Thanh Thứ Tang cảm thấy mình bị Giang Thính Văn chơi hỏng rồi, bằng không vì sao cậu nghe không hiểu ba Giang đang nói gì.
Khiếp sợ trong mắt cậu không thể xua đi, môi động vài lần, chỉ là nói không nên lời. Cuối cùng vẫn là Giang Thính Văn đáp ba Giang: "Ngài nói đúng. Nhưng ba, ba dọa chồng nhỏ của con."
"Hả? Tôi đã nói gì? Thế mà đã bị dọa rồi? " Sắc mặt ba Giang lộ ra kinh ngạc, cực kỳ khó hiểu, "Tôi ăn thịt người?"
Cái gì mà tai nạn xe, dưỡng thương, bị đánh, tất cả những thứ này đều có liên quan đến mình, thoáng cái lật đổ nhận thức nhiều năm trước, Thanh Thứ Tang trong lúc nhất thời không kịp phản ứng là điều rất bình thường. Chờ thần hồn cậu trở về vị trí, ba Giang đã cúp máy.
"Sao lại cúp máy?" Giọng Thanh Thứ Tang chứa một tia không chân thật. Giang Thính Văn nghịch tóc cậu, nói: "Ba anh cảm thấy nói cách điện thoại không tốt lắm, phòng ngừa mình nói ra chuyện gì kinh người, ông ấy bảo anh có thời gian đưa em về, đến lúc đó nói sau."
Thanh Thứ Tang nhẹ giọng: "Vậy hôm nay ông ấy gọi điện muộn như vậy là vì sao?"
Giang Thính Văn cười khẽ: "Lúc đầu ông ấy không nói, cho rằng em không cần anh nữa. Ông ấy chê anh vô dụng, lại đây hỏi xem em có thật sự không cần anh không, thuận tiện giẫm đạp anh một chút nói anh không có tiền đồ."
Thanh Thứ Tang chậm nửa nhịp "A" một tiếng. Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Giang Thính Văn, nhưng lại bởi vì có quá nhiều vấn đề, căn bản không biết nên hỏi từ đâu.
Chỉ là ánh mắt lại đi trước một bước đưa ra phản ứng thẳng thắn nhất, vừa chua vừa nóng, một giây sau một giọt nước mắt nóng hổi cứ như vậy không hề có dấu hiệu mà lăn xuống.
Điều này với khi cậu bị làm cho khóc trên giường không giống nhau, đây là khóc thật.
Giang Thính Văn nhất thời ngây ngốc tại chỗ, mờ mịt luống cuống tay chân cúi đầu nhìn cậu: "Làm sao vậy Không Tang? Làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc."
"Em không muốn khóc, em cũng không biết vì sao." Vẻ mặt Thanh Thứ Tang cũng không có cảm xúc bi thương, cậu rất kinh ngạc mà lau mặt mình, "Em chỉ là... Rất đau lòng..."
Đau lòng vì Giang Thính Văn.
Cậu ngẩng đầu lên, ném ra ngoài từng điều một, hỏi trước: "Anh bị đánh hai lần vì em."
Mẹ Giang Thính Văn nói "hai trận kia đánh không vô ích" nói không phải là người ngoài, căn bản không phải là thế thân mà bản thân ngộ nhận, vẫn luôn là Thanh Thứ Tang.
Trong lòng Thanh Thứ Tang chua xót, trong những năm tháng cậu không biết, có một người lại yêu cậu đến mức này.
Giang Thính Văn: "Ừ..."
Thanh Thứ Tang: "Lần đầu tiên tại sao lại bị đánh. "
Giang Thính Văn: "Come out với gia đình."
Ba Giang Thính Văn là quân nhân, ông nội là quân nhân, ông sẽ giống như tổ tiên, cha mẹ của mình, ở độ tuổi sung sức nhất nguyện trung thành với tổ quốc.
Kỷ luật quân nhân thế gia rất rõ ràng, còn có gia phong không thể phá vỡ, nhưng bởi vì gia phong nghiêm khắc, kỷ luật rõ ràng, mới luôn giữ mãi quan điểm của mình.
Ví dụ như luật hôn nhân đồng giới trong nước đã được thông qua từ mấy chục năm trước, nhưng ba Giang kiên quyết nhận định đây là điều trái với luân thường đạo lý.
Khi đó chỉ còn ba tháng nữa đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Giang Thính Văn đăng ký nguyện vọng vào trường quân đội nghiêm khắc nhất mà ông nội và ba đã từng ở, nhưng Thanh Thứ Tang giống như một đóa hoa hướng dương đột nhiên xuất hiện.
Trên tay Giang Thính Văn ôm một bó hoa hồng về nhà, mẹ Giang nhìn thấy cũng không coi trọng, dường như đã thành thói quen, cười nói: "Lại có bạn học thổ lộ với con nữa?"
Nói xong lại nói, "Nhưng con tốt nhất vẫn không nên chậm trễ người ta. Trường quân đội đặc biệt, con đăng ký nguyện vọng thậm chí không thể chạm vào điện thoại, không nên làm chậm trễ thanh xuân của người khác."
Giang Thính Văn sờ khẩu trang trên mặt, tháo ra: "Vâng..."
Lần này mẹ Giang ngược lại có chút kinh ngạc. Bình thường khi bà nói ra những lời này như thường lệ, Giang Thính Văn đều lạnh nhạt nói: "Đã từ chối rồi."
Mẹ Giang thấy lạ: "Con gái nhà ai vậy?"
Giang Thính Văn dời tầm mắt khỏi bông hồng rực rỡ: "Không phải con gái."
"A?"
"Là con trai."
"A?"
Còn có những nam sinh khác tỏ tình với Giang Thính Văn, mẹ Giang không phải không biết, nhưng Giang Thính Văn chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Cái này..." Mẹ Giang đè nén khóe miệng muốn cười, rất ngạc nhiên, "Con đã trưởng thành, thích hay không thích mẹ mặc kệ con, nhưng nếu con đã hiểu rõ nhưng lại muốn làm chậm trễ người khác, như vậy mẹ sẽ tức giận, đứa nhỏ mẹ dạy không thể vô trách nhiệm. Con trai hay con gái mẹ đều có thể tiếp nhận, chỉ là ba con..."
"Em ấy không thích con." Giang Thính Văn đặt hoa lên bàn trà: "Em ấy chỉ chơi trò chơi."
"Vậy con?"
"Con cũng không thích."
Cùng ngày nói không thích một tháng sau Giang Thính Văn come out với người nhà. Tuy có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng mẹ Giang vẫn rất kinh ngạc, hơn nữa bà không ngăn được ba Giang!
Nghe Giang Thính Văn nói mình thích một người con trai ba Giang trừng lớn đôi mắt, dường như cảm thấy trời đất đều sụp đổ, còn cảm thấy có bệnh.
Cái gia pháp kia không chừa một chút đường sống rơi vào trên người. Ba Giang là quân nhân, thân kinh bách chiến, biết đánh người như thế nào mới có thể khiến cho người ta đau nhất, càng biết đánh người như thế nào có thể đánh ra nội thương, lại giữ lại tính mạng người.
Giang Thính Văn nằm trực tiếp trên giường bệnh nửa tháng. Chờ ba Giang hỏi hắn hết bệnh thích đàn ông chưa, Giang Thính Văn nói thẳng: "Nặng hơn. Không phải em ấy thì không thể. "
Ba Giang tức giận thiếu chút nữa đánh chết hắn. Lần này mẹ Giang trực tiếp khóc một trận, nói muốn đánh nữa thì đánh chết tôi luôn đi, lúc này mới ngăn được ba Giang. Hơn nữa khi đó cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần, ba Giang có tức giận cũng không thể làm gì được, lấy đại cục làm trọng.
......
"Nhưng anh căn bản không muốn đi làm quen với em." Ánh mắt Thanh Thứ Tang đỏ hoe, "Nào có ai thích người ta như anh chứ? Anh còn oan ức?"
"Anh rất muốn đi." Giang Thính Văn nắm tay cậu trong tay, giọng điệu có chút mất mát vô lực với hiện thực, "Nhưng anh phải đi, đi học trường quân đội. Khi đó biết em, anh sợ em không thích anh, anh đau lòng; Cũng sợ em thích anh, chờ anh đi rồi em đau khổ, anh càng đau lòng -- càng sợ em thích anh chờ anh, cuối cùng bị thời gian tra tấn quá lâu lại mất em... So với chết còn khó chịu hơn."
"Mỗi một trường hợp ngày nào anh cũng đưa ra giả thiết, thế nào cũng thấy không ổn."
Giang Thính Văn cười một cái, nói: "Vậy nên ngày nào trước khi ngủ anh cũng sẽ ước nguyện."
Thanh Thứ Tang: "Cái gì?"
"Khi đó em còn chưa trưởng thành, anh đã ước -- hi vọng Thanh Thứ Tang không có người mình thích."
Thanh Thứ Tang mắng: "Có bệnh..."
Cậu ôm lấy eo Giang Thính Văn, vùi mặt vào lồng ngực hắn, hồi lâu không nói gì.
"Chờ em trưởng thành, trước khi đi ngủ anh lại đổi nguyện vọng."
"Ách..." Âm thanh rầu rĩ của Thanh Thứ Tang từ phía dưới truyền ra, "Cái gì?"
Giang Thính Văn xoa đầu Thanh Thứ Tang, giống như xoa đầu động vật nhỏ: "Hi vọng Thanh Thứ Tang không yêu đương."
Thanh Thứ Tang nắm lấy bàn tay của Giang Thính Văn đang làm loạn trên đỉnh đầu: "Vậy lần thứ hai bị đánh thì sao? Anh cứu em một mạng, có rất nhiều công lao, Ô... Tại sao ba lại đánh anh?"
Giang Thính Văn: "Bởi vì thành tích ở trường rất nổi bật, anh tốt nghiệp sớm -- tức là phải đến quân đội báo danh."
Đương nhiên, quân đội hắn đi càng nghiêm khắc và kỷ luật hơn, còn rất không "thông tình đạt lý".
Người được chọn chỉ có một lần cơ hội báo danh, trừ phi đã chết, bằng không chỉ cần không đi, cuối cùng sẽ không thể đi. Đây là một việc cả đời chỉ có thể trải qua một lần.
Giang Thính Văn: "Trước khi đi, anh muốn tự mình đến thăm em."
Thanh Thứ Tang nghi ngờ: "Tự mình?"
Giang Thính Văn mím môi, không giải thích.
Hắn may mắn được gặp Thanh Thứ Tang, nhưng hôm đó lại rất tệ, hắn chứng kiến khoảnh khắc tai nạn xảy ra.
Trơ mắt nhìn chiếc xe không biết vì nguyên nhân gì xông thẳng về phía Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn không chút suy nghĩ đã vọt lên.
Một khắc kia trái tim tựa như đã ngừng lại, bây giờ hắn đã không nhớ rõ cảm nhận cụ thể lúc đó.
Chỉ biết ôm Thanh Thứ Tang lăn xuống đất, Giang Thính Văn hoảng loạn kiểm tra vết thương của người trong ngực. Đập vào mắt là đầu Thanh Thứ Tang đầy máu, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Sau khi cấp cứu, bác sĩ nói Thanh Thứ Tang bị chấn động não, hơn nữa tương đối nghiêm trọng, không thể tỉnh lại ngay được.
Mà sáng sớm hôm sau Giang Thính Văn phải xuất phát đi báo danh, hắn không đi. Hắn muốn chờ Thanh Thứ Tang tỉnh lại.
Đó là lần phản nghịch thứ hai trong đời hắn, cùng lần phản nghịch đầu tiên giống nhau, lần này phản nghịch vẫn vì Thanh Thứ Tang.
Ba Giang ở quân đội có chức vị cao nhất, cho dù sau này xuất ngũ cũng chiếm một vị trí nhỏ ở đó.
Khi đến ngày báo danh, ông lại không nghe thấy tên con trai nhà mình từ bạn tốt nhiều năm, biết ngay đã có chuyện.
Sau khi biết Giang Thính Văn ở đâu, ba Giang giận không thể át, không ngừng vó ngựa tìm Giang Thính Văn đánh hắn vào viện. So với lần đầu tiên bị đánh còn tàn nhẫn hơn, Giang Thính Văn ngay cả ngồi dậy cũng khó.
Một tháng sau, Giang Thính Văn vẫn đi quân đội báo danh -- ba Giang cũng không thay Giang Thính Văn cầu tình, ông chỉ quay lại dáng vẻ Giang Thính Văn trên giường bệnh không đứng dậy được, gửi cho bạn tốt nhiều năm, nói: "Hôm đi báo danh đã chết một lần. "
Hiện tại sống lại. Yếu tố bất khả kháng không nằm trong quy tắc chỉ có thể báo danh một lần trong đời, tên Giang Thính Văn vẫn còn trong danh sách.
Giải quyết xong chuyện, ba Giang nhẫn nhịn tính tình, hỏi: "Không phải vì cứu người mới không báo danh sao. Người đâu? Là ai?"
Giang Thính Văn nằm sấp nhìn ông: "Cách vách. Thanh Thứ Tang..."
Bốn năm trước nghe qua cái tên này, hơn nữa trí nhớ rất tốt ba Giang: "..."
Ông chỉ vào mũi Giang Thính Văn: "Tính xấu của anh vẫn không đổi?!"
Giang Thính Văn: "Ừ..."
Ba Giang trừng mắt: "Anh dám đi tìm cậu ta lần nữa, tôi sẽ thật sự để anh chết trong bệnh viện này."
"Tùy." Giang Thính Văn nhắm mắt lại, ngay cả nhìn ông cũng không nhìn.
Nhưng không cần ba Giang nói, Giang Thính Văn cũng không đi tìm Thanh Thứ Tang. Hắn nghe thấy âm thanh cách vách, thiếu niên có rất nhiều bạn bè...
Chuyện Thanh Thứ Tang xảy ra tai nạn người trong nhà không biết, cậu không nói cho gia đình biết, sợ bọn họ lo lắng.
Nhưng cậu có rất nhiều bạn bè, ngày nào trong phòng bệnh cũng không thiếu người đến. Giang Thính Văn không rõ nội dung cụ thể, nhưng biết Thanh Thứ Tang tương đối vui vẻ.
Sau khi khỏi, Giang Thính Văn sẽ đi, hơn nữa trong quân đội còn không bằng trường quân đội, không có thực chiến còn tốt hơn, nếu có thực chiến còn có thể mất mạng, nhưng quân đội mà Giang Thính Văn đi có -- ba Giang.
Quân lệnh như núi, trước khi thực chiến ai nấy đều ký quân lệnh, là chết hay sống nhìn bản lĩnh của mình, đương nhiên phải biết rõ mình đến cuối cùng có thể tự nguyện từ bỏ, đầu hàng không.
Giang Thính Văn cũng không có ý định lấy thân phận ân nhân cứu mạng xuất hiện, xuất hiện sẽ khiến đối phương nhớ kỹ phần nhân tình này, nhưng hắn không muốn.
......
"Sau đó lại để người khác cướp mất!" Thanh Thứ Tang càng nghĩ càng tức, vì 3 năm ngốc nghếch kia của mình, vì Giang Thính Văn tự cho là đúng, cậu giơ tay đấm vào cơ bụng Giang Thính Văn, "Anh đúng là không oan chút nào! ! "
"Anh không phải... Anh chỉ muốn trân trọng em..." Giang Thính Văn tự giải thích: "Thân phận tương đối đặc biệt, nếu may mắn được em thích, đương nhiên anh sẽ vui vẻ, nhưng phải chờ nhiều năm."
Hắn nghiêm túc lại phiền muộn mà nói: "Yêu xa đã rất khó khăn, huống chi là ý niệm đồng tính."
Nước mắt Thanh Thứ Tang còn treo ở đuôi mắt, nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng: "Anh bị bệnh thần kinh à."
Cái mũi cậu hít hít: "Nếu em kết hôn với người khác thì sao?"
Sắc mặt Giang Thính Văn có chút căng thẳng: "Không có nếu."
Thanh Thứ Tang hừ nói: "Chắc chắn anh đã nghĩ qua giả thiết."
Giang Thính Văn trầm mặc, thấp giọng: "Đó là việc của anh. Dù sao em cũng không biết anh, sẽ không vì anh mà đau khổ."
Nghe xong, Thanh Thứ Tang đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, ngẩng đầu: "Giang Kiều Kiều..."
Giang Thính Văn: "Hả?"
"Em luôn cảm thấy có chỗ tương đối khả nghi."
"Ở đâu?"
Nghĩ nghĩ Thanh Thứ Tang quyết định nói ngày cậu rời khỏi Tần Tư Ngôn, Giang Thính Văn đúng lúc xuất hiện: "Đêm đó em bỏ đi, tại sao anh lại xuất hiện một cách khéo léo như vậy? Anh lúc ấy giống như... Không phải giống như, mà là cố ý chạy về phía em. Vì sao?'
Nghe vậy ánh mắt Giang Thính Văn có chút né tránh, không dám hé răng.
"Hả?"
Giang Thính Văn nắm lấy bàn tay sờ loạn của đối phương, tự khai báo: "Anh theo dõi em. Bằng không em nghĩ anh chỉ dựa vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên ở trường trung học có thể thích em nhiều năm như vậy sao?"
Từ trung học lúc Thanh Thứ Tang tìm đến, hắn đã bắt đầu chú ý. Hắn vốn tưởng sẽ không có cảm giác đặc biệt gì, không ngờ rằng càng chú ý càng thích.
Giang Thính Văn cũng không rõ vì sao không phải Thanh Thứ Tang thì không được, hình như gia phong từ nhỏ đến lớn của hắn đều quá nghiêm khắc, lại theo khuôn phép, hắn vốn tưởng mình sẽ chịu ảnh hưởng của quân nhân thế gia làm quân nhân, tổng giám đốc đủ tư cách.
Nhưng Thanh Thứ Tang phản nghịch đã phá vỡ quy tắc sinh hoạt nhiều năm của hắn. Cậu chói mắt như vậy, hơn nữa lúc đến tặng hoa không chút che giấu ý đồ của mình.
Trò chơi là trò chơi, không biết hắn là không biết hắn. Nhưng Giang Thính Văn muốn cậu biết mình.
Không phải hắn thấy sắc nảy lòng tham, theo thâm nhập suy xét, khi đó hắn nghĩ đến Thanh Thứ Tang cũng chỉ có một ý niệm mãnh liệt -- hắn muốn cùng người này sống cả đời. Muốn ánh mắt vĩnh viễn sáng ngời ấy của cậu đều đặt trên người mình. Nóng bỏng phóng khoáng, phóng túng.
Tựa như có thể đem hoa hồng rực rỡ không thèm để ý nhét vào trong ngực hắn, cười nói không sao cả đây chỉ là trò chơi, đàn anh đừng để em thua, cùng với nụ hôn có độ tiến lùi rơi trên hoa hồng của hắn, cậu nói cho dù là trò chơi cũng sẽ không hôn đang anh, đây là việc chỉ có hai người thích nhau mới có thể làm, bằng không chỉ là phù phiếm. Giang Thính Văn muốn cậu thích mình.
Sau khi hắn xuất ngũ, biết Thanh Thứ Tang và Tần Tư Ngôn ở bên nhau, thật sự rất đau lòng. Nguyện vọng ngày nào trước khi đi ngủ của hắn vẫn chưa thành hiện thực, Thanh Thứ Tang yêu đương, hắn cảm thấy mình cũng nên tỉnh lại.
Nhưng dành một chút thời gian chú ý, hắn lại phát hiện giống như không phải như vậy. Hắn phát hiện Thanh Thứ Tang luôn ở trong biệt thự, gần như không đi ra ngoài, cho dù đi ra cũng đi cùng Tần Tư Ngôn, việc cậu làm mỗi ngày chỉ là chờ Tần Tư Ngôn trở về.
Giang Thính Văn cái gì cũng hiểu, người hắn muốn trân trọng đang chậm rãi héo rũ trong tay một người không biết quý trọng cậu.
Ngày Thanh Thứ Tang và Tần Tư Ngôn chia tay, Giang Thính Văn dừng xe ở ven đường căn biệt thự giống như một cái lồng vàng kia.
Bầu trời đổ mưa, gần 11 giờ đêm lạnh như vậy, nhưng người thiếu niên kia chỉ mặc chiếc áo sơmi mỏng manh, cứ như vậy kéo vali bật ô dứt khoát rời đi.
Cậu bi thương như vậy, bóng lưng nhỏ yếu lại cô đơn, Giang Thính Văn nhìn thật lâu, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.
Người thiếu niên mà hắn yêu bị thương tổn. Nhưng người thiếu niên ấy dường như đã nghĩ thông, cậu đang trưởng thành, sống lại, Giang Thính Văn lại không tự chủ được vui mừng.
Giang Thính Văn muốn Thanh Thứ Tang vui vẻ, tựa như bông hồng năm đó cậu tặng cho mình, bên trong tấm card, hắn ghi -- Thanh Thứ Tang vĩnh viễn Không Tang.
--
Thanh Thứ Tang dùng sức ôm chặt Giang Thính Văn, không ngăn được tiếng nghẹn ngào: "Trên thế giới này sao lại có một Giang Thính Văn như vậy, còn bị em bắt gặp."
Giang Thính Văn cười khẽ, hắn nâng mặt Thanh Thứ Tang lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc..."
"Không được đâu, chỉ muốn khóc..." Khóe mắt Thanh Thứ Tang đỏ hoe, nước mắt tí tách rơi xuống, "Em thật sự rất yêu anh."
Cho nên nói ông trời có đôi khi thật sự rất công bằng, để Thanh Thứ Tang đụng phải bức tường nam ngốc nghếch 3 năm, lại cho cậu một Giang Thính Văn hoàn mỹ.
Giang Thính Văn: "Sau này chồng nhỏ cũng luôn yêu anh có được không."
Thanh Thứ Tang: "Vâng!"
Đêm nay thật sự nói quá nhiều, Giang Thính Văn chống lên trán Thanh Thứ Tang: "Trộm nói với em... Thời điểm biết em cùng người kia ở bên nhau, em biết mỗi ngày trước khi ngủ anh đều ước gì không? "
"Cái gì?"
Giang Thính Văn cười: "Hi vọng Thanh Thứ Tang chia tay ngay. "
Thanh Thứ Tang: "Nguyện vọng đã thành hiện thực. Chia rồi..."
Giang Thính Văn: "Đợi đến khi em thật sự chia tay, nguyện vọng của anh liền biến thành -- hi vọng chồng nhỏ dễ lừa một chút, kết hôn với anh."
Thật là thận trọng từng bước a. Thanh Thứ Tang bình tĩnh không ít, nói: "Thành hiện thực. Em rất dễ lừa, kết hôn với anh."
Nhìn sự thanh minh trong mắt Thanh Thứ Tang, lòng Giang Thính Văn đầy ắp sung sướng, giống như đang nói bí mật: "Bây giờ anh lại có nguyện vọng mới."
Thanh Thứ Tang cổ vũ: "Cái gì nha?"
Ngay sau đó, Thanh Thứ Tang căn bản không thấy bàn tay Giang Thính Văn vươn đến chỗ nào, chỉ thấy cái tay xương khớp rõ ràng, bình thường không ít lần bắt nạt cậu, lúc này cầm một chiếc nhẫn màu bạc. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất chiếu rọi, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt sắc lạnh.
Giang Thính Văn có chút hồi hộp, lại thật sự mong đợi: "Chồng nhỏ. Ông xã. Cưới anh đi, được không?"