4
Vào ngày tang lễ của Trình Thành, các bản ghi lại cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy đã được gửi vào nhóm gia đình.
Đó là “bằng chứng chắc chắn” về việc tôi đã “quyến rũ” Trình Thành.
Những người họ hàng trước đây đối xử rất tốt với tôi lần lượt gửi tin nhắn, gửi đủ loại câu nói khó nghe:
"Trình Thi, tang lễ của anh cô mà cô cũng không đến? Cô còn có lương tâm không?"
"Đúng là sói mắt trắng."
"Quyến rũ chính anh trai của mình, thật vô liêm sỉ mà."
Giữa những lời mắng mỏ, tôi cầm điện thoại di động, lòng bàn tay run rẩy, gõ hết dòng giải thích này đến dòng giải thích khác, cuối cùng xóa từng dòng một.
Sao tôi không muốn tiễn Trình Thành lần cuối chứ?
Nhưng tôi không đủ tư cách để dự đám tang của Trình Thành.
Bởi vì bố mẹ không chào đón tôi, họ thậm chí còn cố tình che giấu thời gian và địa điểm tổ chức tang lễ.
Tôi chỉ biết nấp sau một cái cây bên ngoài nghĩa trang, nhìn mẹ đặt tro cốt Trình Thành xuống mộ, khóc khản cả cổ.
Tôi không dám đến đó.
Đợi đến khi trời tối, mọi người giải tán hết, tôi mới dám đi bộ đến ngôi mộ của Trình Thành.
Trình Thành trong bức ảnh mỉm cười ấm áp, giống y như mỗi lần anh cười với tôi vậy.
Tôi đặt một bó hoa cúc nhỏ lên mộ.
Đã qua một ngày rồi, có chút héo úa.
"Anh, em xin lỗi vì đã đến gặp anh muộn như vậy."
Trình Thành im lặng nhìn tôi và mỉm cười, như thể nói: "Không sao đâu, anh không trách A Thi."
Làm sao không trách tôi được chứ.
Trong những ngày qua, tôi luôn tự hỏi mình, nếu tôi không gửi tin nhắn đó, có phải là anh ấy sẽ không gặp tai nạn hay không?
Rõ ràng là một người sống sờ sờ, vậy mà lại có thể nằm gọn trong một chiếc bình nhỏ như vậy.
Chia lìa với tôi.
Tôi nhớ rằng khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Trình Thành đang học tại một trường đại học ở thành phố bên cạnh.
Khi đó, vì không muốn đến trường luyện thi nên Trình Kiều đã mất bình tĩnh và ném đồ đạc lung tung.
Tôi bị cô ta đánh một cái, trán tôi chuyển sang màu xanh.
Anh ấy đặt chuyến tàu đêm trở về nhà, gọi tôi xuống dưới lầu nói chuyện.
Trong mắt anh hiện lên một tia đau lòng.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói: “Trình Thi, đừng ở nhà chịu uất ức nữa, anh đưa em đi.”
Vì vậy, khi điền nguyện vọng kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã không ngần ngại điền vào trường đại học của Trình Thành.
Sau khi tốt nghiệp vài năm, chúng tôi chọn làm việc trong cùng một thành phố.
Rồi một ngày nọ, Trình Thành tiếp khách đến nỗi say rượu.
Tôi đi đón anh ấy.
Anh ấy nắm tay tôi và nói: “A Thi, anh xin lỗi.”
Vào lúc đó, tôi mới nhận ra rằng tại sao Trình Thành không tìm bạn gái trong nhiều năm.
Không lâu sau khi chính thức yêu đương với Trình Thành, anh ấy đã lấy hết số tiền tiết kiệm được khi làm việc trong vài năm qua và mua một căn nhà.
Anh ấy nói, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ có ngôi nhà chung, không có bố mẹ hay Trình Kiều, chỉ có hai chúng tôi.
Có một sự khác biệt.
Tôi biết.
Điều kiện tiên quyết để tôi được yêu chính là sự tồn tại của Trình Thành.
Trước đây, anh là bức tường chắn trước mặt tôi, có thể tránh gió và mưa.
Sau khi anh đi, tôi đứng trong mưa gió, cũng không còn nhà nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT