Mặt trời ngã về chiều Tây, hoàng hôn đến muộn, khảng khái gửi ánh chiều tà xuống trên sân bóng, mặt đất được đắp lên một tầng sáng lười biếng.
Cuồng nhiệt thi đấu còn chưa tan hết, một vài bạn học lôi kéo bạn cùng lớp ra ngoài sân bóng, tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau, còn bàn tán về thời khắc xuất sắc vừa rồi.
Hạ Tang Tử không bước vào sự cuồng nhiệt này.
Khu nghỉ ngơi có mái che, che mưa tránh nắng, sau lưng Hạ Tang Tử là một bầu trời vui vẻ, chiều hôm nồng đậm, Mạnh Hành Chu đứng ở bóng râm phía trước cô, tất cả ồn ào náo nhiệt như không liên quan gì với anh.
Hạ Tang Tử kinh ngạc bản thân mình thế nhưng lúc này vẫn còn sót lại lí trí, ở trong đầu cô không ngừng lặp lại bốn chữ: Một vừa hai phải.
Hạ Tang Tử ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của anh.
Mới vừa vận động xong, trên Thái Dương của anh đều là mồ hôi, theo hình dáng gương mặt rơi xuống trên đất, áo bóng rổ bị thấm ướt đẫm mà ôm sát ngực, theo hô hấp của anh mà phập phồng. Anh đứng ở chỗ tối, đôi đồng tử sâu và đen, giống như mặt trăng trên mặt hồ, trong vắt và sáng ngời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT