Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 3


11 tháng

trướctiếp

“Con, con…. không có cha ạ?” Tiêu Nhược Quang luống cuống tay chân hỏi.

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: “Hình như….Trước kia từng có, con chờ mẹ nhớ lại đã!”

Tôn Hạo từ bên trong đi ra, nghe được, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, cạn lời nói:”Tiểu Quang là một đứa bé ngoan, cô đừng có mà lừa nó, nó sẽ tin đấy.”

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, quả nhiên vẻ mặt của nhóc vô cùng hoảng hốt. Cho nên, lương tâm của Tiêu Vũ xuất hiện, suy ngẫm xem nên nói với nhóc như thế nào, để tránh cho Tiêu Nhược Quang thật sự nghĩ rằng nhóc từ cục đá chui ra.

“Con trai.” Tiêu Vũ định vươn tay xoa đầu nhóc thì nhận ra giờ mình không thể động đậy, liền tiếp tục nói: “Lát nữa chúng ta gọi điện cho cha con nhé.”

Tiêu Nhược Quang vui mừng hỏi: “Con có cha ạ?”

“Ách…..Con có.” Tiêu Vũ càng thấy áy náy, thằng bé ngốc này!

“Vậy con có thể xin cha tiền để chữa bệnh cho mẹ rồi.” Tiêu Nhược Quang mở hai con mắt to, nói.

Tiêu Vũ mệt mỏi nằm, thê lương mà nghĩ: Con trai, đầu tiên phải xem thử chúng ta có thể gọi được cha con không cái đã.

“Mẹ ơi.” Tiêu Nhược Quang bò xuống giường, kéo đồng phục bệnh nhân của Tiêu Vũ, hỏi: “Cha ở đâu thế ạ?”

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ, cũng nên liên hệ một chút với vị chồng trước này. Bệnh viện này đóng tiền theo ngày, dựa vào tình hình tài chính hiện tại thì cô trả không nổi, cho nên, Tiêu Vũ liền nói: “Con yêu, con lấy điện thoại ra đây cho mẹ với.”

Tiêu Nhược Quang gật đầu, cố gắng đẩy cái ghế ở mép giường đến tủ quần áo, leo lên ghế, nhón mũi chân mở tủ quần áo ra, lấy ra một cái túi màu xám từ tủ. Sau khi lấy được túi rồi thì đóng tủ lại. Nhóc nhẹ nhàng đặt điện thoại trên mặt ghế, đẩy ghế về lại chỗ cũ, mỗi động tác đều rất lưu loát.

Tiêu Nhược Quang cầm điện thoại, một lần nữa bò lên giường, khởi động máy, nhìn Tiêu Vũ bằng đôi mắt tràn đầy hi vọng, nhỏ giọng nói một tiếng: “Mẹ ui~.”

Tiêu Vũ thắc mắc nói: “Sao lại tắt nguồn?”

Tiêu Nhược Quang sờ điện thoại, cười đáp: “Như vậy thì không cần phải đóng tiền điện thoại mỗi tháng nữa ạ.”

Tiêu Vũ: “…..” Trong lòng có linh cảm không lành.

“Con yêu, bao lâu rồi chúng ta không đóng tiền điện thoại nhỉ?”

Tiêu Nhược Quang mơ hồ nhìn Tiêu Vũ, nhóc nghiêng cái đầu, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt kiểu: Mẹ nói gì thế? Con không hiểu gì hết?

Tiêu Vũ từ bỏ, cô nói: “Con mở điện thoại ra đã.”

Tiêu Nhược Quang cúi đầu ấn hai nút, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Con tìm trong danh bạ cái tên Sói Mắt Trắng.

Tiêu Nhược Quang: “…..”

Tôn Hạo: “……”

Tiêu Vũ mỉm cười: “Đúng vậy, con yêu, đó là cha con đó.”

Tiêu Nhược Quang im lặng trong chốc lát nói: “Mẹ ơi, con không biết chữ.”

Tiêu Vũ: “Không có việc gì con yêu, chúng ta có thể hỏi người khác.”

