Trương Thanh Hạc đánh xong một trận bóng chuyền rồi lui ra rìa sân thể dục nghỉ ngơi.
Giống như mọi tiết học thể dục khác, khi cô vừa ngồi xuống, bé Thiên lập tức chạy đến nằm cạnh cô.
Bé không có mục đích gì khác ngoài việc muốn mẹ dẫn bé đến căn tin mua kem.
Vì ba không cho bé ăn nhiều kem nên không chịu mua cho bé.
Tại Dã đang chơi bóng rổ cũng nhìn qua phía bên này vài lần.
Mồ hôi ướt đẫm người anh, anh đi đến vòi nước gần đó gội đầu, lắc cho bớt nước rồi ngồi bên còn lại của Trương Thanh Hạc.
Cô lại bị hai cha con “tấn công” trái phải.
Trương Thanh Hạc chú ý đến vẻ mặt muốn buôn chuyện của bàn cùng bạn – Tiệp Mỹ – đang đứng ở phía xa, bị bóng chuyền đập trúng nhưng vẫn không quay đầu lại, cô khẽ thở dài, mặt không biểu cảm mà nghiêng qua phía bé Thiên.
Nam sinh cấp ba dù đẹp trai đến đâu đi nữa nhưng mùi mồ hôi thì có thơm tho gì, đặc biệt là dưới thời tiết và nhiệt độ giống như lò sưởi thế này, khiến người ta muốn cách xa ba mét.
“Anh trai của em đi rồi à?” Tại Dã vừa uống nước vừa hỏi.
“Đi ngày hôm qua rồi, công việc của anh ấy bận lắm.”
“Vậy cuối tuần này đến nhà em nhé?”
“……”
Trương Thanh Hạc cảm thấy câu nói này nghe có chút kỳ quái, nếu là người khác nghe được, rất dễ gây ra hiểu lầm.
“Đến nhà em không tiện đâu, hình như anh của em biết rồi ấy.” Trương Thanh Hạc từ chối.
вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé
Tại Dã không nói gì nữa, nhưng trong buổi học tiếp theo, Trương Thanh Hạc nhận được một bức thư từ bé Thiên.
Nét chữ của Tại Dã như rồng bay phượng múa, trên giấy viết mấy chữ to: “Cô giáo Trương, dạy anh đi.”
Phía dưới còn vẽ một chồng tờ 100 tệ, rất nguệch ngoạc và trừu tượng.
Trẻ trâu quá.
Trương Thanh Hạc xé tờ giấy.
Hai hôm sau, bé Thiên mang cho cô các bài kiểm tra trong hai ngày qua.
Cô mở ra xem, điểm số thảm không nỡ nhìn.
Bé Thiên đưa bài thi và bức thư tới, ghé đầu vào tay cô, cọ cọ như một chú cún con.
“Xin mẹ đó, xin mẹ đó, đi đi mẹ!”
Hình như bé thấy cọ vào tay cô không đủ, còn muốn leo lên người để lay lay cô.
Đứa nhỏ này sao khỏe giống lực sĩ vậy.
Bạn cùng bàn Tiệp Mỹ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Hạc Hạc, sao cậu lại run thế?”
Trương Thanh Hạc im lặng một lúc rồi trả lời: “Tớ ngồi lâu quá nên tập thể dục một chút.”
Ngày thứ ba, Trương Thanh Hạc không thể chịu nổi sự quấy rầy này nữa, quyết định buông xuôi.
“Được rồi, mẹ đi, bảo ba con đừng viết thư cho mẹ nữa.”
Tại Dã viết giấy cam đoan trên tờ giấy note, như một mớ bòng bong.
Buổi tối tan học, Tại Dã xách quai cặp sách và nắm tay bé Thiên về nhà, còn bé Thiên thì vui vẻ nhảy nhót m út kẹo sữa.
“Ba, nói mẹ ở cùng với tụi mình đi ba!”
“Đừng đưa ra những yêu cầu bất khả thi như vậy.”
Bé Thiên trèo lên mép bồn hoa, Tại Dã bế cô bé xuống.
“Đàng hoàng nào, đừng có đi ở rìa như vậy, dễ té lắm biết không.”
“Con muốn đi trên chỗ cao cơ.”
Trong ánh mắt quái dị của người qua đường, Tại Dã cãi nhau với bé Thiên.
Đi ngang qua một cửa hàng, ánh mắt Tại Dã dừng lại ở tủ kính.
Bé Thiên cũng nhìn sang, vui vẻ lắc tay ba: “Giống cái ly của mẹ nè!”
Cả hai bước vào cửa hàng, Tại Dã với tay lấy cái ly màu vàng hình bí đỏ xuống.
Cái ly này rất giống với cái ly mà phó tổng giám đốc Trương sử dụng sau này.
Gia đình họ có ba người, mỗi người đều có một ly nước riêng.
Cái ly của anh đã dùng rất lâu, cái ly hình con vịt nhỏ màu vàng của bé Thiên cũng đã dùng được vài năm, khi anh đi mua nhẫn cưới, anh đã mua một chiếc ly mới màu vàng.
Cái ly đó đặt ở nhà, phó tổng giám đốc Trương tự nhiên sử dụng.
Anh không nói với phó tổng giám đốc Trương về ý nghĩa của cái ly, anh cảm thấy nếu nói điều đó thì có chút làm ra vẻ, những suy nghĩ thời trẻ đó không dễ bày tỏ.
Nhưng phó tổng giám đốc Trương của anh luôn là một người rất nhạy cảm, có lẽ cô cũng nhận ra điều đó.
Rồi một hôm cái ly đó bị vỡ vì dùng lâu ngày, anh thản nhiên thở dài: “Không ghép lại được rồi”.
