Thanh Thanh kéo ống tay áo xuống, vẻ mặt bực bội: " Tôi không nói lý với kẻ say, khi nào tỉnh táo thì hãy đến tìm tôi ".
" Không..thầy ấy chắc chắn không thể ". Dù trong cơn say y vẫn luôn tin tưởng Trường Nam, y luôn nhắc nhở bản thân mình điều ấy. Y đấu tranh tư tưởng với lí trí bản thân rất nhiều. Quang Thành mặc kệ mọi thứ không muốn tin.
Thanh Thanh vừa bất lực vừa giận Quang Thành, đằng sau lưng y mắng: " Cái tên ngu đến hết thuốc chữa ".
Thanh Thanh trở vào nhà đóng kín cửa, nhưng cô cũng không muốn đứng im để con thiêu thân đó cứ lao đầu vào lửa. Bố mẹ luôn nói với cô, chuyện học đạo dùng phép chỉ để giúp người giúp đời, không được sử dụng cho mục đích cá nhân khác. Vì thế cô muốn ngó lơ nhưng không thể làm được vì lương tâm cắn rứt.
Thanh Thanh cũng không muốn giúp một người lấy ân báo oán, cô rối rắm đứng trước bàn thờ tự của bố mẹ: " Con nên làm thế nào đây bố mẹ ơi? ".
Đốm lửa trên đầu nhang sáng rực, Thanh Thanh cảm nhận một nguồn năng lượng mạnh mẽ bao lấy cô. Cô cầm một bộ quẻ muốn hỏi ý bề trên.
" Cạch...cạch...cạch "
Sau ba lần xin quẻ, quẻ đều âm dương chứng tỏ bề trên muốn cô tiếp tục giúp đỡ cho thiếu nên trẻ kia. Thanh Thanh đặt lại bộ quẻ trên bàn, thở dài: " Haiz, phận làm pháp sư cũng quá khó khăn rồi ".
Từ xa Trường Nam quan sát hai người, cứ tưởng nữ chính từ chối tình cảm của nam chính nên cứ mừng rỡ trong lòng là nhiệm vụ đã xong rồi.
Quang Thành không đứng vững, đôi chân y loạng choạng bước về nhà. Trường Nam bất ngờ: Không phải nam chính sẽ ăn nằm nằm dề ở nhà nữ chính sao?
Hệ thống đang ăn snacks bình luận: [ Ai muốn chứa một người đang say đến đi không nỗi trong nhà chứ, nếu Quang Thành có đứng trước cửa làm mặt dày thì cũng không có tác dụng, chỉ như mấy người nghiện rượu chọc ghẹo gái nhà lành ".
Trường Nam: Có cần nói đến thế không?
Hệ thống: [ Cậu thử nghĩ xem, bây giờ có một tên say rượu nói thích cậu, cậu sẽ làm thế nào? ]
Trường Nam cười nhếch mép: Đập chết thằng đó luôn chứ sao? Nghĩ sao nói thích ông, ông đây là giống đực 100%.
Hệ thống: [ Muốn lấy được lòng nữ chính cũng phải có chút lòng thành ].
Thanh Thanh đứng sau lưng Quang Thành một khoảng cách xa, cô nhắm mắt niệm chú. Thanh Thanh không thể tác động đến Trường Nam vì cậu quá mạnh. Nhưng cô có thể giúp Quang Thành thức tỉnh sức mạnh, sức mạnh của y khi được giải phóng sẽ mạnh hơn Trường Nam rất nhiều. Hơn nữa chính tâm thức của y sẽ làm y tỉnh ngộ, làm y nhìn ra sự thật.
Quang Thành không biết sau lưng, y chỉ nhìn về phía người đàn ông đang dựa người vào cửa mà đi tới: " Sư phụ, sư phụ... ".
Trường Nam thở dài: Báo tới tao rồi.
" Chuyện gì? Say xỉn ra ngoài đường mà say xỉn đừng có mà làm trong nhà này " _ Thấy y chân bước chân hụt vào nhà, Trường Nam làm bộ dạng xa lánh y.
" sư phụ.. người có thật sự..." _ Quang Thành đột nhiên nhào tới, túm lấy vai cậu ép vào tường gặng hỏi: " Sư phụ có bỏ tôi không? Người có bao giờ muốn hại tôi không? Hãy nói cho tôi biết... "
Trường Nam hoang mang trả lời: " Ngươi yên tâm, tôi sẽ không bao giờ có.. ". Cậu chưa trả lời hết thì Quang Thành đã ôm cậu vào lòng, dùng toàn bộ sức lực siết chặt lấy cơ thể cậu không muốn tách rời. Quang Thành vui mừng mỉm cười: " Có câu này của sư phụ tôi yên tâm rồi ".
Trường Nam tự thú nhận trong lòng: Xin lỗi, tôi phải lừa nhóc rồi. Phản bội cậu là điều tôi không muốn nhưng đó là điều tôi phải làm.
Quang Thành nghe loáng thoáng giọng cậu trong trí óc, lời nói vừa lướt qua thì y chợt tỉnh như tỉnh ngộ khỏi cơn mê. Quang Thành liếc mắt nghi ngờ nhìn người mình đang ôm, môi mấp máy như muốn hỏi: Có phải người vừa nói đó không?
Trường Nam ngoài mặt làm dáng vẻ không muốn lại gần y, cậu đẩy y ra: " Đúng là mấy kẻ say rượu thường chỉ nói nhảm, ngồi đó đi tôi đi lấy canh giải rượu ".
" Không ". Quang Thành nắm lấy tay cậu, hỏi cặn kẽ: " Người vừa nói gì? ".
Trường Nam lập lại: " Tôi nói tôi đi lấy canh giải rượu cho cậu ". Quang Thành lắc đầu: " Không phải.. Chuyện sư phụ nói trước đó ".
Trường Nam khó hiểu: " Thì chuyện tôi không có lừa cậu ".
Trường Nam: Tên nhóc này lại bày trò gì nữa?
Âm thanh đó lại xẹt qua tâm trí y, Quang Thành nhìn người trước mắt với ánh nhìn không thể ngờ. Tiếng nói vừa chạy qua đầu y là tiếng lòng của cậu sao? Quang Thành có thể đọc nội tâm y sao? Vậy thì lời nói vừa nãy không phải y tưởng tượng.
Quang Thành nắm chặt lấy tay cậu: " Sư phụ nói lại lời đó một lần nữa được không? ".
Trường Nam bực bội hất tay y: " Đừng có vớ vẩn nữa, vào phòng nghỉ ngơi đi rồi tôi đem canh giải rượu cho cậu uống ".
Trường Nam: Tôi không thích nói dối đừng có bắt tôi nói hoài chứ, diêm vương sẽ cắt lưỡi tôi đó.
Quang Thành nghe rõ từng lời một, tim y nhói lên, y chạy vào trong phòng cậu. Trường Nam không hiểu chuyện gì chạy theo y, cậu bất ngờ khi thấy y cầm cuốn sách cổ mà mình cất cẩn thận xé đi. Trường Nam đầu tiên là bất ngờ, sau đó hốt hoảng chạy lại giật lại cuốn sách bị xé nát.
Trường Nam nhìn cuốn sách rách tả tơi thì trừng mắt với y: " Cái tên láo xược, dám xé xách của tôi. Đừng tưởng cậu say thì tôi bỏ qua ".
Trường Nam nắm lấy cổ áo y, kéo y ra ngoài muốn đuổi y ra khỏi nhà. Nhưng Quang Thành đã trưởng thành, không còn nhỏ như trước. Trường Nam gắng sức kéo y nhưng lại không xê dịch được gì. Quang Thành cảm thấy như từng nơ ron trong não đang run lên, y không biết mình đang tức giận hay đang bị kích động. Nhưng y cảm thấy rất khó chịu lại rất động tay động chân với mọi thứ xung quanh mình.
Trường Nam bất lực không kéo nữa, cậu chỉ tay ra cửa kêu y ra ngoài: " Mau cút ra khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu ".
Quang Thành cổ tay cậu đang chỉ về phía cửa siết chặt, Trường Nam nhíu mày vì cảm nhận lực tay của y tăng dần như muốn bẻ gãy cổ tay cậu. Trường Nam nhìn y với ánh mắt cảnh cáo: " Cậu tốt nhất nên kiểm soát lại hành động của mình không thì đừng trách tôi ".
Trường Nam khó hiểu: Cái tên này bị rượu làm cho mất trí rồi!
Quang Thành nhào đến cậu như một con thú hoang xổng chuồng, đẩy cậu xuống giường, dùng cả cơ thể đè nặng lên người cậu.Trường Nam tưởng mình như Tôn Ngộ Không bị núi đè, cậu vùng vẫy muốn thoát ra. Hết đánh rồi quẫy đạp, nhưng cơ thể y nặng như núi cứng như đá, những chiêu đó không ăn thua gì y.
Trường Nam lẩm bẩm chửi: " Chết tiệt, mình đã khoá sức mạnh của cậu ta lại, sao bây giờ cậu ta lại mạnh thế chứ ".
Quang Thành trừng trừng nhìn cậu: " Tôi không có say, tôi đang rất tỉnh táo. Sư phụ, người hãy nói hết sự thật cho tôi biết đi, chuyện cuốn sách đó là sao? ".
Trường Nam tránh né: " Tên say rượu nào chẳng nói là mình không say ".
Quang Thành lớn giọng: " Nói cho tôi biết đi ".
Trường Nam trốn tránh sự tra hỏi của Quang Thành: " Cuốn sách cổ đó tôi rất quý..là hàng hiếm đó..cậu xé nó rồi tôi lấy gì mà đọc đây? ".
Trường Nam trong lòng tự thú nhận: Cho dù như thế nào vẫn chối đến cùng.
Quang Thành: " Nếu sư phụ không nói tôi sẽ tìm cách ép người nói ".
Trường Nam không nghĩ nhiều, vênh váo thách thức: " cậu làm được gì tôi? ".
Ánh mắt y đanh lại, Quang Thành đưa mắt nhìn đến cái cổ trắng mịn không một vết xước của cậu. Quang Thành không nghĩ nhiều cuối người cắn mạnh xuống một cái. Trường Nam bị tấn công bất ngờ nhất thời không phản kháng được, cậu gồng người chịu đựng cú cắn đau đó.
Trường Nam: Sao tên điên này lại cắn mạnh thế chứ? Nhưng cho dù cậu có cắn chết tôi, tôi cũng sẽ không nói.
Quang Thành ghim răng vào sâu hơn, Trường Nam không nhịn được rên lên vài tiếng. Cậu giãy giụa vì biết bản thân mình không thể chịu được điều kinh khủng này.
Trường Nam bị hai chân y chặn hai tay nên không thể cào nát mặt y đối phương, còn chân thì quẫy đạp như cá mắc cạn cũng không có tác dụng. Cậu tức giận vì bị cắn đau mà quát vào mặt y: " Dừng lại, cậu nghĩ cậu đang làm cái gì với sư phụ mình vậy hả? Tên hỗn xược mau biến khỏi mắt tôi ".
Quang Thành dừng cắn, y cắn sâu đến mức khi vừa rời môi y kéo được một sợi máu đỏ từ cổ cậu ra. Quang Thành nhìn cậu với ánh mắt âm u, giọng điệu đe doạ: " Nếu người không cho tôi biết sự thật thì tôi sẽ điên lên đấy. Tôi rất hận ai phản bội mình, tôi nhất định không tha cho người đó ".
Quang Thành chậm chậm nói từng chữ, như muốn để cậu hiểu thật rõ câu nói của y: " Tôi sẽ xé nát người đó ra trăm mảnh, tôi sẽ moi tim người đó ra..thậm chí tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết ".
Trường Nam nuốt nước bọt, cảm thấy lạnh người: Liệu có ngoại lệ không?
" Không, không có một ngoại lệ nào cả ". Quang Thành dứt khoát nói.
Trường Nam nghĩ thôi cũng đã sợ, dù sao cái kết của cậu cũng do nam chính kết thúc. Nói như nam chính trước khi chết, cậu sẽ phải chịu muôn ngàn khổ đau, sống không được, chết không xong.
Trường Nam suy nghĩ thật lâu mới mở miệng: " Tôi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT