Giữa con phố hiu quạnh bị nhấn chìm bởi cơn mưa xối xả, một thân ảnh đẹp đẽ đứng ngay đấy như muốn chống đối lại sự tàn nhẫn của số trời, nhưng cuối cùng lại là dáng vẻ cô độc đến tuyệt vọng.
Hắn cứ đứng đấy, dầm mình với cơn mưa cho đến khi trời tạnh hẳn mới quay vào xe mà lái thẳng về.
Xe chạy vào biệt thự khi màn đêm đã buông xuống, dì Lưu nghe tiếng động liền vội vàng đi ra lại thấy hắn cả người ướt nhẹm, từng bước không vững đi vào nhà.
Bà hốt hoảng chạy lại đỡ lấy hắn mà lo lắng hỏi:
- Cậu chủ, sao lại ướt như thế này?
Hắn nghe vậy lại nhìn sang bà bằng đôi mắt đầy mệt mỏi:
- Dì Lưu, cô ấy... có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Bà nhìn bộ dạng hắn như vậy liền cảm thấy đau lòng. Chí ít ra hắn cũng là một tay bà nuôi nấng từ khi mẹ hắn bỏ đi, bà vẫn luôn chăm sóc và yêu thương hắn như đứa con của mình. Đây là lần đầu tiên, bà thấy hắn lại quỵ luỵ đến như vậy vì một cô gái, thật là hết sức đáng thương:
- Cậu chủ, nếu đã cảm thấy không còn thể chịu đựng được nữa, vậy hãy thử khóc một lần đi, sẽ tốt hơn rất nhiều. Người đàn ông mạnh mẽ không phải là người không bao giờ khóc mà người đàn ông mạnh mẽ là người dám sống thật với cảm xúc của mình.
Hắn nghe vậy lại chỉ nhìn bà cười nhạt một cái rồi đẩy bà sang một bên mà lảo đảo đi lên lầu.
Bàn tay run rẩy vì lạnh đưa lên vặn núm cửa mở ra rồi từng bước chậm rãi đi vào bên trong.
Hắn chẳng thèm để tâm đến bộ âu phục đã sớm ướt sũng bởi cơn mưa bất chợt, cả người cứ vậy đổ thẳng xuống giường rồi co mình lại. Hơi lạnh và men rượu thấm vào nhau rồi ngấm sâu vào trái tim đang rỉ máu khiến nó trở nên đau xót. Hình ảnh cô lướt qua hắn một cách tuyệt tình mà đi về phía khác còn ghim chặt vào trong tâm trí hắn, tổn thương và đau đớn vô cùng:
- Băng Nhi, tôi không biết trái tim em được làm bằng gì mà lại có thể vô tâm đến như vậy. Em lướt qua tôi, còn chẳng để tôi kịp hỏi... làm thế nào để quên em?!
Cả người hắn run rẩy trên chiếc giường rộng lớn, trời về đêm lại càng trở lạnh, phúc chốc trên gương mặt cương nghị ấy lại khẽ thấy được một giọt trong suốt mang mùi vị mặn đắng.
* * * * *
Chiếc xe chạy vào trong sân biệt thự của Ngạo Thiên, cô chẳng đợi anh mà liền mở cửa bước xuống rồi đi thẳng vào trong nhà.
Ngạo Thiên bước ra khỏi xe rồi lại đứng lặng ở đấy dõi theo thân ảnh mảnh mai ấy đi khuất.
Khi nãy anh thoả mãn bao nhiêu, bây giờ lại cảm thấy tủi hờn bấy nhiêu.
Phải, anh là muốn dùng cô để chà đạp lên hắn, để hắn cảm nhận được cảm giác khi người mình yêu thương lại tự rời bỏ mình để đến bên người khác.
Cũng như năm đó, bà ấy rời bỏ anh, rời bỏ cả ba anh khi anh chỉ vừa lọt lòng để chạy đến bên người đàn ông khác. Và rồi năm năm sau, bà quay về và nói với anh bà là mẹ anh và muốn bù đắp cho anh. Nhưng rồi, đến một ngày anh phát hiện tình yêu thương của bà không trọn vẹn mà còn dành cho một đứa trẻ khác, là con của người đàn ông ấy. Bà thà là chạy đến gặp hắn, để rồi bị chết một cách oan ức cũng không cùng anh chơi vui vẻ một ngày sinh nhật.
Anh còn nhớ như in khoảnh khắc bà chạy ra đẩy hắn rồi đem cả thân mình giao cho tử thần nó đáng sợ đến như thế nào, một màn chỉ toàn máu đỏ lênh láng.
Cuộc đời anh vậy là mất đi một người yêu thương, tất cả là vì hắn. Đến hôm nay trả được món nợ này, anh đáng ra nên hài lòng và cảm thấy vui vẻ nhưng không hiểu sao nhìn dáng vẻ cô như vậy, tâm can anh lại có muôn phần khó chịu.
Từng bước chậm rãi đi vào trong nhà rồi hướng thẳng lên lầu, đến trước cửa phòng cô đưa tay lên định gõ cửa nhưng chợt nghe được những tiếng thút thít đứt quãng khiến anh chẳng còn đủ can đảm để thực hiện.
Anh sợ cái dáng vẻ khóc lóc của cô, anh sợ những câu tuyệt tình trách móc, anh sợ cô một lần nữa nói "hận anh", và rồi có lẽ anh đã bắt đầu sợ mất cô, thứ cảm giác này tại sao bây giờ lại mới đến?
Ngạo Thiên đứng đấy xoay người tựa lưng vào cánh cửa rồi ngửa mặt lên trần:
- Băng Nhi, tôi có lẽ phải học thêm hai từ "hối hận" rồi.
Dứt lời anh cũng trở về phòng của mình mà đóng cửa lại.
Lúc này, ở trong phòng không quá rộng lớn kia, một đoá hoa Tường Vy héo rũ đã đổ gục xuống chiếc giường cô độc.
Đến ngay cô, người đã quyết định dứt khoát tuyệt tình như vậy mà còn thấy đau lòng, không biết hắn sẽ tổn thương đến mức nào đây?
Bàn tay bất giác lại đặt xuống bụng của mình, nơi đây vẫn đang còn tồn tại giọt máu của hắn nhưng người lại đang mỗi kẻ một nơi, nghiệt ngã vô cùng.
Bầu trời bây giờ là một màu đen âm u bao phủ, mà tiếng nức nở than trách kia vẫn cứ vang lên xe nát cả không gian tĩnh lặng.
Từng đợt, từng đợt, từng đợt nước mắt như vậy rồi cũng dần khô hẳn bởi chủ nhân của nó đã quá mệt mỏi và dần thiếp đi với giấc ngủ.
* * * * *
Khi mặt trời đã trở nên hửng nắng sau những ngày âm u, giá buốt bởi trời mưa, không gian liền trở nên yên bình.
Bỗng tiếng gõ "cốc, cốc" từ phía ngoài vọng vào cùng lời nói:
- Cậu chủ, dậy thôi, đã muộn làm rồi.
Bên trong vẫn không có tín hiệu đáp trả, bà lại tiếp tục đưa tay lên gõ "cốc, cốc"
- Cậu chủ, đã muộn rồi, dậy thôi.
Vẫn là sự im lặng như vậy khiến bà cảm thấy bất an, bàn tay quyết định đưa lên vặn núm cửa rồi bước vào, một giây sau đó liền hốt hoảng chạy đến bên cạnh giường:
- Cậu chủ... cậu chủ... cậu làm sao vậy!
Nói rồi bà đưa tay áp lên trán hắn rồi lại giật mình rút tay về:
- Tại sao lại nóng vậy chứ?
Nghĩ vậy bà liền chạy vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn thấm nước rồi vắt khô đi mà chạy lại đắp lên trán cho hắn.
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt không còn giọt máu, bờ môi cũng đã tái lại một màu thâm tím, bà lại khẽ cảm thấy thương xót vô cùng:
- Băng Nhi, con bé này đang yên đang lành lại bỏ đi đâu không biết.
Nói rồi bà cũng đi xuống lầu nấu cho hắn bát cháo rồi bưng lên để ở bàn bên cạnh cùng một liều thuốc rồi trở ra.
* * * * *
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, nữ nhân ngồi trên giường thu mình lại rồi hướng đôi mắt ra phía cửa sổ như trông chờ một sự tự do kéo đến.
Bất chợt cánh cửa mở ra, Ngạo Thiên từng bước lãnh đạm đi vào, đưa đôi mắt thương xót nhìn đến cô rồi nói:
- Băng Nhi, em cũng nên ăn chút gì đi, đừng quên trong người còn đang phải nuôi một sinh mạng nữa.
Cô nghe vậy lại nhìn sang anh cười lạnh một cái:
- Ngạo Thiên, anh sao vậy? Chẳng phải anh đã từng muốn giết nó sao? Anh giờ như vậy thật làm tôi cảm thấy nghi ngờ.
Anh là vì một lòng muốn tốt cho cô nhưng lại nghe cô nói vậy liền có chút tức giận mà từng bước tiến lại gần:
- Băng Nhi, em đừng vội đắc ý. Chỉ cần là tôi muốn, tôi có thể giết chết nó lúc nào. Tốt nhất khi tôi còn tử tế, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn đến anh lạnh giọng nói:
- Nghe lời? Được thôi, nhưng tôi muốn gặp ba mẹ mình.
Ngạo Thiên lúc này trừng mắt lên nhìn cô ý đe doạ nhưng Băng Nhi lại quá bạo dạn đối đáp lại khiến anh cũng đành bỏ cuộc:
- Được rồi, tôi sẽ để cho em gặp họ nhưng thời gian sẽ không có nhiều đâu.
Nói rồi anh cũng đứng dậy trở ra mà cô thấy vậy cũng liền theo sau.
Vẫn đi vào con đường hầm quen thuộc ấy, anh dẫn cô đến trước cánh cửa đồng, ra hiệu cho người mở nó rồi nhìn cô nhẹ giọng nói:
- Băng Nhi, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ để cho gia đình em được đoàn tụ.
Cô nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm nhìn anh một cái rồi quay người đi vào trong, có lẽ sẽ chẳng thấy được ánh mắt của anh khi ấy chân thành đến mức nào.
Cách cửa lúc này đóng lại, Hứa Diệp Chi nhìn thấy cô mà mừng đến rơi nước mắt liền chạy lại ôm chầm lấy:
- Băng Nhi, con không sao chứ? Cậu ta có làm gì con không?
Cô nghe vậy cũng ôm lấy bà vỗ về an ủi:
- Mẹ, con vẫn rất khoẻ, không có xảy ra chuyện gì.
- Vậy thì tốt, cậu ta cho con đến đây sao?
Cô khẽ gật đầu một cái rồi nói:
- Con có chuyện muốn nói với ba, sợ không có nhiều thời gian đâu.
- À, được được. Mau lại ghế ngồi đi.
Cô vừa ngồi vào ghế thì Triệu Băng Thanh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô sự vui mừng hằn lên trên nét mặt:
- Băng Nhi, cậu ta lại để con đến sao?
Cô nghe vậy lại vội vàng đỡ ông ngồi xuống rồi gấp gáp nói:
- Ba, mọi chuyện là thế nào? Ba hãy kể cho con nghe đi.
Triệu Băng Thanh nghe vậy chợt khựng người lại nhìn cô, suy tư một hồi rồi lại hướng ra phía khác mà hồi tưởng rồi nói:
- Ngày đó, mẹ của Ngạo Thiên hay còn nói là mẹ của Thiên Uy là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp tên là Lý Nhật Uyên. Vốn dĩ bà ta là được gả cho dòng họ nhà Tống nhưng vào năm đấy, trong xã hội xuất hiện một viên ngọc quý có tên là Bảo ngọc Trấn Phong Hồi - mọi người vẫn tương truyền ai sở hữu nó sẽ có sức mạnh và khả năng thống trị được cả thế giới ngầm. Khi ấy, ba của Ngạo Thiên là Tống Ngạo Vĩ đã dốc hết sức để điều tra viên ngọc đó, kết quả tìm được là nằm ở Vũ Thiên Quang. Lúc ấy, hai bang phái Quỷ Thiên Hội và Hắc Long Bang còn chưa được củng cố vững chắc vậy nên Ngạo Vĩ cũng không dám đuổi cùng giết tận để chiếm lấy liền dùng vợ mình ra để tiếp cận và điều tra Thiên Quang. Sau khi sinh Ngạo Thiên ra được vài tháng, Ngạo Vĩ liền bế đứa bé dấu đi và uy hiếp Lý Nhật Uyên khiến bà ấy phải thuận theo. Và rồi Thiên Quang không qua khỏi được nhan sắc của bà, yêu đến si mê không chút nghi ngờ. Hai người bọn họ cưới nhau rồi sinh ra Thiên Uy. Nhưng những năm ở cùng Thiên Quang bà vẫn luôn tìm kiếm vị trí dấu viên ngọc. Rồi một ngày Thiên Quang vô tình phát hiện được bà lén lút ra vào thư phòng vậy nên đã cử người theo dõi và điều tra, cuối cùng phát hiện ra tất cả. Ông đã đau đớn vô cùng nhưng lại không giết bà, chỉ để bà quay trở lại về vị trí cũ, khi ấy, Thiên Uy chỉ mới 4 tuổi. Về sau vì Thiên Uy mà mất trong một vụ tai nạn, còn Thiên Uy lại bị tạm thời quên đi ký ức đã xảy. Vậy nên, đến bây giờ có lẽ cậu ta không biết được Ngạo Thiên lại là anh cùng mẹ khác cha với mình.
Cô nghe vậy cũng lấy làm kinh ngạc, mọi chuyện của đời trước sao lại để thế hệ sau chịu ảnh hưởng như vậy.
- Nhưng tại sao, Ngạo Thiên lại bắt gia đình mình
- Bởi vì giữa con và Thiên Uy có một mối nhân duyên ta và Thiên Quang đã định từ trước.
- Mối nhân duyên?
- Băng Nhi, nghe ta nói, con ở đây rất nguy hiểm, hãy tìm cách trở về bên Thiên Uy, cậu ta sẽ bảo vệ được con.
- Ba, con không hiểu. Tại sao lại như vậy? Hơn nữa, nếu con đi thì ba mẹ làm sao?
- Đừng lo, Ngạo Thiên sẽ không làm gì chúng ta.
Nói rồi, ông liền đứng dậy đi vào trong phòng trong sự khó hiểu của cô.
Một lúc sau trở ra, trên tay cầm một mẩu giấy được gấp nhỏ lại rồi đưa cho cô:
- Băng Nhi, cái này con không được đọc mà hãy đưa cho Thiên Uy, cậu ta đọc được, cậu ta sẽ hiểu. Và khi đọc xong, phải xé nó đi. Nhớ chưa?
Cô nghe vậy liền cầm lấy nó rồi nhìn ông thắc mắc:
- Ba, cái này....
Lời chưa kịp ra hết, thì một bóng người bước vào, Băng Nhi vội vàng dấu nhẹm tờ giấy vào trong lòng bàn tay.
- Băng Nhi, nói chuyện thế là được rồi, ra thôi.
Anh bước đến bên cạnh cô rồi ngang nhiên ôm lấy eo cô trở ra mà Băng Nhi chỉ kịp nhìn Băng Thanh gật nhẹ đầu một cái rồi cũng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT