Mọi người vốn tưởng rằng Hạ Tang Tử đứng ra nói câu đặt cược đã đủ kiêu ngạo rồi. Nhưng không nghĩ đến, lại nhảy ra một người càng ngông cuồng hơn, hay vẫn là một kẻ không muốn sống nữa.
Người đàn ông trung niên nhìn Mạnh Hành Chu, cảm thấy có vài phần quen mắt, bèn hỏi: “Cậu tên là gì?”
Mạnh Hành Chu đứng thẳng, hai chân khép lại, anh giơ tay chào người đứng trên bục theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn: “Báo cáo, tôi là Mạnh Hành Chu, sinh viên năm hai Quốc Phòng Đại ngành Khoa học Kĩ thuật máy tính.”
Biểu cảm của người đàn ông trung niên khẽ thay đổi, ông đảo mắt nhìn về phía Hạ Tang Tử, “Cô bé tên gì?”
Hạ Tang Tử bước lên đứng bên cạnh Mạnh Hành Chu, cũng học theo bộ dáng vừa rồi của anh, nề nếp trả lời: “Báo cáo, tôi tên là Hạ Tang Tử, sinh viên năm nhất Quân Y Đại ngành y học lâm sàng.”
Một người họ Mạnh, một người họ Hạ.
Người đàn ông trung niên như nghĩ tới điều gì mà cong miệng nói, “Xem ra tôi khá may mắn đây, hôm nay có thể gặp được hai Thủ khoa tỉnh.”
Vẻ mặt của Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu không thay đổi, cũng không bởi vì câu nói khen ngợi đó mà biểu hiện sự tự mãn.
Người đàn ông trung niên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ sai binh lính bên dưới, “Cho cô ấy đạn thật.”
Cậu binh lính khó xử, nhưng đây là ý của lãnh đạo, quân lệnh như núi nên cậu ta chỉ đành phải tuân theo.
Sau đó, ông trở về chỗ ngồi, sắc mặt của mấy lãnh đạo xung quanh không quá đẹp, nhưng ngại thân phận cao thấp nên cũng không tiện mở miệng.
Quân và Chính từ xưa đến nay không tách rời, bố Sở Ninh và ông ấy mỗi người chiếm một đầu, và cũng là người duy nhất trong những người ở đây có tư cách nói một câu, “Lão Hướng này, ông làm như vậy nếu có gì xảy ra thì sợ là khó giải quyết đấy.”
“Ông lo lắng rồi.” Hướng Thiên Khoát nhìn về hai người trẻ tuổi ở trường bắn, mặt mày nhiễm một cảm xúc không tên, “Trong căn cứ này, sợ là không có ai có kỹ thuật bắn súng tốt hơn hai người bọn họ đâu.”
Đáy mắt ông Sở tràn đầy kinh ngạc, Hướng Thiên Khoát dẫn binh rất nghiêm, rất hiếm khi khen ngợi người khác là việc này ai cũng biết.
Nhưng hôm nay, ông ấy đột nhiên liên tục khen hai sinh viên này, đúng là khác thường.
“Ông biết hai sinh viên này sao?” Ông Sở hỏi.
Hướng Thiên Khoát sâu xa liếc mắt nhìn ông Sở, “Chắc ông cũng không còn xa lạ hai nhà Mạnh Hạ ở Nguyên Thành.”
“Đây là….con cháu của hai nhà đó sao?”
Hướng Thiên Khoát “Ừ” một tiếng.
Trong lúc hai người họ nói chuyện thì công tác ở trường bắn đã chuẩn bị xong.
Hạ Tang Tử lắp đạn, năm phát đạn đều đã được lên đạn, cô bày ra tư thế bắn súng đã sẵn sàng.
Bộ dáng đó còn có thể làm mẫu để dạy học, động tác không tìm ra điểm sai nào.
Mạnh Hành Chu dừng lại trước bia ngắm, biểu cảm vân đạm phong khinh (**), không hề sợ hãi và khẩn trương. Đúng như lời anh vừa nói vậy, kiên quyết xác định phát súng của Hạ Tang Tử sẽ không làm anh bị thương.
(**) vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Thị giác của Hạ Tang Tử rất tốt, cô cũng không do dự nữa mà nhắm thẳng lên bia ngắm phía sau Mạnh Hành Chu, ngón tay cô bóp cò súng, viên đạn như gắn theo gió, như lưỡi dao sắc bén, bay thẳng về phía anh.
Mạnh Hành Chu cũng không xoay người, viên đạn cứ thế xẹt ngang qua anh và trúng lên tấm bia phía sau.
Bốn phát tiếp theo liên tục được bắn ra khiến tất cả mọi người đều nín thở, chỉ sợ giây tiếp theo nó mà lệch đi là tiêu.
Cho đến khi phát thứ năm dừng trên bia ngắm, binh linh liền đi về phía sau đếm rồi báo cáo số đạn—
“Năm phát đạn, phân biệt là 8.5, 7, 7.4, 8.9, 9.3, tổng điểm là 41.1.”
Toàn trường im lặng vài giây, không biết ai khởi xướng mà hô một tiếng, “Quân Y Đại muôn năm”, cả trường bắn trong nháy mắt nổ tung, đám sinh viên sôi nổi đứng lên, đều bội phục vỗ tay cho Hạ Tang Tử.
Hướng Thiên Khoát nhìn sang, trên mặt có một tia vui mừng, sau đó cảm thán với ông Sở bên cạnh: “Năm đó ở quân đội, ông Hạ đó chính là tay súng thiện xạ có tiếng đấy.”
Ông Sở đương nhiên biết việc này, hơn nữa Hướng Thiên Khoát ở bên cạnh còn chính là học trò của vị kia nữa.
Không chỉ Hướng Thiên Khoát, mấy tay súng bắn tỉa ưu tú trong đội đặc chiến hơn hai mươi năm này, có người nào mà không do sự chỉ đạo mát tay của ông Hạ kia.
Ông Sở cứ nghĩ rằng chỉ cùng họ thôi, không nghĩ tới cô nhóc Hạ Tang Tử này thật sự đúng là người nhà họ Hạ ở Nguyên Thành.
Về phần Mạnh gia, hai ông già này trước kia ở quân đội từng là chiến hữu từ lúc mới tòng quân, hợp tác vài chục năm, quan hệ hai người rất tốt. Sau đó, ông Hạ trở về Nguyên Thành nhậm chức Tư lệnh Quân khu, còn ông Mạnh thì chưa đến hai năm đã vào được Hội nghị Hiệp thương Chính trị (***), nhưng giao tình của hai nhà này cũng không cắt đứt.
(***) Hội nghị hiệp thương chính trị: là một cơ quan cố vấn chính trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Vài chục năm trôi qua, Đại tướng quân năm đó ở chiến trường uy phong ngời ngợi, tuy đã tuổi già về hưu nhưng cũng được xem như là nhân vật có uy tín danh dự ở Nguyên Thành.
Nhưng mà nhà họ Hạ này ít con cháu, người ngoài chỉ biết dưới gối của ông có một đứa con trai duy nhất, sau khi kết hôn thì có một đứa con gái, đều là con một.
Đặc biệt là cô cháu gái nhỏ của ông Hạ kia, chính là hòn ngọc quý trên tay, được bảo hộ rất tốt, không có mấy người gặp qua nên cũng rất ít ai biết được tên họ.
Ông Sở nghĩ đến quan hệ lợi hại, thế là sắc mặt cũng dần trở nên không đẹp như lúc đầu.——
Sau khi kết thúc bắn súng, Hướng Thiên Khoát thông báo toàn trường về việc đánh cược với Hạ Tang Tử, ngày mai khoa Điều dưỡng sẽ được nghỉ huấn luyện một ngày.
Khoa Điều dưỡng nghe tin tức thế thì chỉ muốn nâng Hạ Tang Tử trong lòng bàn tay.
Có khúc nhạc đệm nhỏ này khiến phần biểu diễn huấn luyện của huấn luyện viên còn lại, cũng không còn sôi nổi mấy, thời gian kết thúc còn sớm hơn so với dự tính nửa tiếng.
Mọi người nhìn theo mấy vị lãnh đạo xuống bục, mới theo thứ tự trình tự liên đội mà rời đi.
Hạ Tang Tử vừa ra thì đã thành danh nhân của Quân Y Đại, trên đường về kí túc xá đều có người tới chào hỏi với cô. Cho dù cô là người hướng ngoại, nhưng cũng bị một đám người nịnh hót này làm cho không biết phải làm sao.
Hạ Tang Tử trả lời không xuể, vì thế cô nói mình có việc bận, sau đó cùng Chu Xảo Tịch rời đi.
Cô tránh đám người, chọn con đường nhỏ vắng vẻ đi về kí túc xá, cuối cùng cũng tìm được chút yên tĩnh.
Đi qua chỗ ngoặt, cô thấy có người phía trước, cứ tưởng bạn học ở Quân Y Đại nên theo bản năng muốn trốn, ai ngờ cô bị gọi lại, “Là Tang Tử sao? Đến đây.”
Hạ Tang Tử ngẩng đầu thì thấy đó là vị lãnh đạo lúc nãy cá cược cùng cô, vì thế cũng không dám chậm trễ mà chạy chậm qua, sau đó đứng trước mặt ông cúi chào, “Xin chào thủ trưởng.”
Hướng Thiên Khoát xua mấy người bên cạnh đi trước, đứng lại nói hai câu với cô.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, cháu đã lớn như vậy rồi.”
Hạ Tang Tử ngẩn ra, cô không có ấn tượng gì với vị thủ trưởng này nên nhỏ giọng hỏi, “Thủ trưởng biết cháu sao?”
“Đương nhiên chú biết rồi, lúc cháu mới sinh ra thì chú còn ôm cháu đấy.” Hướng Thiên Khoát vỗ vai Hạ Tang Tử, cười hào sảng: “Ông cháu là thầy của chú, lúc cháu đến Nguyên Thành thì chú được điều đến quân khu Lan Thị rồi, cho nên cháu không biết chú là bình thường. Chú họ Hướng, cứ gọi chú Hướng là được rồi.”
Hạ Tang Tử lời ngon tiếng ngọt, nhanh chóng nói: “Chào chú Hướng, cháu cũng là lần đầu gặp chú nhưng mà có nghe ông cháu nhắc về chú rồi.”
“Ồ? Ông cháu nói gì thế?”
Hạ Tang Tử châm chước, học cách nói chuyện của ông Hạ, “Hướng Thiên Khoát này, chính là tên nhóc khó đào tạo nhất của ông đấy, quả thật là một con ngựa bất kham(****).”
(****) bất hảo bất kham: không dễ dàng chịu để cho điều khiển
Hướng Thiên Khoát không giận mà lại cười, “Cũng làm khó ông không đuổi chú ra quân đội rồi.”
“Nhưng ông có nói chú có kỹ năng bắn súng cực kỳ tốt, lúc nào chú cũng đứng đầu cả.”
……
Hạ Tang Tử nói chuyện rất khéo, nói vài ba câu đã làm cho Hướng Thiên Khoát rất vui vẻ.
Thời gian của ông có hạn, đến cuối cùng còn nói phiên hiệu của đội ông cho cô, “Lan Thị này trời xa đất lạ, có việc gì không giải quyết được thì tới tìm chú.”
Hạ Tang Tử gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.
Đợi đến khi quân huấn buổi tối kết thúc, cô một mình chạy chậm lại, đi theo sau cùng của đội ngũ mà Mạnh Hành Chu huấn luyện, sau đó cho anh một cái nháy mắt.
Mạnh Hành Chu hiểu ý, cũng thả chậm bước chân, sau khi nhìn cả đội chạy xa rồi mới mở miệng, “Tìm anh có chuyện sao?”
Hạ Tang Tử kéo anh sang một bên, hai người trốn ở góc phòng, “Ba tuổi, chúng ta là tình nghĩa vào sinh ra tử, anh phải đối xử với em nhiệt tình tí chứ.”
Mạnh Hành Chu chẳng thèm ngước mắt lên, không thèm để ý nói, “Trốn quân huấn buổi tối là phải bị phạt.”
“Sợ gì chứ, dù sao em cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng.”
“…..”
Hạ Tang Tử bỏ mũ xuống, xoa xoa đầu tóc của mình, đơn giản kể chuyện buổi chiều gặp Hướng Thiên Khoát cho anh nghe.
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, đuôi mắt cong lên vui vẻ, “Ba tuổi, anh có biết chú ấy không? Em cảm thấy chắc chú ấy là người tốt, anh nói xem, chúng ta có được xem là có chỗ dựa ở Lan Thị này không?”
Vốn Mạnh Hành Chu không có cảm giác gì, nhưng thấy cô vì việc nhỏ này mà vui ra mặt thì sắc mặt không khỏi mềm nhẹ đi vào phần, nhưng chỉ nói mấy chữ: “Em đúng là có tiền đồ.”
“Thật ra không có chú Hướng làm chỗ dựa thì anh cũng là chỗ dựa của em.” Hạ Tang Tử khoa trương nhéo mặt mình, bày ra bộ dáng hung dữ, trêu ghẹo Mạnh Hành Chu, “Chỉ cần mặt anh mà lạnh lại, ánh mắt trừng người nào thì chân người đó liền mềm nhũn, quả thật chính là Diêm Vương sống. Anh còn đáng tin hơn người khác nữa, anh thấy đúng không?”
“….Không có việc gì thì anh đi đây.”
Hạ Tang Tử nhanh chóng giữ cổ tay anh, nói nửa ngày mà anh cũng chẳng có tí phản ứng, cô bèn vô thẳng vấn đề, “Ba tuổi, anh là đầu gỗ sao? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy là em chủ động làm hoà với anh sao?”
Mạnh Hành Chu dừng bước, quay đầu nhìn cô, “Làm hoà cái gì?”
“Anh tuyệt giao với em hơn nửa năm, bây giờ anh cũng không giải thích, mấy hành động gần đây đã chứng minh đầy đủ là anh vẫn xem em như người một nhà.”
Hạ Tang Tử sợ một bàn tay không kéo nổi anh, nên cô đưa cánh tay còn lại ra, cả người như ôm lấy cánh tay của anh và nói: “Cuối cùng là tại sao anh lại lạnh nhạt với em thế chứ?”
Vừa nói đến chuyện này thì sắc mặt Mạnh Hành Chu liền thay đổi.
Hạ Tang Tử cảm giác ánh mắt của Mạnh Hành Chu giờ phút này, giống như ở sân vận động ngày đó. Đều là xa cách lạnh nhạt, cứ như cô là người xa lạ.
“Anh có gì không thoải mái thì nói ra, anh không nói thì em biết thế nào được. Em không thích bộ dáng này của anh tí nào, chúng ta đã giao hện trước lúc sinh nhật rồi mà, sao tự nhiên anh lại trở nên như vậy….”
“Chẳng có gì không tự nhiên cả.”
Mạnh Hành Chu đột nhiên ngắt lời cô, Hạ Tang Tử ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thì phát hiện anh đã quay đi chỗ khác, chỉ chừa cho cô một cái ót, nên cô cũng không nhìn thấy cảm xúc của anh.
“Có ý gì?”
Mạnh Hành Chu rút tay ra, anh quay lưng về phía Hạ Tang Tử, không nói một lời.
Hạ Tang Tử chưa từ bỏ ý định mà cứ nhìn chằm chằm anh, bướng bỉnh chờ đáp án.
Bên đây còn có thể nghe thấy tiếng quân huấn buổi tối, thanh âm của cả đội kêu một hai, tối hè ở đây tràn ngập tinh thần phấn chấn. Hai người đứng trong bóng đêm, không khí giằng co có vẻ không thích hợp.
Hạ Tang Tử nhìn đến đau cả mắt nhưng Mạnh Hành Chu vẫn không có ý định mở miệngkhiến cô đột nhiên cảm thấy ủ rũ.
Quân huấn đã sắp kết thúc, mà quan hệ giữa cô và Mạnh Hành Chu hình như rất khó quay lại như trước kia.
Cho dù anh có ra mặt vì cô, sẽ tuỳ hứng mua đồ vì cô, phối hợp với mấy hành động không lý trí của cô, nhưng anh cũng không còn là Ba tuổi, người mà không giấu cô bất cứ chuyện gì cả.
“Anh không nói thì thôi.”
Hạ Tang Tử đội mũ lên, xoay người đi về phía trước.
Đi được ba bước, cô như nghe thấy tiếng thở dài phía sau, Hạ Tang Tử đúng là không biết cố gắng mà cũng dừng lại.
“Hạ Tang.”
Trong lòng Mạnh Hành Chu vùng vẫy không thôi, anh nghẹn cả nửa năm mới nói câu này ra.
Khi nói chuyện, giọng nói của anh có hơi nghẹn ngào, giống như sông băng bị nứt ra, trước khi sụp đổ thì giãy giụa lần cuối.
“Anh nghe thấy hết lúc em nói chuyện trên mái đêm đó.”