Thanh Thứ Tang không biết mình đã khóc lóc cầu xin tha thứ mau chóng kết thúc trong bao lâu.
Cậu chỉ nhớ mình nhận được đãi ngộ hoàn toàn khác so với đêm đầu tiên, chạy cũng không kịp.
Thanh Thứ Tang khóc đến khó thở, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương sớm, cuối cùng sắc trời tối đen như mực không biết đã mấy giờ, Giang Thính Văn mới lái xe về nhà.
Cậu một thân mệt mỏi, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động lúc được ôm đi tắm cũng không có cảm giác gì, ngủ say như ch**.
Quả nhiên ngày hôm sau không thể đến công ty cậu căn bản không dậy nổi, Lý Dương phải gọi hơn chục cuộc cậu mới bắt máy.
"Anh đang ở đâu?" Giọng của Lý Dương dường như không mấy chân thật, có chút mơ hồ truyền vào tai cậu, "Lúc này không định làm ca sĩ nữa? Thanh Thứ Tang mấy giờ rồi anh còn chưa đến công ty ——"
Thanh Thứ Tang híp mắt nhìn điện thoại, hai giờ chiều... 2 giờ chiều?!
Cậu phịch một tiếng ngồi dậy, lại phịch một tiếng mềm nhũn ngã xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, đau lòng nói: "Anh Dương, hôm nay không đi được."
Lý Dương đang định hỏi lý do bỗng nghe thấy giọng nói của cậu, ngạc nhiên hỏi: "Anh bị bệnh à? Chuyện này quá nghiêm trọng."
"Ách..." Thanh Thứ Tang nhìn chằm chằm đèn chùm xinh đẹp tinh xảo đến xuất thần, "Ừm..."
"Ai, vậy hai ngày nay anh nghỉ ngơi đi, tôi nói với Trần Trì một tiếng..." Lý Dương nói, "Nhưng mà sau khi anh đến nhất định phải nhanh chóng bắt kịp tiến độ của bọn họ, tập 7 của chương trình tạp kỹ《I Am Me》 rất nhanh sẽ bắt đầu, lúc này tuyệt đối không thể chậm trễ."
Thanh Thứ Tang không đổi sắc: "Yên tâm..."
Sau khi cúp máy, Thanh Thứ Tang ôm chăn tự hỏi nhân sinh.
Vị trí bên cạnh trống rỗng, Giang Thính Văn đã sớm đi làm.
Nhìn kỹ, trên bàn cạnh giường ngủ có một tờ note hình vuông màu kaki.
Thanh Thứ Tang cố nén khó chịu vươn tay ra, chỉ thấy chữ trên tờ giấy kia mạnh mẽ hữu lực, nét bút sắc bén, rất xứng với ngoại hình của người tên Giang Thính Văn này.
Tính cách anh ấy cũng quá dịu dàng... Thanh Thứ Tang kịp thời ngăn chặn ý nghĩ này, thầm nghĩ, anh ấy không dịu dàng! Giang Thính Văn giả vờ!
—— Không Tang, hôm qua là do anh quá đáng, xin lỗi. Đừng tức giận, tối nay về anh có thể quỳ trên bàn phím. Làm ơn...
Thanh Thứ Tang: "..."
Nhìn hắn ghi nhiều như vậy, Thanh Thứ Tang tự động tưởng tượng ra thần thái động tác nhỏ của Giang Thính Văn nhẹ nhàng nói những lời này.
Thật là một người đàn ông ấm áp dịu dàng.
Nhưng hôm qua anh ấy thật quá đáng!
Giang Thính Văn ấn Thanh Thứ Tang, ở bên tai cậu nói: "Không được trốn..."
Ban đầu Thanh Thứ Tang không muốn trốn, khi nghe thấy "Đừng chạy trốn, không được từ chối", cậu còn rất khó hiểu, nghĩ thầm tôi chạy cái gì từ chối cái gì, tôi còn rất vui đây này.
Nhưng sau nửa giờ, Thanh Thứ Tang không thể làm được nữa, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt sinh lý lần lượt rơi xuống.
Cậu run rẩy nói: "Anh nhẹ một chút..."
Giang Thính Văn không động đậy, vẫn nắm cằm cậu, ép cậu nói: "Không Tang, sau này đừng gặp Tần Tư Ngôn nữa, cũng không được thích anh ta nữa, được không?"
"Em, em không có... Em không thích anh ta..." Thanh Thứ Tang nhỏ giọng hít vào một hơi, "Giang tiên sinh Giang tiên sinh..."
