Anh có thể kết hôn với em không?

Chiếc Lamborghini trên đường phố chậm rãi biến khỏi tầm mắt những người trên tầng ba.

Tần Tư Ngôn nhìn chằm chằm phương hướng xe biến mất, sắc mặt như nuốt phải mười chiếc quan tài băng, trước nay chưa từng có khó coi đến như vậy.

"Chiếc xe này... 10 tỷ. "

Không biết là ai đột nhiên thấp giọng nói nhỏ một câu như vậy, có chút không nói nên lời.

Âm thanh truyền đến bên tai năm sáu người ở đây, tựa như một quả bom nổ mạnh.

Khuôn mặt đầy sự thắc mắc và hoài nghi.

Không phải Tần Tư Ngôn nói hoàng yến mà anh ta nhìn trúng thân không một xu dính túi sao?

Cho dù là chiếc xe của người đàn ông cậu vừa lên cũng đáng tiền như vậy, thật nhanh có một cú tát vô hình đánh vào mặt họ.

Lời Tần Tư Ngôn nói với Thanh Thứ Tang: "Em đi theo một tên dã nam nhân nghèo nàn" còn chưa quá năm phút.

Hơn nữa nhìn tư thế vừa rồi tài xế mở cửa xe cho Thanh Thứ Tang, nhìn cũng không giống xe của người đàn ông bên cạnh.

Trừ khi... Thanh Thứ Tang không chỉ qua lại với một người.

Thanh Thứ Tang này cũng quá lợi hại.

Mọi người tâm tư khác nhau, nhưng ánh mắt không ngoài ý muốn có một điểm thống nhất, Tần Tư Ngôn giống như trở thành trò đùa ở giữa.

Bọn họ có thể nghĩ như thế đương nhiên người trong cuộc là Tần Tư Ngôn cũng có thể nghĩ như vậy.

Lúc này, anh ta giống như một tên hề đáng xấu hổ đã sớm bị cắm sừng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Anh ta cúi đầu, hờ hững kéo căng cổ áo sơ mi, như thể có thể lau sạch vết bẩn trên nếp nhăn bị người đạp qua cũng như bị rượu đổ vào.

"Tần tổng, chẳng qua chỉ là một tình nhân nhỏ chạy mất, sau này ngài muốn dạng người nào mà chẳng được?" Có người thấy bầu không khí quá quỷ dị, lúng túng cất lời, "Chuyện này cũng không đáng để ngài tức giận."

Tần Tư Ngôn không trả lời, anh ta chỉ nhìn về hướng Phó Bạch, hỏi: "Là em mang em ấy tới?"

Phó Bạch ở bên cạnh nghe vậy hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, gần như không để ý cười cười nói: "Làm sao em có thể mang cậu ấy đến đây? Bọn em cũng không quen biết? Quả nhiên... Cậu ấy biết rõ chúng ta có qua lại nên mới đi theo em, cậu ấy không phải muốn nhìn anh sao? A Ngôn... Người làm tổn thương anh không phải là em. "

"Anh có thời gian chất vấn em không bằng suy nghĩ thật kỹ vì sao cậu ấy cùng một nam nhân khác xuất hiện ở chỗ này, còn một thân đầy dấu hôn..."

"Đủ rồi!"

Tần Tư Ngôn lớn tiếng ngắt lời cậu ta, cơn tức giận to lớn nhanh chóng lan ra toàn thân.

Anh ta không rõ cậu đã cùng người khác lên giường chưa -- có lẽ là chưa -- Thanh Thứ Tang bẩn hay là không, trong lòng anh ta có chút không rõ.

Người anh ta nuôi ba năm, bởi vì anh ta không về tổ chức một cái sinh nhật rách nát, mà ngủ cùng người khác.

Tần Tư Ngôn càng có xu hướng nghĩ rằng Thanh Thứ Tang đang giận anh ta, chắc chắn em ấy sẽ không làm với người khác, em ấy thích mình như vậy.

Phó Bạch ngậm miệng lại, khóe mắt đỏ hoe, uất ức đến nỗi nước mắt tuôn ra.

Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng chịu qua loại uất ức này, bên cạnh lúc nào cũng có đống người vây quanh, lúc này bị Tần Tư Ngôn mắng một câu, chỉ cảm thấy cả thế giới đều nợ cậu ta.

Những người khác ở đây thân thiết với Phó Bạch nhiều năm thấy thế, lập tức vây quanh: "Tiểu Bạch, anh Tư Ngôn không có ác ý với cậu..."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Ách..." Xung quanh ồn ào, nhưng mà trải qua chuyện này, Tần Tư Ngôn ngược lại phục hồi lại tinh thần.

Anh ta đưa tay khẽ vuốt ve bả vai Phó Bạch, cố gắng thả lỏng dỗ dành nói: "Tiểu Bạch, anh không có ý trách em, nhưng em thật sự không nên đưa A Thanh đến phòng riêng này. "

A Thanh, lại là A Thanh... Phó Bạch cúi đầu khóc, trong mắt đã tràn đầy oán hận.

......

"A thu..." Thanh Thứ Tang ở trong xe một tay bám vào lưng ghế trước, một tay theo bản năng xoa cánh mũi đang ngứa ngáy, tạo ra động tĩnh kinh thiên động địa.

Cậu hắt hơi xong còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn có đứa ngốc mắng tôi. "

Lầm bầm xong liền giả chết, không lên tiếng.

Khoảnh khắc Thanh Thứ Tang lên xe, Thanh Hòa trên ghế phụ lập tức lạnh lùng xoay người, biểu đạt sự tức giận của mình.

Nhưng người em trai tốt như cậu căn bản không cảm nhận được lửa giận của anh cả yêu dấu, ngẩng mặt lên liền mời đàn ông khác lên xe.

Thanh Hòa cảm thấy lần này tuyệt đối không thể nhịn nữa, bàn tay to vừa nhấc lên định đập vào đầu Thanh Thứ Tang, người sau cảm nhận được ánh mắt của anh trong nháy mắt nước mắt bắt đầu tích tụ lại, Thanh Hòa bất lực đỡ trán.

"Em còn khóc?" Bàn tay Thanh Hòa đè lên mặt mình, tức giận đến sắc mặt tái mét, lại không thể làm gì được.

Dứt lời, Thanh Thứ Tang liền thật sự "lạch cạch" rơi nước mắt, không quan tâm tài xế và những người khác có trên xe hay không.

"Em oan ức đến hỏng rồi, anh không dỗ em thì thôi, còn định đánh em..." Thanh Thứ Tang sụt sịt, nước mắt từng giọt lăn dài, "Vậy anh đánh chết em đi. "

"Không chỉ có anh, anh gọi luôn anh ba cùng nhau đánh chết em đi, hai người có thể hợp tác cùng nhau? Em sẽ cho anh cơ hội này. "

Thanh Thứ Tang hơi nâng cằm lên, nước mắt lăn dài trên má rồi tụ lại trên cằm, vỡ vụn như nỗi bất bình.

Ngôn từ ngược lại rất cứng rắn giống như đang nói, anh lại đây quỳ xuống nghe tôi nhận sai.

Thanh Hòa: "..."

"Được rồi, không khóc." Lông mày Thanh Hòa khẽ chau lại, trong ánh mắt tất cả đều là đau lòng.

Mấy năm nay Thanh Thứ Tang đối với Tần Tư Ngôn có bao nhiêu cố chấp, anh và Thanh Túc đều thấy, lúc này cậu lại khó chịu thành như vậy không thể kìm nén được tất cả nỗi oan ức của mình.

Giọng điệu Thanh Hòa mềm nhũn: "Bé út, anh cũng không phải thật sự muốn đánh em."

Nói xong anh định lau sạch nước mắt trên mặt Thứ Tang, dỗ dành cậu, nhưng tay còn chưa hoàn toàn nâng lên đã bị người khác giành trước.

Giang Thính Văn mím chặt cánh môi, trên mặt không có biểu tình gì, dùng mu bàn tay lau đi sự ướt át trên mặt Thanh Thứ Tang, đem toàn bộ nước mắt chảy qua tay mình.

Hắn thấp giọng nói: "Không cần đau lòng..."

Giọng điệu nhẹ nhàng giống như dỗ dành.

Trong nháy mắt nhiệt độ ấm áp chạm vào làn da, Thanh Thứ Tang theo bản năng ngừng khóc.

Cậu kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, lúc này mới sực nhớ ra là cậu mời Giang Thính Văn lên xe, cảm giác mất mặt trong nháy mắt bao trùm tứ chi và xương tủy.

Thanh Thứ Tang lau sạch nước mắt trên mặt, giả vờ ho một tiếng, vùi mặt vào trong không gian của ghế lái phụ nối liền với cửa sổ xe, không lên tiếng.

Giả chết...

Nhưng bộ dạng này của cậu càng giống như sợ hãi cho nên mới không nói lời nào.

"Thanh tổng, anh đừng dọa em ấy." Lúc này, Giang Thính Văn ngước mắt nhìn về phía Thanh Hòa đang ngồi ở lái phụ, nói.

Thanh Hòa ngẩn ra, thầm nghĩ anh là ai, tôi giáo dục em trai nhà mình liên quan gì đến anh...

"Giang tổng?" Thanh Hòa sửng sốt, kinh ngạc lên tiếng.

Thanh Thứ Tang nghe động tĩnh không đúng, lỗ tai lập tức vểnh lên, lập tức ngẩng đầu lên, hai tay giữ chặt lưng ghế, lộ ra hai mắt nói: "Anh cả, hai người quen biết sao? Vậy anh hỏi xem Giang tiên sinh muốn đi đâu, sau đó bảo chú Trương đưa anh ấy đi. "

Quen biết?

Nói cũng đúng, trước mắt trong thành phố A sợ là không có mấy người thật sự quen biết Giang Thính Văn.

Bên ngoài đều biết ở thành phố A Giang gia có người thừa kế, nhưng chưa từng lộ diện, cho nên không hiểu rõ lắm.

Không giống như Thanh Hòa, Thanh Túc và Tần Tư Ngôn những người này từ nhỏ đã ở trong gia tộc, bọn họ có lúc xã giao sẽ tham dự, nhưng Giang Thính Văn thì chưa từng.

Bởi vì hắn vừa xuất ngũ trong quân đội được hai năm. Khi xuất ngũ, 26 tuổi, trên vai quân phục có hai huy hiệu ba sao, mang quân hàm đại tá.

Mặc dù hắn không có nhiều thời gian ở thành phố A, nhưng hắn đã tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của gia tộc trong vòng hai năm sau khi trở về.

Giang tổng đặc biệt yên tâm buông tay.

Hiện tại nói Giang Thính Văn là người thừa kế Giang gia, không bằng trực tiếp nói hắn là người nắm quyền Giang gia càng thích hợp hơn.

Nhưng mà Giang Thính Văn không muốn nắm giữ quyền lực nhanh như vậy, cha hắn vẫn còn nắm quyền.

Sở dĩ Thanh Hòa quen biết Giang Thính Văn là vì nhà họ Thanh và nhà họ Giang hiện đang hợp tác.

Người phụ trách chính là Giang Thính Văn và Thanh Hòa.

Thanh Hòa: "..."

Trong nháy mắt Thanh Hòa có chút hoài nghi, người khiến em trai nhà anh cố chấp ba năm rốt cuộc là ai.

Không phải do anh nhầm tên chứ, không phải Tần Tư Ngôn mà là Giang Thính Văn?

Nhưng nghĩ lại, Thanh Thứ Tang theo đuổi Tần Tư Ngôn đã ba năm, Giang Thính Văn vừa mới trở về hai năm.

Số năm không đúng, nghi ngờ không thành lập.

Nhưng Thanh Hòa vẫn đầy hoài nghi, không hiểu vì sao Giang Thính Văn lại ở cùng Thanh Thứ Tang.

Anh nhìn về phía Giang Thính Văn nói: "Giang tổng và em út nhà tôi quen nhau từ khi nào vậy? "

Giang Thính Văn: "Tối hôm qua..."

Thanh Hòa: "..."

"Làm sao vậy?" Thanh Thứ Tang còn bám lưng ghế, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh trai nhà mình, ánh mắt nghi hoặc.

Thanh Hòa bày ra vẻ mặt không nói nên lời.

Anh còn muốn hỏi, vì sao tối hôm qua hai người mới quen biết hôm nay đã có thể mời lên xe?

"Không có việc gì." Thanh Hòa nói, "Giang tổng muốn đi đâu vậy? Tôi bảo chú Trương đưa anh đi. "

Giang Thính Văn nghe vậy rũ mắt: "Công ty đi. Cám ơn..."

Thanh Hòa gật đầu, cũng không nói với chú Trương, chú Trương cũng đã vạch ra lộ trình.

Thân thể khó chịu cứ xoay người về nhìn về ghế sau, Thanh Hòa tính toán ngồi thẳng người, muốn đợi lát nữa đến địa bàn của mình sẽ cùng Thanh Thứ Tang nói chuyện.

Thấy anh quay người lại, Thanh Thứ Tang lập tức đứng thẳng lưng, hiển nhiên cũng bị tư thế nghẹn khuất kia làm cho nghẹt thở.

Chính là chỗ trống này, đầu từ lưng ghế lộ ra, cổ áo khoác ngoài theo động tác hơi trượt xuống, Thanh Hòa quét tới chỗ bất thường. (Nkyl: là dấu hôn)

Đôi mắt anh trong nháy mắt mở to, mạnh mẽ quay đầu lại, ót bị trùng kích nóng lên, cảm giác tận mắt nhìn thấy bắp cải nhà mình bị heo ủn đi. Tưởng tượng và nhìn thấy hoàn toàn khác nhau, lúc này tức giận đến muốn bốc khói.

Thanh Hòa chỉ vào một điểm nào đó trên cổ Thanh Thứ Tang, tức giận không nhẹ nói: "Đồ khốn Tần Tư Ngôn kia bắt nạt em thành như vậy? Mẹ nó thằng súc sinh!"

Chưa từng thấy anh cả nhà mình giận đến như vậy, bởi vì Thanh Thứ Tang vẫn chưa chuẩn bị nên bị dọa sợ, cậu rụt cổ lại, lại theo bản năng túm lấy cổ áo.

"Em che đi anh cũng nhìn thấy!" Ngón tay Thanh Hòa run rẩy, phá vỡ lộ trình mới, lạnh lùng nói, "Chú Trương, quay đầu xe lại! Cháu muốn giết chết thứ chó Tần Tư Ngôn kia! "

"Không phải đâu anh cả, em..."

"Là do tôi làm." Giọng điệu Giang Thính Văn thật bình tĩnh, lại giống như thả một quả bom hạt nhân xuống mặt nước tĩnh lặng, nổ đến đầu óc choáng váng.

Hắn nói, "Đừng quay xe. Người đàn ông kia, bọn tôi đã dạy dỗ xong. "

Thanh Hòa mở to hai mắt, không thể tin nhìn Giang Thính Văn.

Cảm giác như thế giới đã bị rung chuyển bởi một thảm họa.

Đây là lần đầu tiên Thanh Thứ Tang làm "chuyện xấu" khác thường như vậy, còn lập tức bị phát hiện, điều này khác với việc công khai bám lấy Tần Tư Ngôn.

Quang minh chính đại ý là người trong nhà đều biết -- Dù sao anh cả, anh ba cũng biết.

Nhưng cậu với Giang Thính Văn là bí mật "Bí mật tiếp xúc"!

Chột dạ cùng bối rối thật lớn khiến trái tim Thanh Thứ Tang đập thình thịch, căn bản không dừng lại được.

"Thanh tổng..." Lúc này, trong sự trầm mặc quỷ dị, Giang Thính Văn lên tiếng hỏi: "Anh còn thiếu em trai không? "

Miệng Thanh Hòa khẽ há: "Hả? "

Giang Thính Văn nhìn về phía Thanh Thứ Tang, giọng nói trầm thấp giống như mang theo dụ dỗ mê hoặc: "Không Tang..."

Cái tên này là một cái tên mới, nhưng Thanh Thứ Tang biết Giang Thính Văn đang gọi cậu, theo bản năng ngước mắt lên nhìn qua.

Sự hoảng sợ trong mắt cậu vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, giống như một chú nai nhỏ đang sợ hãi.

Giang Thính Văn mím môi, nói: "Anh có thể kết hôn với em không? "

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm mọi người đã ủng hộ, cúi đầu trước tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play