Vì thế Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tôn Hạo đầy mong đợi, Tôn Hạo vốn không chịu được khuôn mặt đó của mấy đứa trẻ. Huống chi, Tiêu Nhược Quang không những có khuôn mặt của thiên sứ, mà còn có đôi mắt nai con tròn xoe lấp la lấp lánh ánh nước lộ ra vẻ đáng thương, Tôn Hào có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm.

“Tới đây, để chú tìm giùm cháu.” Tôn Hạo cầm lấy điện thoại, mở danh bạ ra, quả nhiên tìm được cái tên Sói Mắt Trắng.

Tiêu Nhược Quang lấy điện thoại về, nhìn ba chữ Sói Mắt Trắng, bàn tay nho nhỏ vuốt ve màn hình điện thoại. Tựa như nhóc đang thông qua việc vuốt ba chữ này để gặp lại người cha mà nhóc chưa bao giờ thấy vậy. Tiêu Nhược Quang nghiêm túc nhìn ba chữ, ghi tạc vào trong lòng, đây là cha, là cha của nhóc.

Tiêu Vũ để Tiêu Nhược Quang xúc động một lát, sau đó nói với Tiêu Nhược Quang: “Gọi đi con.”

Tiêu Nhược Quang gật đầu, ấn vào nút gọi, sau đó, trong điện thoại truyền đến âm thanh của một cô gái: “Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này, vui lòng nạp thêm tiền vào tài khoản….”

Tiêu Vũ: “……”

Tiêu Nhược Quang nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ: “Mẹ ơi?”

Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Con yêu, thật ra, chúng ta có thể mượn điện thoại của người khác.”

Vì thế, Tiêu Nhược Quang lại quay đầu, dùng đôi mắt trông mong nhìn Tôn Hạo, anh ta lập tức lấy điện thoại ra nói: “Để chú gọi giúp cháu.”

Sau đó, anh ta ấn số điện thoại của Sói Mắt Trắng, rồi đưa điện thoại cho Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn, sau đó để điện thoại đặt ở bên tai, lắng theo âm thanh “Tút, tút, tút……”.

Không bao lâu, điện thoại có người nhấc máy, giọng nam trầm thấp hơi khàn khàn, hấp dẫn như lực hút Trái Đất vang lên, âm điệu từ tính mang theo sự quyến rũ.

“A lô?”

Nghe được giọng nói dễ nghe này, mắt Tiêu Nhược Quang lập tức đỏ hoe. Nhóc mệt mỏi quá rồi, từ lúc mẹ gặp tai nạn tới giờ, ngày nào cũng chỉ có mình nhóc chăm sóc mẹ, người khác đều có cha nhưng nhóc thì không. Sữa bò được những người tốt bụng tặng cho hai mẹ con đã uống hết rồi, không biết cha có thể mua không.

Suy nghĩ thật nhiều, Tiêu Nhược Quang ôm hy vọng, mếu máo, mềm mại nói: “Cha ơi!”

Nước mắt của Tiêu Nhược Quang còn chưa có rơi xuống đâu! Điện thoại ngay lập tức cúp mất tiêu.

Tiêu Nhược Quang: “….”Nhóc mếu máo quay đầu nhìn Tiêu Vũ, òa khóc nức nở: “Mẹ ơi, cha không cần con.”

Tôn Hạo vội chạy tới dỗ dành, nhíu mày nhìn Tiêu Vũ nói: “Sao lại thế này? Cha thằng bé có ý gì?”

Tiêu Vũ nhớ lại ký ức trong đầu, nói: “Ấy, hình như cha nó không biết mình có một thằng cu thì phải?”

Tôn Hạo: “……”

Tiêu Nhược Quang nức nở nói: “Thật vậy ạ?”

Tiêu Vũ gật đầu khẳng định,nói: “Đúng vậy, số điện thoại này chắc chắn đã bị anh ta cho vào danh sách đen. Vậy nên, chúng ta phải gọi cho cấp dưới của anh ta.”

“Được ạ.” Tiêu Nhược Quang nâng cao điện thoại, hỏi: “Gọi cho ai vậy mẹ?”

Tiêu Vũ nói: “Cấp dưới của Sói Mắt Trắng.

Tiêu Nhược Quang: “……”

Tôn Hạo: “……”

Người nhận điện thoại lần này là phụ nữ, giọng nói chẳng khác gì tin nhắn thoại tự động vừa rồi, lạnh như băng.

“A lô?”

Tiêu Vũ bảo Tiêu Nhược Quang đặt điện thoại ở gần tai cô, Tiêu Nhược Quang làm theo.

Tiêu Vũ mở miệng nói: “Cô Ban à?”

Ban Trinh Diệp nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cô Tiêu?”

Tiêu Vũ đáp: “Đúng vậy! Là tôi đây!”

“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Ban Trinh Diệp tiếp tục nói một cách lạnh lùng.

Tiêu Vũ liền nói: “À là thế này, nhờ cô nói Quý Huyền nhận điện thoại đi! Tôi có việc muốn nói với anh ta.”

“Xin lỗi chị Tiêu, Quý tổng đã ra chỉ thị, điện thoại của cô, anh ấy không nhận.”

Tiêu Vũ “Xí” một tiếng rồi nói: “Cô nói với anh ta, tôi có chuyện muốn nói.”

Ban Trinh Diệp định từ chối thì Tiêu Vũ đã nói tiếp: “Nếu không tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh ta ra ngoài.”

Tuy Ban Trinh Diệp không biết Tiêu Vũ tính giở trò gì, nhưng để phòng hờ thì cô ấy vẫn vào hỏi Quý Huyền.

Quý Huyền không sợ Tiêu Vũ uy hiếp gì, chỉ nghĩ dù sao cổ cũng là vợ cũ của mình. Với cái tính của Tiêu Vũ mà chịu gọi điện thoại cho anh, có thể thấy cô đang gặp khó khăn.

Với lại, dù gì cô cũng là mẹ của Tiểu Du nên Quý Huyền nhận điện thoại tính hỏi vài câu.

Bỗng nghe Tiêu Vũ nói: “Quý Huyền đó à? Là thế này, giờ tôi gặp chút chuyện, anh có thể cho tôi vay chút tiền được không?”

Quý Huyền nhíu mày hỏi: “Em lại đi đánh bạc?”

Tiêu Vũ lập tức nói: “Đâu có.”

“Anh chỉ giúp người gặp bất trắc chứ không giúp người nghèo, em quên chuyện vay tiền đi.” Quý Huyền định gác máy.

Tiêu Vũ lập tức gào lên: “Stop, Quý Huyền, nếu anh không cho tôi mượn tiền, tôi sẽ đăng tên cúng cơm của anh lên mạng!”

Quý Huyền: “…… Em, đợi, đó.” Sau đó anh nghiến răng nghiến lợi nói cho hết rồi cúp máy.

Tiêu Vũ nghe tiếng “tít tít…”, vô tội nói với Tiêu Nhược Quang: “Không sao, lát nữa cha sẽ tới.”

Tiêu Nhược Quang: “… Con, con, con cảm thấy cha có vẻ như…. không vui lắm?”

Tiêu Vũ lộ nụ cười hiền từ, nói với con: “Con trai, sau khi tới đây, cha con sẽ còn mất hứng hơn, con tập quen dần đi là vừa.”

Tiêu Nhược Quang: “…”

🎹🎹 Đôi lời từ editor:🎹🎹

#1 Định để Tiêu Vũ xưng “anh-em” với Quý Huyền, cơ mà hai người không thân nên cứ xưng “tôi-anh” cái đã.˙˚ʚ(‘◡’)ɞ˚˙

#2 Còn về Quý Huyền thì dù sao nguyên chủ với anh nhà từng là vợ chồng mà cũng ko thù hận gì nhau nên cứ để xưng “anh- em ” vậy ˙˚ʚ(‘◡’)ɞ˚˙


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp