Tại biệt thự của Vĩnh Kiệt, tiếng chuông cửa vang lên, người giúp việc từ bên trong chạy ra mở cửa:
- Tiểu thư, cô tìm ai?
- Tôi muốn gặp Vĩnh Kiệt, anh ấy có nhà không?
- Thiếu gia đang ở trong nhà, mời tiểu thư.
Nói rồi người giúp việc nhường đường cho cô gái đi vào.
Đi hết một khoảng sân rộng, đến thẳng nhà chính mà bước vào.
Vừa đi qua cánh cửa, đã thấy Vĩnh Kiệt ngồi ở trên ghế đang tự băng bó vết thương ở bụng mình.
- Vĩnh Kiệt, anh làm sao vậy?
Anh nghe vậy mới ngẩng mặt lên nhìn người đang đi đến khẽ nhíu mày:
- Từ Phương Đan, cô đến đây làm gì?
Phương Đan không trả lời ai, vội đi đến ngồi xuống bên cạnh giật miếng băng trên tay anh rồi kiểm tra vết thương:
- Vết thương sâu như vậy mà anh chỉ băng qua loa thế này thôi sao?
Nói rồi Phương Đan lấy cồn rửa vết thương cho anh, cảm giác nó thấm đến đâu thì vết thương xót đến đấy khiến Vĩnh Kiệt đau đớn khẽ nhíu mày mà chửi thầm "Mẹ kiếp, tên Tôn Gia Viễn".
Đêm qua, anh suýt chút nữa bị ám sát ngay trên giường, không nghĩ lão già đó lại cho người trà trộn vào làm người giúp việc trong nhà. Thật may anh cũng có cảnh giác trước nếu không vết dao này sẽ không may mắn nằm ở đây đâu.
Đang trong dòng suy nghĩ chợt nghe được tiếng sụt sùi từ ai đó phát ra khiến anh nhìn xuống gương mặt kia, buột miệng hỏi:
- Phương Đan, cô khóc sao?
Câu hỏi của anh lại khiến cô không kìm được mà khóc dữ hơn khiến Vĩnh Kiệt luống cuống không biết làm gì?
- Ơ, là thế nào? Sao...sao tự nhiên lại khóc như vậy?
Ai ngờ anh càng nói thì cô lại càng khóc, Vĩnh Kiệt khổ sở một hồi rồi đưa tay ra ôm cô vào lòng dỗ dành mặc dù không biết lý do cô như vậy là gì:
- Được rồi, nín đi. Cô đang làm tôi sợ đấy.
Sau một hồi dỗ dành, người trong lòng cũng đã trở nên yên tĩnh hơn, anh mới từ từ đẩy cô ra rồi nói:
- Thế bây giờ có nên cho tôi một câu trả lời không?
Phương Đan nghe vậy hướng đôi mắt còn ướt át lên nhìn anh:
- Vĩnh Kiệt, lần sau anh có thể tự bạo vệ bản thân mình được không?
Anh nghe vậy không hiểu ý cô, buột miệng trả lời:
- Công việc của tôi là như vậy, bị thương cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Ai ngờ lời vừa dứt Phương Đan liền nức nở mà gắt lên:
- Nhưng tôi không muốn thấy anh bị thương. Đồ ngốc, Trương Vĩnh Kiệt, tôi là thích anh đấy.
Anh nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn cô, những giọt nước mắt vẫn cứ chảy dài trên gương mặt xinh đẹp kia khiến anh chợt sửng sốt.
Anh chỉ khẽ mỉm cười một cái rồi đưa tay ra kéo cô vào lòng:
- Phương Đan, em mới chính là đồ ngốc. Tôi đợi câu nói này của em lâu rồi.
Phương Đan nghe vậy lại đẩy anh ra ngẩng mặt lên nhìn anh:
- Vĩnh Kiệt, ý anh là sao?
- Chính là đợi em nói câu này, tôi sẽ nhận lời em.
Cô nhìn anh ngây người một lúc rồi mới hiểu ra được câu nói đó liền vung tay đấm vào ngực anh một anh:
- Vĩnh Kiệt, khốn khiếp. Anh như vậy mà là đàn ông sao?
Phương Đan nghe vậy liền xấu hổ giật tay ra mà gắt lên:
- Đồ biến thái.
Anh thấy cô giận dỗi cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi nói:
- Được rồi, hôm nay em đến đây chắc không phải thăm tôi đúng không?
Cô nghe vậy mới sực nhớ ra rồi nhìn anh hỏi:
- Băng Nhi mấy hôm nay em không liên lạc được, cũng không thể tìm thấy cô ấy. Đến nhà của Thiên Uy cũng không gặp được anh ta. Anh có biết tin gì không?
- Cô ấy đang ở bên Hàn Quốc cùng Thiên Uy.
- Hàn Quốc? Đi Hàn Quốc làm gì?
- Mọi chuyện dài lắm, có lẽ đợi cô ấy về sẽ kể lại cho em. Chỉ biết là cô ấy hiện giờ an toàn là được.
Phương Đan nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, với lấy cái túi xách rồi đứng lên định rời đi thì Vĩnh Kiệt giữ lại:
- Em cứ vậy mà rời đi sao?
- Em đến chỉ hỏi chuyện Băng Nhi, hỏi xong rồi thì về thôi.
Vĩnh Kiệt nghe vậy mặt mũi chợt đen xì:
- Chẳng phải em vừa khóc lóc xướt mướt nói thích tôi sao?
Phương Đan mặt vẫn tỉnh bơ nhìn anh nói:
- Vậy thì sao? Anh cũng đâu có nói gì với em, em nói rồi thì em đi thôi.
Không đợi cho anh nói gì cô cũng rút tay khỏi tay anh rồi quay người rời đi, Vĩnh Kiệt thấy vậy bờ môi khẽ cong lên một cái rồi đưa tay ra túm lấy eo cô kéo lại khiến cô ngã thẳng vào lòng anh.
- Phương Đan, em muốn ngang ngược với tôi sao? Để xem tôi trị em thế nào.
Nói rồi anh liền cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, Phương Đan kinh ngạc trợn to mắt nhưng sau đó cũng không kháng cự mà còn đáp trả lại anh.
Có lẽ ngày tươi đẹp nhất là ngày mà hai trái tim ở hai cực khác nhau lại vì nhau mà cùng chung một nhịp.
* * * * *
Mấy ngày sau, tại Hàn Quốc.
Băng Nhi sau cuộc phẫu thuật đã hôn mê mất mấy ngày, đến hôm nay mới tỉnh.
Hắn cũng vì điều đó mà luôn túc trực ở bên cô không rời một bước.
Sau khi tiến hành một cuộc kiểm tra tổng quát, vị bác sĩ nhìn sang hắn nói:
- Mọi thứ đều ổn, chỉ cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng tốt là có thể bình phục.
- Cảm ơn ngài.
- Không có gì, hãy nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay cậu cũng cực khổ rồi.
Nói rồi vị bác sĩ ấy cũng chào hắn một cái rồi quay người trở ra ngoài.
Thiên Uy lúc này mới đi đến bên cạnh giường ngồi xuống nhìn cô ân cần hỏi:
- Băng Nhi, em thấy còn chỗ nào không khoẻ không?
Cô nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu một cái rồi nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Uy, đã lấy được nó ra chưa?
Hắn nhìn cô gật đầu một cái rồi dịu dàng nói:
- Băng Nhi, em đừng lo. Giờ em sẽ không phải chịu bất cứ một nỗi đau nào nữa.
- Vậy anh định làm sao với nó. Thiên Uy, nếu anh cứ giữ bên mình sẽ rất nguy hiểm.
Lời cô nói hắn không phải là không nghĩ đến chỉ là đồ vật này không thể rơi vào tay kẻ khác được.
- Tôi đã có tính toán cả rồi, việc của em là giờ nghỉ ngơi cho tốt để trở về nước. Những cái khác không cần suy nghĩ đến nữa.
Cô nghe vậy chỉ nhìn hắn gật đầu một cái, thực sự sau cuộc phẫu thuật cô cũng đã kiệt sức đi nhiều muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
Băng Nhi mệt mỏi khẽ nhắm mắt lại, hắn thấy vậy cũng kéo chăn lên cho cô rồi từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái:
- Băng Nhi, ngủ ngon.
Cùng lúc này, cũng ngay tại bệnh viện đấy, một bóng người đứng núp ở phía cuối dãy hành lang mà lén lút nói chuyện điện thoại:
- Lão đại, mấy ngày hôm nay tên đó luôn trông coi ả ta, tôi thật sự không cách nào tiếp cận được.
- Mẹ kiếp, có mỗi một việc cỏn con mà làm không xong. Trong hôm nay, nhất định phải cho ta nghe tin tốt của ngươi.
Không kịp để cho gã nói gì, đầu bên kia liền tắt máy.
Gã siết chặt chiếc điện thoại trong tay rồi tức giận mà quay người rời đi.
Buổi chiều hôm ấy, Băng Nhi tỉnh dậy khi trời cũng đã tắt nắng.
Có lẽ mấy hôm nay do truyền nước nên cô cảm thấy lạ miệng muốn ăn gì đó liền nói với hắn:
- Thiên Uy, em muốn ăn chút cơm, anh có thể đi mua được không?
Hắn nghe vậy lại mỉm cười đi đến xoa nhẹ đầu cô:
- Em muốn gì tôi đều có thể cho em. Đợi tôi một chút.
Băng Nhi khẽ cười gật đầu một cái mà hắn thấy vậy cũng quay trở ra.
Khi cánh cửa vừa đóng lại được một lúc thì lại được mở ra, một người mặc áo blu trắng đẩy chiếc xe đựng thuốc đi vào trong:
- Tôi đến phát thuốc.
Cô nghe vậy cũng không nhìn đến người đó, vẫn nhắm mắt mà nhàn nhạt đáp:
- Để ở bàn giúp tôi.
Người kia nghe vậy cũng đi lại phía bàn đặt hộp thuốc xuống, rồi vội vàng lấy một bình gas mini nhỏ đặt dưới gầm bàn, sau đó đốt một ngọn nến nhỏ đặt trên miệng của bình gas đấy rồi vội vàng đẩy xe ra ngoài đóng cửa phòng lại còn không quên lấy chìa khoá khoá trái nó lại rồi rời đi.
Chỉ một lúc sau, nến cháy hết, hơi lửa nóng chạm vào miệng gas khiến nó phát nổ, lửa bốc lên bén vào khăn chải bàn rồi bùng dữ dội.
Băng Nhi vội vàng ngồi dậy đi lại phía cửa mới phát hiện cửa đã bị khoá không thể mở được, cô liền chạy vào nhà vệ sinh dùng nước để dập nhưng có lẽ ngọn lửa quá to bén cả vào rèm cửa rồi bùng lớn lên.
Mọi người ở bên ngoài lúc này thấy khói bay ra đã trở nên hoảng loạn mà hét lên:
- Cháy, cháy rồi!
- Mau chạy đi mọi người, có cháy rồi.
Băng Nhi vội vàng với lấy tấm chăn chạy vào nhà vệ sinh nhúng cho ướt rồi chùm lên người đi ra phía cửa mà đập mạnh:
- Có ai ở ngoài đó, mở cửa dùm tôi.
Mọi người vì quá hoảng loạn, những tiếng hò hét át cả tiếng cô nên hầu như không ai nghe thấy. Có người nghe thấy thì lại chỉ vặn vài cái thấy không được cũng vội vàng rời đi.
Có lẽ ngay lúc sinh tử này, cái họ quan tâm chính là mạng sống của họ, mọi cái họ sẽ không để vào mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT