Trong một căn phòng rộng lớn với nội thất hiện đại được bố trí lạ mắt, nam nhân ngồi ở chiếc ghế trên tay cầm một tấm hình nhỏ, trong ấy là ảnh một người phụ nữ đã ngoài 40 nhưng vẫn còn giữ được nét đẹp của thời thanh xuân.
Bàn tay mỗi lúc một siết chặt tấm ảnh đến nhăn nhúm, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào gương mặt của người phụ nữ ấy, bỗng chốc một giọt trong suốt lạnh ngắt rơi thẳng xuống tấm hình rồi tan ra, ký ức theo đó ồ ạt chảy về.
Khi ấy, mới chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi.
Đứa bé với gương mặt hớn hở chạy vào trong nhà kêu lớn:
- Mẹ, mẹ.
một người phụ nữ khá xinh đẹp từ bên trong vội vã đi ra:
- Thiên, con về rồi sao?
Đứa bé chạy vào ôm lấy bà rồi tươi cười nói:
- Mẹ, hôm nay đưa con đi chơi.
Người phụ nữ nghe vậy lại chỉ mỉm cười ngồi xuống xoa đầu đứa bé:
- Hôm nay mẹ có việc không thể đi cùng con được, để mai mẹ sẽ bù cho con, được không?
- Mẹ, nhưng hôm nay...
- Thiên, ngoan. Mẹ phải đi rồi, khi về mẹ sẽ mua quà cho con.
Nói rồi người phụ nữ ấy cũng đứng dậy rồi rời đi mà đứa bé ở đấy đôi mắt rũ xuống nhìn theo bóng bà mà khẽ nói:
- Mẹ, mẹ quên hôm nay là sinh nhật của Thiên rồi sao?
Lời vừa dứt, đứa bé thấy bà đã ngồi lên một chiếc taxi, nó cũng vội vàng chạy ra vẫy một cái xe rồi đi theo. Nó muốn biết, rốt cuộc mẹ mình là bận việc gì mà lại quên ngày sinh nhật của nó như vậy.
Chiếc xe dừng trước một trường học trong giờ tan tầm, người phụ nữ bước xuống đi lại phía cổng thấp thỏm nhìn vào như trông chờ một ai đó.
Một lúc sau, trên gương mặt bà trở nên rạng rỡ khi thấy một bé trai có gương mặt sáng sủa đi ra, bà liền vội đi đên bên cạnh gọi tên:
- Thiên Uy!
Đứa bé nghe vậy liền chuyển tầm nhìn sang bà, đôi mắt có chút chuyển biến nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên vô cảm, phớt lờ sự xuất hiện của bà mà đi qua.
Người phụ nữ thấy vậy liền chạy đến giữ lấy đứa trẻ:
- Thiên Uy, đừng đi. Mẹ chỉ muốn gặp con một chút.
Lời vừa dứt một bóng người đi đến kéo đứa bé về phía mình rồi lạnh giọng nói:
- Vương Nhược Hy, cô đến đây làm gì?
Người phụ nữ lúc này mới chuyển tầm nhìn sang người vừa đến, đôi mắt đỏ ngàu long lanh nước nghẹn ngào nói:
- Thiên Quang, em... em... chỉ muốn đến thăm con.
- Ai là con cô? Vương Nhược Hy, ngày đó tôi đã cho cô chọn lựa nhưng cô đã chọn hắn và đứa trẻ đấy, giữa chúng ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Thiên Uy chỉ là con của tôi.
Nhược Hy nghe vậy mà tim gan nhói lên từng đợt, bà tưởng chừng như bị ai đó cào xé ra vậy.
- Thiên Quang, nhưng dù thế nào... em cũng là mẹ nó... anh không thể phủ nhận chuyện này.
- Mẹ? Cô nuôi nó được bao nhiêu ngày? Cô nghĩ mình đủ tư cách làm mẹ nó sao? Phải, tôi không thể phủ nhận mối quan hệ mẹ con của cô, vậy hãy để Thiên Uy nó tự xác định.
Nói rồi Vũ Thiên Quang kéo đứa bé ra trước rồi lên tiếng:
- Thiên Uy, mọi chuyện ta sẽ để con định đoạt. Có thừa nhận hay không là ở con.
Đứa bé nghe vậy lại nhìn đến bà một tia mất mát, trong ký ức của nó, bà vốn là người mẹ vô cùng hiền từ chỉ là năm đó dù hắn có khóc lóc cầu xin thể nào bà lại vẫn lạnh nhạt quay lưng đi. Suốt những năm qua, đứa bé đã thiếu thốn, nó cũng đã rất khao khát một tình thương như vậy nhưng bà vẫn không một lần quay lại, và bây giờ, tại sao lại xuất hiện như vậy?
Vẻ mặt đứa bé vẫn bình thản đến lạ thường, ở nó không phải là dáng vẻ của một đứa trẻ tuổi ăn tuổi học mà thay vào đó là sự cô độc đến kinh ngạc.
Nó hận bà đã rời bỏ nó đi nhưng nó vẫn mong một ngày bà có thể trở lại, đôi mắt kia chợt rũ xuống, nhìn đến bà nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần mẹ có thể ở lại.
Vương Nhược Hy nghe vậy lại chết lặng, giọt nước mắt vô thức chảy dài xuống. Câu nói của hắn càng làm bà cảm thấy đau lòng hơn, đến một câu trả lời lại bà cũng không biết nên nói làm sao, bỗng một giọng nói vang lên:
- Mẹ, mẹ là vì nó mà không đi chơi cùng con sao?
Ba người bọn họ lúc này đều quay sang nơi phát ra tiếng nói, Nhược Hy kinh ngạc nhìn sang rồi lắp bắp nói:
- Ngạo Thiên, sao con lại đến đây?
Ngạo Thiên đi lại phía mẹ của mình, đôi mắt cũng đỏ ửng mà túm lấy cánh tay bà:
- Mẹ, mẹ sẽ bỏ con để ở cùng nó sao?
Bà nghe vậy không kìm lòng mà nức nở, bàn tay đưa lên xoa đầu Ngạo Thiên, nghẹn ngào nói:
- Thiên, đó là em con!
- Không, nó không phải là em con.
- Thiên, con....
Lời chưa kịp ra hết, thì Thiên Uy lại chen ngang:
- Mẹ trả lời đi, mẹ có ở lại với con không?
Nhược Hy lúc này lại trở nên khó thở, bà thật sự không muốn làm tổn thương ai trong hai đứa trẻ này, chỉ là bà thật sự không có lựa chọn nào khác. Lồng ngực trở nên nhức nhối, sống mũi cay xè đến khó thở, nước mắt cũng thi nhau tuôn ra dữ dội, bà nhìn đến đứa bé mà khó khăn nói:
- Thiên Uy, mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên.
Lời nói ấy như một con dao một lần nữa đâm mạnh vào tim nó, cũng như năm ấy, bà rời đi đã nói một câu như vậy nhưng cuối cùng lại biến mất không xuất hiện một lần suốt mấy năm trời.
Nó đưa đôi mắt tổn thương nhìn đến hai người trước mặt, đứa trẻ kia nghe bà nói vậy lại vui vẻ ôm chầm lấy bà, cảnh tượng ấy làm nó đau đớn. Một giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt ấy, nó liền quay đầu bỏ chạy ra phía ngoài.
Thiên Quang và Nhược Hy thấy vậy liền hốt hoảng chạy theo:
- Thiên Uy, quay lại đi.
Nó không để tai lời kêu gọi của bọn họ, chỉ biết cắm đầu băng qua đường rời khỏi người phụ nữ nhẫn tâm đó. Bỗng từ xa một chiếc xe lao tới với tiếng còi kêu kinh ỏi, nó không kịp phản ứng chỉ biết đứng chôn chân ở đấy, một giây sau đó cả người liền bị đẩy văng ra xa, đầu đập mạnh xuống đất, chỉ kịp nghe được tiếng gọi "mẹ" tha thiết của đứa trẻ kia liền ngất lịm.
Đám người qua đường đã vây lại thành một vòng tròn hiếu kỳ, cảnh tượng trước mắt họ thật khủng khiếp.
Người phụ nữ nằm đấy trên vũng máu lênh láng đã nhuộm đỏ cả gương mặt, máu cứ chảy không ngừng lan sang cả đứa bé đang nằm bên cạnh khiến mọi người không khỏi xót xa.
Ngạo Thiên đôi mắt mở to kinh hãi từng bước run rẩy tiến lại phía bà, một giây sau đó liền gào lên trong nước mắt:
- Mẹ.....!
Thanh âm thê lương ấy kéo dài quay trở về thực tại, bàn tay cầm tấm ảnh đã trở nên run rẩy, đôi mắt đỏ ngàu nhìn về phía khoảng không vô tận:
- Vũ Thiên Uy, là mày đã cướp hết tất cả của tao.
Trời ngoài kia đã kéo đến những đám mây đen nặng trĩu, giông gió thổi tung lớp bụi mịt mù, vạn vật đã phủ một lớp màu tro xám u uất, tháng ngày bình yên đã đến lúc phải kết thúc rồi.
* * * * *
Tối hôm ấy, trời đổ xuống những cơn mưa rào buốt lạnh, trong căn phòng xa hoa rộng lớn, nữ nhân với gương mặt dày lớp trang điểm ngồi trên chiếc ghế nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình laptop đặt ở trên bàn. Trong đấy là hình của một cô gái vô cùng xinh đẹp, ả ta đưa tay di con chuột rồi nhấn một nút, chọn chữ "delete" bấm một cái, hình ảnh cô gái đấy liền biến mất như chưa từng xuất hiện, bờ môi ả lại khẽ cong lên một cái cười nham hiểm:
- Triệu Băng Nhi, tôi sẽ khiến cô phải biến mất khỏi nơi này!
Ngày hôm sau, Vũ Thị mở cuộc họp báo, trước cổng của toà nhà chọc trời ấy là một đoàn người áo đen đứng nghiêm nghị thành hai hàng. Những phóng viên, nhà báo, nhiếp ảnh đã chầu trực từ sáng sớm để có được vị trí thuận lợi ở buổi họp này, bởi vì đối với bọn họ những thông tin liên quan đến Vũ Thị là cực kỳ đắt giá.
Một chiếc xe màu đen sang trọng được dừng lại giữa đám đông háo hức ấy.
Chưa cần biết đó là hãng xe gì nhưng nhìn thôi cũng thấy được nó thuộc vào dòng xe hạng sang đắt tiền huống hồ gì nó chính là Roll-Royce Sweptail - chiếc xe đắt nhất mọi thời đại với giá 13 triệu USD cũng đủ biết chủ nhân của nó là người giàu có và địa vị đến cỡ nào.
Những đám phóng viên kia không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nó, ánh sáng chớp nháy từ những chiếc máy ảnh liên tục loé sáng lên thân xe, quả thật nó đáng để chiêm ngưỡng.
Lúc này một người áo đen đi tới mở cửa, hắn bước xuống với một thân Tây trang màu đen huyền bí, đôi giày da bóng lộn đặt trên mặt đất, dáng vẻ cao ngạo từng bước tiến vào.
Những tưởng sau những ồn ào vừa qua,Vũ Thị chịu ảnh hưởng lớn hắn sẽ có đôi chút suy sụp nhưng không hề. Gương mặt vẫn đẹp không góc chết, khí chất toát ra vẫn là sự cao quý của tầng lớp thượng lưu, và dáng vẻ cao cao tại thượng ấy vẫn toả sức hút mê hoặc bao trái tim nữ nhân, phong độ vẫn không hề suy giảm cũng khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.
Băng Nhi cùng một xe với hắn lúc này cũng bước theo xuống rồi đi phía sau. Nữ trợ lý này đơn giản chỉ là chiếc áo sơmi trắng cùng chân váy đen công sở, mái tóc được buộc cao khoe trọn gương mặt nhỏ nhắn. Lông mày lá liễu như khói, hàng mi mềm mại lại cong vút, sống mũi cao thon gọn thẳng tắp, đôi cánh đào đỏ mọng đến mê hoặc, tất cả những đường nét ấy đều hội tụ trên gương mặt xinh đẹp cũng khiến tất cả nam nhân ở đây ngẩn ngơ.
Bỗng một cái chớp sáng loé lên trên gương mặt cô, hắn thấy vậy lại khẽ nheo mắt dừng bước, chuyển tầm nhìn sắc lạnh đến tên nhiếp ảnh kia khiến tên đó chợt chột dạ mà giấu chiếc máy ảnh đi.
Băng Nhi đi sau vì sự dừng lại đột ngột của hắn không cẩn thận liền va phải tấm lưng rộng lớn khiến cô khẽ nhíu mày nhìn lên mà gắt nhẹ:
- Có chuyện gì sao?
Hắn lúc này mới quay người lại nhìn sang cô, ánh mắt loé lên một tia bực bội, bàn tay bất chợt đưa ra sau cô gỡ sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc mềm mại đón lấy hơi gió nhẹ liền tung xoã ra ôm gọn lấy bờ vai mảnh mai.
Băng Nhi vì hành động của hắn lại trở nên khó hiểu mà nói nhỏ:
- Anh bị điên sao?
- Em muốn cho mọi người thấy dấu vết ở trên cổ mãnh liệt đến mức nào sao?
Nói rồi hắn cũng quay người lại rồi đi thẳng vào trong.
Băng Nhi đứng đấy nghe vậy lại có chút đỏ mặt, hôm qua khi ở Vũ Thị trở về những tưởng hắn có thể buông tha cho cô nhưng đúng là ở với sói nên nó là loài động vật khát máu, cuối cùng cả đêm qua cô lại bị hắn đem ra ăn sạch sành sanh, khắp cả người chỗ nào cũng là dấu vết hắn để lại. Bất chợt bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào cổ mình rồi vội vàng vuốt tóc che lại mà bước theo sau hắn.
Thiên Uy khẽ thấy được hành động của cô bờ môi lại nhếch lên ý cười, hắn thật ra chẳng thấy dấu vết nào chỉ là cảm thấy chiếc cổ trắng mịn của cô lại có sức hút vô cùng và hắn không muốn ai ngắm nhìn thôi.
Lúc này chiếc xe đắt tiền kia rời đến vị trí đỗ thì một em thể thao Lamborghini Veneno màu trắng dừng lại ngay vị trí đó. Tuy không có mức giá cắt cổ như Roll-Royce Sweptail nhưng con xế này là bản giới hạn 14 chiếc được ra mắt nhân dịp kỷ niệm lần thứ 50 của hãng với mức giá là 4.5 triệu USD cũng đáng để khiến bao con mắt ở đây phải ngưỡng mộ.
Cách cửa mở ra, nam nhân bước xuống thu hút bao cái nhìn bởi quần âu và áo sơmi trắng, gương mặt sáng giá, ngũ quan hài hoà, anh khẽ mỉm cười quay người lại rồi đưa tay đón lấy một bàn tay mềm mại từ trong xe bước ra.
Nhân vật trọng điểm của buổi họp báo ngày hôm nay - Từ Phương Đan nhẹ nhàng với chiếc váy tiểu thư màu trời bồng bềnh, mái tóc dài xoăn hình lọn sóng buông xoã ôm lấy gương mặt khả ái. Dáng vẻ tự tin, tràn đầy sức sống lại khiến đám người ở đây trở nên kinh ngạc bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, cô sẽ là người sup sụp nhất sau scandal vừa qua.
Phương Đan theo tay của Vĩnh Kiệt từng bước đi vào phía trong mà những ánh đèn kia vẫn không ngừng nhấp nháy trên người họ.
Ở trong sảnh chính của Vũ Thị, ngồi vị trí trên cao kia từ chính giữa không ai khác là người giữ địa vị và quyền lực lớn nhất của Vũ Thị - Vũ Thiên Uy. Kế bên cạnh hắn là cô, Phương Đan, Vĩnh Kiệt và một số người có địa vị khác.
Lúc này, đám nhà báo và nhiếp ảnh kia ở dưới đã ngồi vào vị trí của mình mà tập trung hướng ánh nhìn lên phía bọn họ.
Cả khán phòng trở nên im lặng để chờ đợi những gì sắp được nói ra thì bỗng từ phía ngoài bước vào là một nữ nhân với gương mặt được trang điểm đậm, thời trang từ đầu xuống chân đều là những đồ hiệu cao cấp, cả người toả ra mùi nước hoa thời thượng.
Những ánh đèn máy ảnh lại tiếp tục nhấp nháy, đám nhà báo kia đối với người vừa đến lại có chút ngỡ ngàng xen lẫn hiếu kỳ mà hắn ngồi ở đấy nhìn xuống bóng người ấy lại khẽ nhíu mày soi xét.
Vĩnh Kiệt lúc này mới khẽ nghiêng người sang hắn hỏi nhỏ:
- Thiên Uy, cậu gọi cô ta đến sao?
Hắn nghe vậy đôi mắt vẫn sắc lạnh không chuyển tầm nhìn mà lãnh đạm nói:
- Không!
- Vậy có cần mình nói người đưa cô ta ra?
- Không cần, cô ta dù sao cũng là người có địa vị, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp báo. Để ý một chút là được.
Vĩnh Kiệt nghe vậy cũng khẽ gật đầu rồi ổn định lại vị trí của mình.
Nữ nhân kia lúc này lại mạnh bạo đi lên chỗ hắn mỉm cười một cái rồi nhìn đến cô có chút e ngại nói:
- Thật xin lỗi, cô có thể ngồi sang ghế bên được không?
Băng Nhi nghe vậy có chút ngỡ ngàng nhưng rồi cũng đứng dậy chuyển sang thì lại bị một cánh tay đưa ra giữ chặt tay cô lại.
Hành động này của hắn không chỉ khiến cô, ả mà còn làm cho đám người dưới kia trở nên khó hiểu.
- Đàm tiểu thư, thất lễ rồi nhưng cô ấy là trợ lý của tôi, vị trí phải là ở cạnh tôi.
Lời hắn nói ra rất bình thản nhưng lại có ý nhắc nhở mạnh.
Đám nhà báo dưới kia lại chứng kiến một màn tay ba khó hiểu khiến bọn họ càng thêm tò mò rốt cuộc phía sau ba người kia là có ẩn tình gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT