Ngồi trên ghế phụ, tôi vẫn không nhịn được hỏi câu đó.
"Tại sao anh lại muốn chủ tịch Từ và vợ của ông ấy nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh vậy?"
Đối phương thở dài và cho tôi biết lý do:
"Cách đây không lâu bố tôi muốn nói chuyện hợp tác dự án với chú Từ, nhưng ông ấy không biết nên tận dụng cơ hội nào, tình cờ đối phương hỏi tôi. Người lớn mà, toàn hỏi mấy câu hỏi đậi loại kiểu, đang đi học hay đang đi làm, có bạn gái chưa. Sau đó, bố tôi nhanh miệng nói rằng tôi có bạn gái rồi, tình cảm rất tốt, còn chuẩn bị kết hôn nữa, mọi chuyện liền trở nên như vậy đấy.”
Tôi sững người một lúc trên ghế, cuối cùng cũng tiêu hóa được những gì anh ấy nói.
"Sao chủ tịch lại nói như vậy?"
Thái tử gia lắc đầu nhìn tôi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Vì con trai của chủ tịch Từ năm ngoái kết hôn, năm nay sinh con nên bố tôi cảm thấy 26 tuổi rồi tôi vẫn chưa có bạn gái, điều này khiến ông rất xấu hổ, không thể mất mặt trước mặt các chiến hữu được."
Tôi sững sờ một lúc trước khi tiêu hóa những gì anh ấy vừa nói.
"Chỉ vì cái này?"
"Đúng vậy."
Không ngờ những vị chủ tịch trị giá hơn 100 triệu này lại xoắn như vậy.
Hahaha.
Tôi lại nghĩ đến một câu hỏi khác.
"Anh bảo tôi làm quen với cách gọi anh là Cố Dịch Trạch, vậy có nghĩa là chúng ta vẫn sẽ ăn tối với chủ tịch Từ thêm lần nữa?"
"Ừm, bây giờ hai công ty đang thương lượng hợp tác, việc ăn cơm cùng chú Từ là không thể tránh được."
Cũng tốt, nghĩa là tôi sẽ có thêm thu nhập.
Mục tiêu 22 vạn lại đến gần hơn một chút rồi.
9
Rất nhanh đã đến dưới lầu nhà tôi rồi.
Vừa định mở cửa xe, tôi chợt nghĩ đến bộ quần áo mình đang mặc.
"Đúng rồi, quần áo tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại anh chứ?"
Vẻ mặt thái tử gia khó hiểu, sau đó liền tỉnh táo lại.
"Không cần đâu, vốn dĩ là tặng cho em."
Vốn dĩ là tặng cho tôi?
Tôi mở to mắt nhìn anh: "Anh...sao anh không nói sớm."
Đối phương cũng hơi ngạc nhiên: "Nói gì cơ?"
…
Tôi cố nhớ lại tag của chiếc váy này đã bị cắt khi nào và nó đã bị vứt đi đâu rồi.
Bây giờ đi tìm còn kịp không?
3 vạn nhân dân tệ đấy.
Nếu tag không bị cắt, ngày mai mang đến cửa hàng tôi có thể được hoàn lại 3 vạn nhân dân tệ rồi.
Bằng cách này, khoản nợ 22 vạn chỉ còn 19 vạn.
Há há há..
“Em sao vậy?” Vẻ mặt thái tử gia lo lắng.
"Không có việc gì đâu, anh trở về lái xe cẩn thận." Tôi ngại ngùng lắc đầu, vẫy tay với đối phương.
Ngày hôm nay đúng là trải qua đủ loại thăng trầm cảm xúc mà.
Với khoản nợ khổng lồ, tôi phải đóng vai bạn gái của thái tử gia một thời thời gian, thậm chí còn ăn tối với chủ tịch tập đoàn tỷ phú.
Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Haizz.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT