Không biết từ bao giờ, Hoàng Phủ Tĩnh Quân đã ở núi Giới Du được một năm, mỗi người cứ thế trôi qua giống như mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng lại vừa phong phú vừa ý nghĩa, bởi vì trong lòng luôn có mục tiêu để phấn đấu, tuy rằng 'Mục tiêu' này cứ đứng sừng sững mãi không ngã.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cứ nghĩ cuộc sống ở nhân gian cứ bình thản trôi qua như thế, cho tới một ngày kia, cậu vô tình bắt gặp một việc lạ...
Chiều hôm đó, Hoàng Phủ Tĩnh Quân đang cùng lão Viên lão Đặng còn có Dương Đại Sâm đang chơi đá bóng, mỗi người đứng ở vị trí khác nhau mà đá bóng cao sau tới lui.
Dương Đại Sâm có lẽ do giữa trưa ăn nhiều một bát cơm nên sức lực có chút dư thừa, bất ngờ đá bay quả bóng đi thật xa, mắt thấy bóng gần sắp lưu lạc thiên nhau, Dương Đại Sâm la to: "Đừng vội! Đợi Thiên Vương ta đây thi pháp, quả bóng kia sẽ tự mình trở lại!"
Lão Viên và lão Đặng nhìn Dương Đại Sâm giống như chờ cậu ta biểu diễn.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua vỗ vỗ vai Dương Đại Sâm, "Dương thiên vương, thần tiên chúng ta không thể tùy ý ở nhân gian thi triển pháp thuật, tỉnh lại đi ha."
Dương Đại Sâm giống như hoàn toàn tỉnh ngộ: "Có đạo lý, đa tạ tiên hữu!"
"Không có gì." Hoàng Phủ Tĩnh Quân nói xong, liền vội vã đuổi theo nơi bóng cao su bay xa.
Nam điều dưỡng ở khu này phát hiện tình huống, chạy nhanh đi báo cáo cho Thích Dạ Tiêu.
Bóng cao su khi lăn tới trong bãi cỏ của tòa nhà nhỏ, Hoàng Phủ Tĩnh Quân thuận lợi nhặt bóng lên, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện nơi này không giống chỗ của mình, lại nhìn kỹ, đã thấy trên đó viết 'khu T'.
Thì ra nơi này là khu T? Hoàng Phủ Tĩnh Quân đột nhiên nghĩ tới, đây là nơi được giám sát đặc biệt nhất bệnh viện đi, bên trong còn có người bệnh đã từng giết người nữa.
Không ngờ lúc cậu xoay người rời đi, thì rào chắn cửa sổ lầu một đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tiều tụy! Gương mặt kia thấy Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhìn tới thì rời đi, sau đó một nửa bóng người lộ ra, thì ra là có một nam bệnh nhân gầy gò đang ở đó.
Người đàn ông kia sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Tĩnh Quân, giống như người đang ở cảnh tuyệt vọng tìm thấy cọng rơm cứu mạng, liên tiếp vẫy tay, đồng thời cố gắng hạ thấp giọng: "Người anh em, xin cậu giúp chút đi! Thời gian của tôi không nhiều, cậu nghe tôi nói, tôi đã phát hiện ra một chuyện đáng sợ, buổi tối mấy ngày gần đây thường có người mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai trộm người canh gác đi tới phòng đối diện, muốn hại người bệnh ở đó, trên tay gã còn có cầm ống chích! Tôi không thấy rõ nét mặt của người nọ, nhưng tôi thật sự không nhìn nhầm, tôi nói thật đó, người tiếp theo bị hại khẳng định là tôi! Người anh em tuyệt đối đừng cảm thấy tôi ăn nói khùng điên, tôi thật ra không phải người bệnh tâm thần, tôi trước kia lấy bệnh án vào đây, là sau khi tôi giết người mẹ tôi muốn giúp tôi thoát tội hình sự mà tìm người làm giả bệnh án, tôi hiện tại hối hận rồi, tôi tình nguyện ngồi tù hay tử hình cũng được, tôi không muốn chết ở đây!!! Tôi thật sự không phải người bệnh tâm thần, cậu giúp tôi báo nguy đi..."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cũng muốn nói cậu cũng không phải bị bệnh tâm thần, nhưng cậu trong khoảng thời gian ở lại đây đã hiểu một chuyện, đó chính là người bị bệnh đều bảo mình không phải, nhưng người đàn ông này lúc nói chuyện lại không giống giả, vậy giờ phải làm sao cho đúng đây?"
"Người anh em, xin cậu tin tưởng tôi," Người đàn ông kia mặt mũi đã vặn vẹo, "Tên tôi là Trì Sính, cậu có thể lên mạng tra tin tức của tôi, tôi là phú nhị đại, ba năm trước đã giết bạn gái, thọc mười mấy dao, mẹ tôi liền tìm người khắp nơi bảo tôi có bệnh tâm thần. Xin cậu, tôi không muốn chết ở nơi quỷ quái như thế này!"
(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không mang đi nơi khác.)
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa định mở miệng nói gì, chỉ thấy hai đôi tay xuất hiện phía sau Trì Sính, trái phải áp chết cậu ta xuống, thì ra là hai nam điều dưỡng đang dùng sức tóm Trì Sính rời khỏi phía trước cửa sổ. Trì Sính liều mạng giãy dụa, la to: "Mau báo cảnh sát! Báo nguy tới mang tôi đi đi! Tôi không có bị điên! Tôi muốn làm giám định tâm thần lần nữa! Tôi không ---"
Sau khi bóng hình của Trì Sính biến mất phía trước cửa sổ, màn cửa cũng bị kéo lại.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân có chút không biết làm sao đứng tại chỗ, rồi bất ngờ cảm thấy có một bàn tay dịu dàng cầm cánh tay cậu, cậu quay đầu lại, sau đó bắt gặp ánh mắt của Thích Dạ Tiêu, ánh mắt kia tràn ngập lo lắng, hơn nửa vì một đường chạy lại đây mà có chút nóng nực, trán đã bịn rịn mồ hôi.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Dạ Tiêu, lời vừa rồi của người kia..."
Không ngờ Thích Dạ Tiêu lại dùng tay ôm cậu vào trong ngực, thật cẩn thận ôm lấy, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, Tĩnh Vân... Đừng sợ, có anh ở đây, em về sau sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa. Đừng tin lời người nọ nói." Vừa nói vừa dùng tay vỗ về sau lưng cậu.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Tui không sao, thật đó, tui không có sợ. Không cần lo lắng cho tui, Dạ Tiêu." Cảm giác tuy rằng Thích Dạ Tiêu bảo mình đừng sợ, nhưng người thật sự sợ hãi là người kia.
Thích Dạ Tiêu từ từ buông Hoàng Phủ Tĩnh Quân ra, có chút thoải mái cười lên, "Tụi mình trở về đi."
"Được." Hoàng Phủ Tĩnh Quân cùng người kia đi về
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT