Trong căn phòng ở dưới tầng hầm của ngôi biệt thự sang trọng, nam nhân ngồi ở trên ghế nhàn nhã nhấm nháp từng ngụm trà mà bên tai vẫn không ngừng vang lên những tiếng "chát, chát" ghê rợn.
Bỗng lúc này một người áo đen đi vào đến trước mặt hắn cúi đầu chào rồi thận trọng nói:
- Vũ tổng, hai tên kia đã cắn lưỡi tự sát rồi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu này, chén trà vừa đưa lên tới miệng liền dừng lại rồi đặt xuống bàn, lãnh đạm nói:
- Trí Viễn, dọn dẹp cho sạch sẽ một chút.
Trí Viễn đứng bên cạnh hắn nghe vậy khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho tên áo đen kia cùng quay trở ra.
Hắn lúc mới chuyển tầm nhìn lên bóng người trước mặt, lạnh giọng nói:
- Vẫn không chịu khai?
Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại toát ra hơi lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ trở nên băng giá. Hai tay bị buộc vào thanh xà ở trên cao, cả người cô là những vết thương lớn nhỏ nhưng đôi mắt lại quật cường không chịu khuất phục hướng đến người nam nhân đang ngồi trước mặt.
Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài từng nhịp gõ lên mặt bàn rồi lạnh giọng nói:
- Triệu Băng Nhi, cô nghĩ mình có thể im lặng được bao lâu?
Cô nghe vậy khẽ cười khẩy một cái rồi lên giọng giễu cợt:
- Vũ Thiên Uy, đám người ngoài kia tung hô anh như vậy chắc là họ không biết anh lại đê tiện đến mức dùng bạo lực để tra khảo phụ nữ?
Hắn nghe vậy bờ môi là khẽ cong lên ý cười, từ từ đứng dậy tiến lại gần, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên soi xét một chút rồi lãnh đạm nói:
- Ngoại hình cũng không tệ, nhưng tôi chưa muốn đổi khẩu vị.
Nói rồi hắn liền buông ra lấy chiếc khăn trong túi lau sạch bàn tay vừa mới chạm vào gương mặt cô rồi quay lưng rời đi mà không quên dặn dò đám người áo đen:
- Tiếp tục cho đến khi nào cô ta khai ra.
Lời vừa dứt cũng là lúc những tiếng roi vụt chan chát vang lên nhưng lại không thể nghe thấy một tiếng kêu la của cô.
Bờ môi gần như đã cắn sắp bật máu, đôi mắt lạnh giá nhìn vào bóng lưng hắn đi khuất khẽ nguyền rủa: Vũ Thiên Uy, nỗi nhục này tôi nhất định sẽ trả đủ!
* * * * *
Ảo Quốc - bar được thiết kế ở dưới tầng hầm của khách sạn năm sao Ỷ THIÊN, nơi dành cho những tầng lớp có tiền và địa vị. Thiết kế là các chuyên gia nước ngoài, nội thất đều là những hàng thượng phẩm, với bạt ngàn những loại rượu ngoại cao cấp là điểm đến lý tưởng cho các đại gia đến giải trí hưởng nhạc, nghiễm nhiên diễn ra những cuộc thác loạn với muôn vàn trò kích thích nhưng không có đơn vị kiểm soát nào dám nhòm ngó vào chỉ bởi đây là địa bàn của hắn.
Tất nhiên an ninh ở đây cũng rất an toàn, bảo vệ có mặt ở mọi ngóc ngách chỉ cần ai gây rối đều bị tống ra ngoài một cách sạch sẽ.
Trong phòng VIP của Ảo Quốc, dưới ánh đèn nhấp nháy, những làn khói trắng mờ ảo, một cảnh tượng kinh diễm bày ra trước mắt.
Hai nam nhân ngồi đấy với nét mặt đào hoa, vòng tay ôm trọn mỹ nữ, dáng vẻ lại lãng tử, phong trần trông thu hút vô cùng.
- Thiên Uy, nghe nói lại có kẻ không biết tự lượng sức mình.
Hắn nghe vậy cũng chẳng để tâm, với lấy ly rượu đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi lãnh đạm nói:
- Một nữ nhân ngu ngốc.
- What? Nữ nhân? Người của ai?
Đôi mắt hắn chợt khẽ nheo lại, uống cạn ly rượu rồi đặt mạnh xuống bàn, giọng có chút bực bội:
- Cô ta rất cứng miệng.
- Cứng miệng? Thiên Uy, cậu cũng có nữ nhân không thể trị sao? Với phụ nữ không nên mạnh tay, tại sao không dùng cách thông thường?
Hắn nghe vậy lại nhìn sang, đôi mắt phượng dài chợt sâu thẳm:
- Vĩnh Kiệt, ý cậu là sao?
Vĩnh Kiệt nghe vậy bờ môi khẽ cong lên, quay mặt sang nữ nhân bên cạnh cắn nhẹ vào vành tai ả rồi nhàn nhạt nói:
- Mềm mỏng một chút, chẳng phải nữ nhân đều luôn không qua nổi chiếc giường của cậu sao?
Hắn lúc này lại cười khẩy một cái rồi quay sang hôn nhẹ lên má mỹ nhân bên cạnh rồi giễu cợt nói:
- Vĩnh Kiệt, nói vậy là cậu đang để cô ta ngang hàng với Lâm tiểu thư đây sao? Giường của mình, không phải ai muốn qua là qua.
Nói rồi hắn liền ôm eo ả ta đứng dậy đi ra ngoài mà "Lâm tiểu thư" đấy không ngừng ưỡn ẹo áp sát vào người hắn.
Vĩnh Kiệt ngồi đấy nhìn theo bóng hắn lại bật cười rồi tự nói:
- Lâm tiểu thư, hy vọng cô có một đêm vui vẻ.
Nói rồi anh cũng quay sang cô gái bên cạnh mình trêu ghẹo:
- Mỹ nhân à, chúng ta cũng đi thôi!
Người ong bướm, kẻ lả lơi, hai người bọn họ bám dính lấy nhau rồi cũng đứng dậy đi ra.
* * * * *
Giới thiệu nhân vật:
Trương Vĩnh Kiệt - 29 tuổi, bạn thân của hắn. Người thừa kế Tập đoàn bất động sản Trương Thị lớn mạnh, hiện tại cũng giữ một chức vụ chủ chốt trong Quỷ Thiên Hội, có thể thay mặt hắn để quyết định mọi việc. Trong công việc quyết đoán, thận trọng nhưng những lúc bình thường anh đối với nữ nhân lại dịu dàng, ấm áp nhưng chỉ là cái mã bên ngoài còn nội tâm bên trong thì là bản chất của một tay chơi gái.
Tối hôm đấy, sau trận kích tình điên cuồng với "Lâm tiểu thư" hắn lái xe quay trở về khi trời đã về đêm.
Đi vòng ra phía sau biệt thự có một lối đi nhỏ dẫn xuống tầng hầm, hành lang dài hun hút với nhiều ngã rẽ mới có thể đi đến cánh cửa chính của căn phòng.
Hai người áo đen đứng gác ở đấy thấy hắn liền cúi đầu chào rồi mở cửa, bên trong lại truyền ra những tiếng roi vụt chói tai cùng giọng nói tức giận của nam nhân:
- Nói, ai đã phái ngươi tới.
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Hắn thấy vậy từng bước lãnh đạm đi vào, tên áo đen đang cầm chiếc roi liền vội vàng dừng tay rồi nhìn hắn kính cẩn cúi đầu:
- Vũ tổng!
Hắn nhàn nhã đi lại chiếc ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, hai tay đút túi, hướng đôi mắt sắc lạnh đến người đàn ông đó:
- Một ngày rồi vẫn không tra ra được, có phải dạo này ta đã dễ dãi với ngươi quá rồi?
Tên áo đen nghe vậy liền run sợ cúi đầu:
- Vũ tổng, xin thứ tội. Cô ta thật sự rất cứng miệng, dù đau đến cỡ nào cũng không chịu nói ra.
Hắn nghe vậy mới chuyển tầm mắt về bóng người đang bị trói chặt hai tay ở thanh xà trên cao.
Bộ quần áo trên người cô đã sớm rách toác để lộ làn da trắng nõn cùng những vết roi vụt tứa máu. Bờ môi trở nên nhợt nhạt với những vết nứt, gương mặt xanh xao mà hốc hác hơn hẳn. Một ngày không ăn không uống lại chịu những đòn roi như vậy thật sự không ai có thể chịu được vậy mà cô vẫn ngoan cố lại khiến hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, đôi mắt nhìn khoét sâu vào gương mặt nhỏ nhắn ấy rồi lạnh giọng nói:
- Triệu Băng Nhi, chỉ cần cô nói ra người đứng sau, mạng của cô tôi có thể xem xét.
Cô nghe vậy lại khẽ cười khẩy một cái, mệt mỏi ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn, nói giọng giễu cợt:
- Vũ Thiên Uy được mọi người hết lời ca tụng lại không thể hiểu tiếng người sao? Tôi là nhìn anh không vừa mắt, dù anh có đánh chết tôi thì vẫn chỉ có một câu trả lời.
Hắn nghe cô nói vậy trong lòng lại trở nên bực bội, nhìn sang tên áo đen rồi lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị cho cô ta chút nước tắm rửa.
Tên áo đen hiểu được ý hắn liền vội vàng gật đầu rồi quay trở ra. Một lúc sau đi vào cầm theo một xô nước đầy đi thẳng đến trước mặt cô hắt mạnh một cái.
Nước muối đậm đặc xát vào vết thương khiến cô đau xót mà khẽ nhíu mày, cả người tưởng chừng như đang bị cào xé ra vậy, hơi thở mỗi lúc một trở nên yếu ớt:
- Vũ Thiên Uy... anh tối nhất giết tôi đi... nếu không... một ngày tôi rời khỏi đây...nhất định sẽ quay lại tìm anh... TRẢ... ĐẦY... ĐỦ...
Những từ cuối cùng lấy hết đi sức lực của cô, cảm nhận được bóng người trước mặt đang mờ nhạt dần rồi tối sầm hẳn.
Tên áo đen thấy vậy liền đi đến đưa ngón tay đặt lên mũi cô rồi quay lại trước mặt hắn thận trọng nói:
- Vũ tổng, cô ta chỉ ngất.
Hắn nghe vậy, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn vào dáng người mảnh mai đấy. Hắn không hiểu cô lấy ở đâu ra nghị lực mạnh đến như vậy, tính cách quật cường và thân thể của cô thật sự quá trái ngược, một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại có thể chịu được những trận đòn mà vẻ mặt lại không một chút sợ hãi, còn dám nhìn hắn bằng ánh mắt ngạo mạn. Nghĩ vậy trong lòng hắn không khỏi bực bội, nữ nhân trước giờ đối diện với hắn chưa ai dám có thái độ như vậy, hắn không tin không thể khuất phục được cô.
- Chuẩn bị cho cô ta một căn phòng, cử người ở ngoài canh gác cẩn thận. Cho bác sĩ đến và thăm khám một chút.
Nói rồi hắn liền đứng dậy, hai tay đút túi lãnh đạm trở ra ngoài. Nếu cách tra khảo này không được, vậy thì hắn sẽ sử dụng phương án khác, nhất định phải khiến cô mở miệng.
Chỉ đáng tiếc phương án mà hắn định sử dụng đây lại làm cho mọi thứ trở nên phức tạp. Không những không khiến cô mở miệng lại còn khiến bản thân bị đẩy vào những tình thế không thể lường trước được.