Trong lòng anh cũng đặt ra câu hỏi của riêng mình. Lâm Hạ, em vì một người ngoài đều có thể quan tâm hơn anh sao. Nhưng cũng từ lời của cô anh mới biết hóa ra lâu nay ba anh sức khoẻ không hề tốt, vậy nên mới năm lần mười lượt đến tìm anh muốn anh có thể về công ty giúp xử lý công việc, nhưng những kí ức của anh và mẹ trong căn nhà đó quả thực không hề vui. Tang Kiệt không phải chưa từng đến căn nhà đó. Diêu Bích là vợ của Tang Phi Vũ, là người vợ danh chính ngôn thuận được cả xã hội đều biết, nhưng cái mà tất cả mọi người đều không biết đó chính là bà ấy được hứa hôn cùng Tang Phi Vũ, khi đó ông đang yêu mẹ anh, đến khi Diêu Bích cùng người nhà của mình lợi dụng lòng tốt của Tang Phi Vũ, khiến ông cùng bà phát sinh chuyện thân mật dẫn đến có thai liền làm lớn chuyện bắt ông phải lấy bà. Cho đến khi hai người cùng chung một nhà xong Tang Phi Vũ quay trở lại gặp mẹ Tang Kiệt lần cuối cũng mới biết bà cũng mang thai Tang Kiệt rồi.
Tang Kiệt sinh sau Tang Ninh không lâu nhưng lại ít hơn chị gái một tuổi, nói thế nào đi chăng nữa, Diêu Bích đều không chấp nhận Tang Kiệt cùng mẹ của anh, luôn gây sự thậm chí không ngại ngần gây thương tổn cho mẹ của anh. Từ đó đến khi anh nhận thức được, hai mẹ con liền đưa nhau dời khỏi nhà họ Tang sống tần tào cùng nhau cho đến tận bây giờ.
Đến hiện tại, sức khoẻ Tang Phu Vũ không tốt, Diêu Bích lại bị bệnh nặng không thể đi lại, chỉ còn hơi tàn chút ít sức sống sống qua ngày nhờ vào các loại máy móc y tế. Tang Ninh lại không có khuynh hướng phát triển ngành tài chính, một mức muốn theo nghiệp diễn viên điều này khiến Tang Phi Vũ thực sự khó xử, chỉ mông Tang Kiệt trở về nên mới cùng anh dùng bữa cơm hôm nay.
Tang Kiệt khi nhìn thấy Lâm Hạ bước vào nơi này mới biết hóa ra cô đến đây làm thêm. Mỗi lần Lâm Hạ nhìn theo bóng anh ở cổng trường anh đều cố tình tỏ như không hề nhìn thấy. Nhưng nhìn thấy cô không muốn ba mẹ quá vất vả đến nơi này, trong lòng anh cũng cực kỳ ngổn ngang rung động.
Lâm Hạ vốn là người có trí tuệ, nhưng anh lại không hiểu sao cô không theo học ngành tài chính, tất cả nhưng quan điểm đầu tư tài chính đều được cô nắm bắt và đưa ra mục tiêu rõ ràng, phân tích thủ đoạn của đối thủ cũng rạch ròi. Nhưng lại chọn ngành quản trị văn phòng mặc dù điểm thi của cô cao chót vót.
Nhưng Tang Kiệt cho dù vậy cũng không thể dừng lại một giây để nhìn cô. Anh muốn, thật nhanh chóng thành đạt, trước hết là vì bản thân mình, sau đó để lo cho mẹ anh không còn vất vả. Sau cùng mới có thể vì Lâm Hạ mà đến bên cạnh cô.
Anh biết Lâm Hạ theo đuổi anh không ngừng, nhưng anh chưa bao giờ nói sẽ không để cô theo đuổi, anh chỉ mong duyên phận giữa hai người không quá mỏng manh, đủ để cho anh cùng cô có thời gian dài vẫn không hề xa cách.
Tang Kiệt cũng biết không ít người để ý đến Lâm Hạ, khuôn mặt ánh mắt của cô như một loại mê hoặc, chỉ cần khi cô đứng ở cổng trưởng liền được rất nhiều đàn anh tiến tới muốn tặng hoa, đưa bữa sáng, thậm chí có rất nhiều người sẵn sàng vì cô có thể đến ngồi nghe giảng của lớp các em khóa dưới. Tang Kiệt đương nhiên cũng có sự lo lắng, nhưng đối với người như cô thì anh vẫn còn trông mong, nếu như cô còn chưa có bạn trai mới nghĩa là tình cảm Lâm Hạ dành cho anh vẫn còn.
Tối hôm đấy, Lâm Hạ trở về kí túc xá cùng Lộ Phỉ Phỉ, hai người đều vui vẻ vì hôm nay đều nhận được kha khá nhiều tiền típ, Lâm Hạ cũng chóng váng quên đi đã gặp được Tang Kiệt ngày hôm nay.
Bất ngờ, sau ngày hôm đó, Tang Kiệt không còn xuất hiện ở trường đại học nữa. Một vài đàn anh khóa trên nói với Lâm Hạ rằng, anh đi thực tập ở một công ty lớn, mức lương thực tập cũng tốt hơn hẳn các đàn anh, sau này có thể khó gặp mặt tại trường nữa. Lâm Hạ chỉ cảm thấy thật buồn, đáng lẽ ra hai người chỉ cần chào nhau một câu cũng đủ để lòng cô không còn cảm thấy nặng trĩu.
Thời gian lại thấm thoắt trôi, một tuần nữa thôi là bọn họ hết năm đầu tiên của trường đại học, kỳ nghỉ hè sắp đến, cũng khiến Lâm Hạ muốn ở lại để tiếp tục làm thêm, nhưng ba Lâm cùng mẹ Lâm đều không muốn như thể, họ chỉ muốn con gái vui vẻ và tập trung học tập, không muốn Lâm Hạ quá lo lắng về học phí sau này.
Trước ngày về một hôm, Lâm Hạ phải ở lại tăng ca đến gần một giờ sáng. Ngày hôm đó cô dặn Lộ Phỉ Phỉ tan làm không phải đợi cô, khách phòng này là người mà đến cả quản lý cũng không thể đắc tội, cũng được quản lý nói sẽ trả thêm tiền cho ngày hôm nay đâm ra Lâm Hạ liền cố gắng thêm một chút liền có thể kì sau được thoải mái hơn một chút. Chỉ là không ngờ đến sau cùng, Lâm Hạ bị vị khách nơi đó ép buộc uống ba chén rượu trước khi họ dời đi. Lâm Hạ lần đầu tiên uống rượu, cơ thể chếch choáng say, nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, Mặc chiếc áo gió chùm kín đầu cô băt đầu dời khỏi quán.
Cho đến một ngã tư góc khuất cuối đường, cả thân người cô đều bị một lực thật mạnh kéo vào lỗi rẽ đó.
Hương thơm của người này quen thuộc giống như Lâm Hạ đã từng ngửi thấy ở đâu.
Cả người người đàn ông cao lớn ngả về phía cô ôm lấy cô siết chặt, đôi môi anh như không chủ động được hôn xuống cô gái nhỏ đối diện.
Khi nãy trước khi dời khỏi phòng bao của mình, anh nhìn thấy cô bị ép rượu. Cho đến bây giờ khi anh hôn cô cũng cảm nhận được hương vị của mùi rượu đấy.
Lâm Hạ nhận ra người đàn ông đó, cô vốn còn tưởng rằng mình say. Nhưng sáng ngày hôm sau tỉnh lại cô mới biết được rằng hóa ra cô không hề say.
Tang Kiệt vốn không hề muốn động chạm đến cô, nhưng một tháng nay anh trở về bước đầu tiếp nhận công ty gia đình, vậy mà khi đến đây dùng bữa liền nhìn thấy cô bị một người đàn ông khác khoác vay cùng hắn ta uống rượu, Tang Kiệt làm sao chấp nhận chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT