệ hạ, bọn ta xin phép cầu kiến." Cố Tử Yên thay lời Châu Ân Hoan nói.
"Ái chà chà, hai vị tiểu thư đây không biết có vấn đề gì?" Nguyễn Phúc từ khán đài bước xuống, vô tình gặp phải hai nàng.
"Công công bọn ta muốn xin phúc khảo kết quả tranh tài." Cố Tử Yên vội nói.
Châu Ân Hoan nhanh chóng tiếp lời nhỏ: "Đúng vậy, ba xe kéo thú săn của ta là nhầm lẫn với người khác."
Nguyễn Phúc đưa mắt nhìn hai người bọn nàng, trông thấy Châu Ân Hoan mặt mũi hoang mang tột cùng, y cảm thấy hết sức thương cảm.
"Cố tiểu thư, Châu tiểu thư kết quả đã được ân chuẩn là kết quả chính xác nhất.

Tuyệt đối không có sự nhầm lẫn." Nguyễn công công từ tốn nói.
Châu Ân Hoan không đồng ý lời này, kết quả chính xác nhất là thế quái nào.

Rõ ràng là nàng chẳng bắn chết con nào, mấy cái xe này từ đâu rơi xuống đè lên vận may của nàng thế này.

Nàng không cam tâm, kế hoạch đã được lên một cách chu toàn hoàn mỹ rồi.

Bây giờ mọi thứ như đang lệch ra khỏi quỹ đạo.

Châu Ân Hoan không kiềm được mà vò đầu bứt tóc.
Cố Tử Yên lúc này bình tĩnh hơn Châu Ân Hoan, nhỏ nhớ ra trong rừng còn có đội ám vệ quan sát hành vi tú nữ.

Gọi bọn họ đến xác nhận sẽ nhận ra sai sót ngay.
"Công công, ngài có thể gọi ám vệ tới đối chứng." Cố Tử Yên nói.
Nguyễn Phúc chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, y đồng ý ngay.
"Được, cho truyền ám vệ vào đây."
Một lát sau, ba tên ám vệ xuất hiện.
Châu Ân Hoan thấy bọn họ, nàng mừng như vơ được vàng.

Nàng hớn hở nói: "Ám vệ đại nhân, ngài nói cho Nguyễn công công biết quá trình ta đi săn đi.

Kết quả của ta bị nhầm lẫn rồi."
Ám vệ nọ cung kính bẩm: "Châu tiểu thư tài nghệ bắn cung tuyệt đỉnh, một cung ba tên bách phát bách trúng.

Thú vật bỏ mạng vô số kể."
Ám vệ này đang nói linh tinh cái gì vậy? Các ngươi bị ngốc hết rồi sao? Châu Ân Hoan cả kinh, nàng chỉ tay vào hai tên còn lại.

Quát lên: "Tên này bị điên rồi, hai người các ngươi mau nói sự thật cho công công nghe đi!"
"Châu tiểu thư quả là thần tiễn, bắn mũi nào trí mạng mũi đó, dùng cành cây gài vào cung bắn cũng đủ khiến lợn rừng ngã ngửa."
"Thuộc hạ còn trông thấy Châu tiểu thư tay không vật chết hổ."
"Các ngươi ăn nói xà lơ!" Châu Ân Hoan không tin vào tai mình, nàng điên tiết quát lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play