Không lâu sau, cả hai cùng nhau đi công tác ở thị trấn J. Phó tổng giám đốc Trương – người luôn bị đồng nghiệp đánh giá là nghiện công việc, sau hội nghị đã cùng anh đi làm gốm.
Tại Dã còn nhớ rõ cô mặc đồ vest, bàn tay đầy bùn, bộ dáng nghiêm túc ngồi nặn từng cái ly.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh muốn hình dáng thế nào?”
Lúc ấy Tại Dã không biết cô nặn ly, anh cũng không nhớ rõ anh muốn hình dáng cái gì, hay là anh không trả lời.
Anh cũng mặc vest, ngồi cạnh cô cố gắng giúp đỡ.
Phó tổng giám đốc Trương nói với anh: “Anh có thể tránh sang một bên đừng quấy rối được không?”
Tại Dã không cố tình quấy rối, chỉ là anh không quá am hiểu cái này, giống như bài tập thủ công mà bé Thiên hay làm vậy.
Cuối cùng, anh chỉ có thể ngồi yên nhìn bùn bắn lên giày da và quần tây của mình, kiên nhẫn đợi phó tổng giám đốc Trương hoàn thành công việc.
Phó tổng giám đốc Trương làm một cái ly hình bí đỏ cho mình, bởi vì cô thích ăn bí đỏ.
Một chiếc ly hình con vịt nhỏ màu vàng cho bé Thiên, vì từ bé cô nhóc rất thích chơi trò chơi “Nuôi vịt nhỏ”.
Tại Dã nhìn chiếc ly của mình có hình quả chanh, hỏi cô: “Sao em lại làm cho anh cái ly hình quả chanh thế? Anh có thích chanh đâu.”
“Phó tổng giám đốc Trương nói: “Bởi vì anh rất chua (*).”
(*) Chua, từ gốc là 酸, có thể được dùng với nghĩa hay ghen tỵ.”
“Anh chua cái gì?” Sếp Tại nghe lời giải thích nhưng vẫn cau mày không chịu thừa nhận.
Phó tổng giám đốc Trương đưa ra một ví dụ: “Anh ghen tỵ với ảnh đế Đồng đó, mỗi lần nhắc đến anh ấy thì anh chua lè.”
(*) Ảnh đế: nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
“Anh ghen tỵ với anh ta hồi nào? Tự dưng em lại nhắc đến anh ta làm gì? Sao em không làm một cái ly cho anh ta đi?” Vẻ mặt Tại Dã khó hiểu.
Phó tổng giám đốc Trương không nói gì, chỉ nhìn anh rồi cô lại vẽ thêm một lát chanh lên cái ly.
Nhớ đến vẻ mặt của phó tổng giám đốc Trương lúc đó, Tại Dã vẫn thấy buồn cười.
–
“Cái ly bí đỏ này đẹp hơn cái ly mẹ con tự làm nhiều.” Tại Dã cầm cái ly, nói với bé Thiên.
Bé Thiên đảo mắt, nói: “Con sẽ méc mẹ.”
Tại Dã: “….. Con muốn nói thì cứ nói, ba sợ mẹ chắc?”
Tại Dã cầm cái ly bí đỏ này đi tính tiền, anh lựa thêm một cây kem, sau khi ra cửa anh đưa cho Thiên.
Cô nhóc cầm cây kem cười hihi, mơ hồ nói: “Con sẽ không nói cho mẹ nữa.”
Tại Dã: “Là ba thấy con thèm ăn kem nên mới mua, chỉ một cây này thôi.”
Chủ nhật, Trương Thanh Hạc đến nhà Tại Dã.
вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé
“Mẹ, mẹ mau tới đây.” Bé Thiên túm lấy tay cô, đưa cô tới gần ban công.
Chỗ đó thế mà còn có hai cái máy gắp thú.
“Mẹ, tụi mình chơi gắp thú đi!”
Thịnh tình không thể từ chối, Trương Thanh Hạc ngồi đó chơi gắp thú trong một giờ.
Cô nhớ ra mình tới đây để dạy kèm Tại Dã, ai ngờ học sinh này không hề tự giác mà nằm ngủ trên sô pha.
Trương Thanh Hạc đứng nhìn Tại Dã đang nhắm chặt mắt trên sô pha, im lặng một lát, cô liếc mắt với Thiên.
Thiên – con gái yêu dấu ngay lập tức chạy đến ngồi lên bụng người cha đang giả vờ ngủ.
“……!” Tại Dã kêu lên, gập bụng một cái, giơ tay tóm lấy cô bé.
Bé Thiên vừa lăn vừa bò xuống sô pha, ôm lấy đùi Trương Thanh Hạc, hét lên: “Mẹ kêu con làm!”
Trương Thanh Hạc: “Bây giờ học được rồi chứ.”
Mở sách ra ngồi trên bàn học nhỏ, Tại Dã xoay bút đầy bất mãn: “Hồi trước em mà thấy anh ngủ đều đắp áo cho anh.”
Trương Thanh Hạc cũng thở dài: “Em không biết tương lai mình nghĩ gì nữa, chẳng lẽ bị công việc bào mòn sao?”
Tại Dã: “?”
Cô có ý gì vậy?
Trương Thanh Hạc: “Thôi, làm đề này trước đi.”
Tại Dã cau mày viết đề bài ra, thỉnh thoảng hỏi Trương Thanh Hạc: “Câu này làm như thế nào?”
Trong khi người cha đang đau khổ giải đề, bé Thiên ngồi chơi game, xem phim hoạt hình, chơi với thú bông, chơi cầu trượt, ăn đồ ăn vặt.
Tại Dã không kìm được, quay sang hỏi Trương Thanh Hạc: “Em nghĩ đề cho Thiên làm đi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT