Tác Giả : Đông Thi Nương
Edit : J
Màn đêm buông xuống, dưới hồ dập dờn ma trơi , gió lạnh căm căm vẫn luôn thổi vào trong sơn động.
Lối vào sơn động có một thanh niên mặc cẩm y màu lam ngồi xếp bằng, bên ngoài từng trận gió lạnh, tay áo to rộng bị thổi đến mức rung phần phật, hai mắt y nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, lúc sau lâu thật lâu, đằng sau truyền tới âm thanh đánh gãy thu hút sự chú ý của y.
Thanh niên quay đầu lại, nhìn về hướng kia có một thiếu niên mặc y phục màu trắng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ không rõ, thân thể cuộn tròn lại, mỹ nhân thon nhỏ, bệnh tật yếu ớt , kẻ nào nhìn thấy đều sẽ không nhịn được xông lên ôm lấy hắn.
Nhưng Phương Triều Chu không làm vậy.
Bởi vì y là một người xuyên qua.
Việc này phải nói từ nửa năm trước, Phương Triều Chu tai nạn xe cộ mà chết, không hề nghĩ tới chính mình còn có thể mở mắt ra, chỉ là sau khi mở mắt , y ý thức được mình có khả năng tới cổ đại dị thế, bởi vì y chứng kiến mọi người đều tóc dài, mặc cổ bào.
Về sau, có người tới thăm hỏi, gọi y một câu nhị sư huynh, trong miệng còn nhắc đến tên những người khác, Phương Triều Chu phát hiện ra tên người này giống như tên một nhân vật nổi bật mà y xem qua trong một quyển tiểu thuyết dài kì chưa kết thúc.
Quyển sách này y đọc lúc nhàn rỗi nhàm chán, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cuốn tu chân dài kì này có nhân vật nhị sư huynh trùng tên trùng họ với y.
Nhân vật chính là vai chính thụ tiểu sư đệ, còn nhị sư huynh, mỗi ngày chỉ biết tiểu sư đệ buồn, tiểu sư đệ vui, vì tiểu sư đệ chắn kiếm, vì tiểu sư đệ diệt yêu thú, vì tiểu sư đệ loảng xoảng phải đâm tường lớn.
Đúng vậy, vị nhị sư huynh này ái mộ chính tiểu sư đệ của mình, nhưng quyển sách này là một cổ văn trường kì, tác giả cũng không trực tiếp nói cho người đọc biết vai chính công là ai, chỉ sáng tạo vô số nam nhân ưu tú, mà tiểu sư đệ tựa hồ vẫn là thẳng nam.
Ở trong quyển sách này vô số nhân vật nam si mê hắn, nhưng hắn không hề động tâm, thậm chí đối với những ý định nịnh nọt tiếp cận hắn đều không cho sắc mặt tốt, viết được một trăm vạn từ, tuy rằng truyện chưa kết thúc, nhưng không ai có thể đến gần tâm vị tiểu sư đệ này.
Quyển sách này ở trên mạng rất nổi, hội Fan lập lên đến mười mấy, mỗi hội đều là bất đồng CP, các đại CP fans ở trên mạng réo đến chết đi sống lại, nhị sư huynh X tiểu sư đệ cặp này cũng có chút đứng đầu trong top CP, fans còn có một cái tên —— trứng ( đan ) xào ( triều ) cơm.
Chỉ là hiện tại Phương Triều Chu xuyên qua, cốt truyện trong sách hiện giờ mới phát triển được một nửa, nhưng tiểu sư đệ Tiết Đan Dung đã khiến cho vô số nam nhân chú ý, thậm chí vai ác lớn nhất quyển sách đã chuẩn bị lặng lẽ xuống tay với hắn.
Theo đạo lý, biết trước cốt truyện Phương Triều Chu hẳn nên ỷ vào ưu thế tiên tri, đem tiểu sư đệ phủng tới tay trước một bước, nhưng Phương Triều Chu lại là người không muốn nói chuyện yêu đương chỉ nghĩ ăn no chờ chết làm một con cá phơi mặn.
Chính văn hơn một trăm vạn từ, nguyên chủ vì tiểu sư đệ không biết ăn bao nhiêu khổ, về sau còn nhập ma, có thể nói là lốp xe dự phòng thảm nhất.
Theo đuổi tiểu sư đệ, lại không nắm chắc có thể theo đuổi được không, những người theo đuổi tiểu sư đệ ai cũng thực hung dữ, y nỗ lực tu luyện, cuối truyện tu vi của y còn trở thành lót chân cho tiểu sư đệ. Thôi, tình yêu này cùng tu luyện đau khổ đều không cần.
Cho nên ngày hôm sau xuyên sách, Phương Triều Chu liền từ bỏ theo đuổi tiểu sư đệ Tiết Đan Dung, cũng không còn đi sớm về khuya, vui vui vẻ vẻ làm một con cá mặn. ( Chắc là cá chết phơi khô ướp muối??? @@)
Vì thế đệ tử Thiên Thủy Tông dần phát hiện bên cạnh Tiết Đan Dung thiếu một người.
Phương Triều Chu nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, sau đó làm như không thấy, nhẫn tâm mà quay đầu lại.
Thiếu niên mặc tuyết y trên mặt đất đúng là tiểu sư đệ Tiết Đan Dung. Nhắc đến, tối nay tất cả đều là ngoài ý muốn.
Y làm trạch nam hơn nửa năm, rốt cuộc sư phụ nhìn không nổi, một chân đem y đá xuống núi, buộc y mang nhóm sư đệ muội đi bí cảnh rèn luyện, tiểu sư đệ Tiết Đan Dung cũng ở trong đó.
𝕎𝕒𝕥𝕥𝕡𝕒𝕕 : 𝕁𝟘𝟝𝕩𝕩ℤ
Hãy đọc ở trang chính chủ nhé <3
Một đường này, Phương Triều Chu đều cố gắng duy trì khoảng cách với Tiết Đan Dung, đương nhiên vì tránh làm cho thiết lập nhân vật quá khác biệt, chỉ cần lúc không cẩn thận nhìn Tiết Đan Dung, y đều thể hiện một bộ dáng buồn bã ảm đạm, vì không chịu nổi tình yêu đau khổ.
Bởi vì Phương Triều Chu cố ý tránh né, nên y cùng Tiết Đan Dung đều không phát sinh tình tiết khuấy động, ngoại trừ tối nay.
Tối nay bọn họ gặp một con yêu thú phi thường lợi hại, đem đoàn người chia ra, Phương Triều Chu lạc đường, trong bí cảnh trời mưa, y vì trốn mưa tìm thấy một cái sơn động, kết quả vừa bước vào đã thấy tiểu sư đệ Tiết Đan Dung ngã ở trong sơn động.
Y ngẩn người, mới nhớ tới tối nay có một tình tiết phải diễn.
Theo nguyên tác, tiểu sư đệ và y cũng không tách ra, mà bọn họ đi tìm một tiểu sư muội lạc đường khác, tiểu sư đệ không cẩn thận bị rắn độc cắn bị thương, Phương Triều Chu lập tức giết rắn, đem tiểu sư đệ ôm vào một cái sơn động gần đó tiến hành chữa thương.
Ban đêm trăng treo trên đầu, Phương Triều Chu cởi giày tất của tiểu sư đệ ra, nhìn mắt cá chân tuyết trắng tinh xảo, cánh mũi hắn phập phồng, đột nhiên cúi đầu hút lấy……
Tạm dừng!
Tình tiết này không thể có.
Phương Triều Chu lắc lắc đầu, đem hình ảnh vừa xuất hiện đuổi ra ngoài.
Y không nghĩ tới dù đã cực lực né tránh Tiết Đan Dung, lại vẫn chạm mặt đối phương, biết tiểu sư đệ không chết được, dù sao cũng là nhân vật chính, vậy nên Phương Triều Chu không hề có lương tâm mà ngồi ở một bên.
Trận mưa này rất kỳ quái, y vừa đi ra liền trút xuống, vừa trở lại sơn động liền tạnh, hay là sách này mở Thiên Nhãn, buộc y phải theo cốt truyện?
Không được, mắt không thấy tâm không nhìn, y không muốn hôn chân nam nhân đâu, đẹp cũng không thể thân cận.
Tiếng tiểu sư đệ rên rỉ không ngừng ở phía sau, trong lòng Phương Triều Chu không hề dao động, thậm chí từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên dạ minh châu làm đèn cùng một cuốn thoại bản.
Hiện tại tới thế giới tu chân, Phương Triều Chu sớm đã tích cốc, nếu cứ ăn cơm ngũ cốc hoa màu sẽ khiến tu vi y bị tổn hại, tuy rằng Phương Triều Chu không nghĩ tới tu luyện, nhưng nhìn tu vi ngày càng giảm sút, vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm, dù sao y là nhị sư huynh phải có trách nhiệm mang các sư đệ muội đi rèn luyện.
Nhưng mà y thật sự thèm ăn, còn muốn ăn Hóa Thực Châu sang quý, làm trọc khí trong cơ thể tiêu tán.
Không có đồ ăn yêu thích, Phương Triều Chu chỉ có thể xem thoại bản giết thời gian, không thể không nói, thế giới tu chân này thoại bản rất nhiều lại chất lượng cao, thông thường Phương Triều Chu phần đầu còn chưa xem xong, tác giả đã kết thúc đưa ra thị trường.
Nhưng mà lần vào bí cảnh gần nhất, nhẫn trữ vật chứa thoại bản đều bị sắp xếp loạn hết lên, số lượng còn lại không có nhiều. Thật ngượng ngùng, đây vốn là tiểu thuyết đồng nhân về tiểu sư đệ Tiết Đan Dung. Lúc mua sách, lão bản thấy y hào phóng trả tiền, đưa cho y mang về trước, không chú ý tới đây là sách gì, sau mới biết được đó là tiểu thuyết đồng nhân về tiểu sư đệ.
Tiết Đan Dung lúc này cũng có chút danh tiếng, dân gian có một bảng xếp hạng mỹ nhân, hàng năm đổi mới, bảng trên cùng sở hữu mười hai số thứ tự, Tiết Đan Dung ở xuất sơn, liền nhẹ nhàng xuất hiện trên bảng, thậm chí theo tu vi gia tăng, thứ hạng càng ngày càng tiến về phía trước.
Rất nhiều tay bút đều nhìn bảng cấp mỹ nhân viết tiểu thuyết.
Phương Triều Chu vốn không định xem, nhưng hiện tại thật sự quá nhàm chán.
Vì thế y lật tới một trang.
Trong sách viết ——
“Tiết Đan Dung vừa thẹn vừa giận nhìn nam nhân trước mắt, ‘ ngươi muốn làm gì? ’
Nam nhân mặc hắc y cười lạnh một tiếng, ‘ ngươi chẳng lẽ nhìn không ra? Ta đã nhẫn nhịn ngươi với nam nhân kia thật lâu, các ngươi ở trước mặt ta dính tới dính lui, cho rằng ta bị mù sao? Tối nay ta sẽ cho ngươi biết ai mới là nam nhân chân chính của ngươi! ’
Chỉ nghe một đạo sấm rền vang lên, Tiết Đan Dung nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn không thể tin được mà nhìn nam nhân trước mắt có thể mang ý nghĩ như vậy với mình, hắn vẫn luôn đem đối phương trở thành hảo hữu chí giao……”
Phương Triều Chu ghét bỏ mà lắc lắc đầu, điều này rất khó nhìn ra ư?
Hắn ôm một lúc rồi mới hôn ngươi, ngươi bị mất trí nhớ à?
“Ân…… A……”
...
Đằng sau chợt vang lên tiếng động, Phương Triều Chu dừng một chút, cuối cùng đứng dậy. Y bước đến bên cạnh thiếu niên áo trắng, thiếu niên bởi vì đau đớn nên đã co thành hình con tôm, tóc dài che khuất khuôn mặt , bất tỉnh nhân sự.
Phương Triều Chu ngồi xổm xuống, tùy ý vén lên chỗ tóc dài giấu ở cổ thiếu niên, hạ xuống một phép cấm ngôn thuật. (Cấm nói)
Ừm, an tĩnh rồi, có thể tiếp tục đọc sách.
Sau khi kết thúc làm phép, Phương Triều Chu tri kỷ đem chỗ tóc dài che lại, thời tiết rét buốt, tiểu sư đệ đừng nên để cổ bị lạnh.
Lại nhìn mấy trang sách, Phương Triều Chu đắm chìm trong cốt truyện, không hề chú ý tới động tĩnh phía sau . Chờ khi bả vai bị một bàn tay dùng sức nắm, y mới bừng tỉnh.
“Nhị sư huynh?”
Là thanh âm tiểu sư đệ.
Giọng hắn nghẹn ngào, trong đó còn chứa đầy ý thống khổ.
22/05/21