Ánh trăng sáng cùng đèn đường như chiếu rõ vào mỗi ngóc ngách, như khoác lên từng người đi dạo bên ngoài một tầng áo khoác mỏng.
Bên cạnh bồn hoa có hai cách xích đu, Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Thích Dạ Tiêu mỗi người ngồi một cái, hai chân chạm đất mà nhẹ nhàng lắc lư.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cũng không biế vì sao, cảm giác từ khi cùng nhau đi ra khỏi khu nam 1, Thích Dạ Tiêu lại có vẻ khẩn trương, cả đường nói cũng ít đi, ngay cả tư thế ngồi đu dây cũng trở nên mất tự nhiên, giống như bản thân đang không thoải mái mà căng cứng người.
Đại khái có lẽ vì áp việc công việc lớn đi, Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghĩ thầm, công việc tuy rằng vất vả, tuy nhiên Thích Dạ Tiêu lại rất thích công việc này, nhưng cho dù là đam mê, cũng có khi sẽ trở nên mệt mỏi cùng buồn bã.
"Dạ Tiêu." Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhẹ nhàng mở miệng nói, "Tui nghĩ lời của người tên Trì Sính ở khu T kia cũng không phải sự thật, anh nghĩ thử xem, nếu thật sự có người áo đen ban đêm lẻn vào làm chuyện xấu, camera theo dõi khẳng định có thể quay được, chuyện này đã sớm bị phát hiện, đúng hông?"
Cậu cố ý nói như vậy, thật ra là muốn hỏi chuyện giám sát là ai đang phụ trách, vì cái gì không phát hiện, hoặc sao lại mặc kệ, nơi này chắc chắn có vấn đề.
Thích Dạ Tiêu: "Ừm, đúng vậy. Camera bên kia theo dõi 24/24, ban này còn có người chuyên môn tới xem, buổi tối còn có phó viện trưởng Văn và trợ lý phụ trách, nếu buổi tối không có người theo dõi thì sáng ngày hôm sau vẫn sẽ có người xem băng ghi hình lại."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: Phó viện trưởng Văn cùng trợ lý của ông ấy, xem ra vấn đề nằm ở một trong hai người này, cũng có thể bọn họ đồng mưu.
"Phó viện trưởng Văn cũng phụ trách công việc này sao?" Hoàng Phủ Tĩnh Quân hỏi.
Ngôn Tình HàiThích Dạ Tiêu: "Đúng vậy, bởi vì hai người bệnh nhập viện khu T là do phó viện trưởng Văn phụ trách, ông ấy luôn nghiêm túc với công việc không tự cao tự đại, cũng là nhân vật cấp nguyên lão."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Tổng cộng có hai người bệnh? Một là Trì Sính, người còn lại là ai?"
Người còn lại kia chắc chắn là mấu chốt, nhưng Trì Sính nói mình nhìn thấy người áo đen tiến vào phòng người này, rốt cuộc là vì cái gì mà làm cho người áo đen kia mỗi đêm đều xuống tay? Chắc chắn một điều là người kia còn sống, người áo đen càng giống như đang thực hiện hành vi tra tấn đề trả thù, dùng cách thức người không biết quỷ không hay để giết chết người này... Từ từ, người bệnh ở khu T đều là những kẻ đã giết người, chẳng lẽ là...
Chỉ nghe thấy Thích Dạ Tiêu ytar lời: "Anh chỉ biết người kia tên Giáp Vân Ban, ông ta có lẽ hai năm trước đã được đưa tới nơi này, vẫn luôn được phó viện trưởng Văn phụ trách, anh cũng chưa từng gặp ông ta."
"Được, tui biết rồi." Hoàng Phủ Tĩnh Quân thong thả gật đầu, trong lòng như đã hiểu rõ bảy, tám phần, còn lại liền chờ tin từ Tiểu Hoắc đi.
Thấy Hoàng Phủ Tĩnh Quân trầm mặc không nói gì, Thích Dạ Tiêu gãi gãi góc áo, cả người từ đĩnh đạc trở nên vô cùng khẩn trương, "Tĩnh Vân, em... Còn có vấn đề khác muốn hỏi anh không?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân quay đầu nhìn anh: "Vấn đề khác? Tạm thời chắc là..." Lúc cậu nói chuyện đồng thời cũng tự hỏi, đột nhiên ánh sáng chợt lóe nghĩ tới! Đúng vậy, còn chưa hỏi người anh ấy thích là ai đâu!
Nhưng mà không đợi Hoàng Phủ Tĩnh Quân lần nữa mở miệng hỏi, Thích Dạ Tiêu đã gấp gáp không chờ nổi nói: "Tĩnh Vân, em còn nhớ lần đầu tiên tụi mình gặp nhau không, em nói mình là thần tiên phụ trách nhân duyên, lần này hạ phàm giúp anh tìm đối tượng. Nói thật, anh lúc ấy không tin, sau anh mới từ từ hiểu được, anh khi đó không tin bởi vì anh rất vui, rất kinh hỉ, cao hứng không chịu nổi, giống như một người độc thân ba mươi năm, đột nhiên phát hiện trời cao cũng không từ bỏ mình, mà để lại cho người kia điều tốt nhất, bởi vì trong cuộc sống thường ngày bình thường của người kia, rốt cuộc cũng an bài một người. Tĩnh Vân, anh không muốn em giúp anh nối dây tơ hồng, tìm đối tượng cho anh sao, vậy em có thể an bài mình cho anh không? Anh... Anh thích em, anh đã giành một năm nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, là anh thật lòng thích em."
"........." Hoàng Phủ Tĩnh Quân như là hồn lìa khỏi xác, vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt sợ hãi ngây người, môi run rẩy lại không nói thành lời.
Thích Dạ Tiêu luống cuống: "Xin lỗi em, Tĩnh Vân, dọa em rồi, là anh không tốt, anh quá nóng vội, xin lỗi em nhiều lắm..."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân nháy mắt như hồn về chỗ cũ, nhanh chóng lắc đầu, mà giống như hiểu rõ cái gì, gương mặt cùng lỗ tai đều đỏ chót, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tui mới phải nói lời xin lỗi, tui vẫn luôn nối dây tơ hồng cho người ta, không biết nên làm thế nào cho mình... khụ khụ, thầy cũng chưa từng dạy tui, vậy phải làm sao bây giờ..."
Thích Dạ Tiêu nắm lấy yau cậu, sự ôn nhu nơi đáy mắt nồng đậm không thể tan biến, "Không sao, Tĩnh Vân, anh nguyện ý chờ, bởi vì đó là em, anh cam tâm tình nguyện. Cho dù em vĩnh viễn không thể tiến vào thế giới của tụi mình, anh vẫn sẽ luôn luôn bên cạnh chờ em."
Trước khi nói những lời này, Thích Dạ Tiêu cũng đã chuẩn bị sẵn tốt tâm lý, anh nghĩ cho dù bệnh của Tĩnh Vân vĩnh viễn không tốt lên được, vĩnh viễn chìm đắm trong thế giới thần tiên, cũng không sao, chỉ cần cậu có thể vui vẻ sống hết một đời, đó đã là chuyện tốt đẹp nhất rồi.
"...Cám ơn." Hoàng Phủ Tĩnh Quân cảm thấy đầu mình trống rỗng không biết nên nói gì mới đúng, nhưng đồng thời cũng có một nơi nào đó trong lòng cũng đang tự nói, nếu cùng Thích Dạ Tiêu trở thành một đôi, hình như cũng không tệ. "Chuyện nối dây tơ hồng... Tui sẽ nghĩ biện pháp. Anh thật sự không ngại tui là thần tiên sao?"
Thích Dạ Tiêu cười nhạt lắc đầu, lại khó nén thương cảm nơi đáy mắt, "Tĩnh Vân, anh còn chưa từng nói với em đi, thật ra khi anh còn nhỏ mẹ anh đã nói với anh, nói ba anh là thần tiên trên trời, ông ấy là dược tiên, lúc anh chưa sinh ra bởi vì nguyên nhân công việc không thể không về trời, sau khi anh hiểu rõ được một số việc, mới ý thức được mẹ anh là..."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân khiếp sợ trừng lớn mắt: "Từ từ, anh là nói dược tiên... Vậy mẹ anh có nói ba anh tên gì không?"
Thích Dạ Tiêu ngẩn người: "Anh nhớ rõ gọi là Thường Tô Mộc, anh theo họ Thích của mẹ, bởi vì lúc ấy muốn rời khỏi hộ khẩu..."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân hoàn toàn sợ ngơ ra: "Mẹ anh có phải tên là Thích Hàm Phương..."
Thích Dạ Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc: "Sao em biết?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Bởi vì dây tơ hồng của cha mẹ anh là do tui nối... Dạ Tiêu, tui biết anh không thể tưởng tượng nổi chuyện này, nhưng mẹ anh nói đều là sự thật, Thiên giới thật sự có một vị Dược tiên Thường Tô Mộc, ông ấy hiện tại là cục trưởng chuyên quản lý dược phẩm trên Thiên giới, hơn ba mươi năm trước tui cũng đã hạ phàm cùng ông ấy..."
Sau đó đơn giản kể lại chuyện xưa.
Lúc này đến phiên Thích Dạ Tiêu 'Hồn rời khỏi xác', cả người như biến thành hóa thạch.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân như thế nào cũng không nghĩ tới, Thích Dạ Tiêu vậy mà là con của Thường Tô Mộc và Thích Hàm Phương, cũng là nửa người nửa thần. Khả năng bây giờ Thường Tô Mộc ở Thiên giới cũng không biết mình có đứa con trai đi.
Lúc này, Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghe thấy tiếng Kẻng vang lên, biết chắc là Tiểu Hoắc ở khu T đã phát hiện cái gì rồi, vì thế buông tay người kia ra, gọi ra Kẻng vàng, "Tiểu Hoắc, có phát hiện gì?"
Tiểu Hoắc trên màn hình: "Cục trưởng, em hình như biết chút chuyện về người bệnh Giáp Vân Ban kia... Á? Cục trưởng, bên cạnh ngài có người, hình như là bác sĩ Thích?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Không có việc gì, anh ấy đã biết thân phận của chúng ta, cậu nói tiếp đi."
Thích Dạ Tiêu: "......"