"Giang Thính Văn!"
Không gian trong xe vốn không nhiều lắm, Thanh Thứ Tang nước mắt lưng tròng bò về phía trước, lại bị khống chế ấn tay lên cửa sổ xe.
Còng tay được nối liền vang lên.
Bả vai Thanh Thứ Tang run rẩy, ngón tay không kiểm soát được cuộn tròn, một thân mồ hôi.
Trên xe một mớ hỗn độn.
......
Ánh mắt Thanh Thứ Tang tan rã, vẫn tủi thân nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ đến lời Giang Thính Văn ghi trên giấy "Tối nay về anh có thể quỳ trên bàn phím" cậu chợt giật mình, lập tức xoay người đứng lên.
Về nhà à? Về nhà rồi gặp mặt?
Không bao giờ! Đừng nói nhìn thấy, chỉ nghĩ đến cái tên này Thanh Thứ Tang lập tức liên tưởng đến đêm qua.
Cậu xoa mặt xoa eo mặc quần áo rửa mặt, cuối cùng nhanh nhẹn đến công ty.
Nhìn cậu đến Lý Dương còn rất kinh ngạc, sau đó nghe Thanh Thứ Tang nói, vì đuổi kịp tiến độ, gần nhất sẽ không về nhà.
Đồng đội và trận đấu đều rất quan trọng.
Lý Dương đang muốn thương lượng với họ chuyện này, trước khi ghi hình tập 7 của chương trình tạp kỹ để cho bọn họ đến ở công ty.
Sắp xếp ký túc xá.
Thấy Thanh Thứ Tang nhắc đến chuyện này, anh vui vẻ đồng ý.
Lý Dương với đồng đội đều cho rằng Thanh Thứ Tang bị cảm nặng, trước mắt cậu không cần luyện tập động tác vũ đạo quá lớn, Thanh Thứ Tang không biết giải thích ra sao, nhưng cũng vui vẻ đồng ý.
Từ đó về sau, Thanh Thứ Tang rất bận rộn, không gặp mặt Giang Thính Văn.
Trong lúc đó Giang Thính Văn có ghé qua hai lần, Tống Từ Xướng từ trong phòng tập nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, trực tiếp gọi Thanh Thứ Tang: "Thứ Tang, bạn trai anh đến rồi."
Nghe thấy xưng hô này Thanh Thứ Tang lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai lên, sau đó lại sờ gáy bước đến bên cửa sổ nhìn Giang Thính Văn trước cửa công ty, nhưng không đi xuống.
Trên tờ note nói chờ hắn về nhà, nhưng Thanh Thứ Tang trực tiếp chạy, nếu hắn có hỏi cũng không thể nói tôi sợ bạn nhỏ của anh chứ?
Điều này cũng quá xấu hổ.
Thanh Thứ Tang không muốn mất mặt như vậy, cho nên trực tiếp gọi điện cho Giang Thính Văn nói gần đây bận, sau đó biến mất.
Lần thứ ba Giang Thính Văn bị từ chối rũ mắt mím môi, hắn đứng cạnh xe trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn phòng tập của Thanh Thứ Tang, khiến Thanh Thứ Tang sợ đến mức vội vàng trốn đi.
......
Không thấy được người cũng chỉ có thể trở về.
Giang Thính Văn lên xe.
"Chậc, lão đại, anh lại bị từ chối?" Phương Tiền theo Giang Thính Văn đến tìm Thanh Thứ Tang, thuận tiện nói chuyện hợp đồng, thấy Giang Thính Văn bày ra vẻ cô đơn mà hỏi một câu.
Giang Thính Văn không trả lời, cúi đầu nhìn điện thoại.
Họ cũng ít nhắn tin hơn.
Giang Thính Văn mở phần mềm trò chuyện, nhấn vào khung chat, nhập từng chữ một.
Giang Thính Văn: "Không Tang, anh không có ý dọa em, là anh sai."
Giang Thính Văn: "Anh sẽ không bao giờ hung dữ nữa."
Giang Thính Văn: "Có thể gặp anh một lần không, em không cần không để ý đến anh."
Giang Thính Văn: "Được không?"
Điện thoại của Thanh Thứ Tang không để trên người, dù sao cũng phải luyện tập, không có thời gian nghỉ.
Chờ đến khi cậu thấy tin nhắn đã là buổi tối, nhìn hết tin nhắn này lại đến tin nhắn khác Thanh Thứ Tang có chút dở khóc dở cười.
Cậu đúng là đang trốn Giang Thính Văn, nhưng cũng không phải không để ý đến hắn.
Hơn nữa cậu cũng chỉ vì ngày hôm đó nên nhìn Giang Thính Văn có chút sợ, bây giờ đã qua lâu như thế cậu còn sợ hắn hung dữ sao.
Hơn nữa chỗ tốt của hung dữ... Rất sung sướng...
Lúc này trốn là do da mặt Thanh Thứ Tang mỏng, hôm đó sợ hãi chạy trốn rất mất mặt, quá xấu hổ.
"Khụ khụ..." Thanh Thứ Tang hắng giọng, chuẩn bị tốt giọng nói, nhưng lúc mở miệng nói chuyện vẫn có chút ngượng ngùng, giống như thật sự đang đối mặt với Giang Thính Văn, cậu nhẹ giọng nói, "Em không phải không để ý đến anh... Đây là do bận, chờ em hết bận xong sẽ về."
Tin nhắn vừa gửi đã nhận được cuộc gọi video.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trong đêm khuya, Thanh Thứ Tang sợ đến mức tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống, sau đó cậu lại luống cuống tay chân định ấn trả lời, ngón tay cái không nghe lời trực tiếp ấn thành cúp máy.
Thanh Thứ Tang: "..."
Được rồi, phản ứng này nói không phải không để ý đến cũng không ai tin.
Quả nhiên, hai giây sau Giang Thính Văn gửi voice chat.
"Không Tang, đừng tức giận, anh sẽ không bao giờ hung dữ nữa." Giọng điệu của hắn rất thấp, không còn cường thế hung ác như ngày trong xe đó.
"Em không để ý đến anh, anh không biết nên làm gì bây giờ."
Thanh Thứ Tang túm lấy áo trước ngực, ở trong lòng chửi thề, đệt, tại sao phải dùng loại giọng nói với ngữ khí này nói chuyện, sẽ nhịn không được mà mềm lòng.
Nếu làm như vậy sẽ giống như cậu phạm phải sai lầm lớn khiến Giang Thính Văn chịu oan ức.
Thanh Thứ Tang gọi video lại.
Chỉ giây lát Giang Thính Văn đã nghe máy.
"Không Tang." Hắn gọi, trong giọng điệu ấy rõ ràng mang theo vui mừng.
Công ty có kinh phí rất dồi dào, mọi người trong đội đều ở trong ký túc xá nhân viên, phòng được bố trí đều là phòng đơn.
Các thiết bị tiện nghi được trang bị đầy đủ có cả cách âm.
Cho nên Thanh Thứ Tang nhận điện thoại không hề cố kỵ, cậu lộ mặt, đang muốn phản bác "Em nào có không để ý đến anh", lập tức nhận ra có chút không đúng.
Mắt Giang Thính Văn hơi đỏ.
Thanh Thứ Tang thốt lên: "Giang tiên sinh mắt anh bị sao vậy?"
Nghe vậy chỉ thấy mặt Giang Thính Văn càng kề sát màn hình, giống như theo lời Thanh Thứ Tang nhìn mặt của mình.
Thanh Thứ Tang bị khuôn mặt gần sát của hắn làm cho kinh hãi không dám nhúc nhích, góc độ chết người như vậy cũng không làm mặt hắn biến dạng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Giang Thính Văn chớp mắt, Thanh Thứ Tang cứ như vậy trơ mắt nhìn ánh mắt hắn càng đỏ hơn.
Không những thế, trong đôi mắt sâu thẳm như màn đêm ấy dường như còn có một màn sương mờ mịt.
Thanh Thứ Tang: "..."
"Anh đi tìm em, em căn bản không muốn gặp anh." Giang Thính Văn thì thầm.
"Anh cũng chỉ có thể trốn đi khóc."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Anh vẫn muốn tìm em, nhưng lại sợ em chán ghét anh, phiền chán anh."
"Cho nên anh vẫn chỉ có thể khóc."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Không Tang..." Giang Thính Văn lùi ra xa một chút, để mặt của mình với vị trí xương quai xanh dưới cổ lộ ra, yết hầu khẽ chuyển động cực kỳ nhẹ nhàng như dụ dỗ, "Chồng, tiểu tiên sinh, em mau để ý đến anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Thính Văn hiện tại: Anh sẽ không bao giờ hung dữ nữa.
Giang Thính Văn sau này: Chỉ cần để anh ghen anh sẽ còn hung dữ.
NK: Còn một chương mai mình sẽ bù sau, mà tự dưng thấy truyện này hơi giống truyện teen :)))