Rầm Rầm Rầm!!!
Tiếng đập cửa khiến Thanh Phi Hưng bừng tỉnh, anh bật ngồi dậy sau khi thoát khỏi cơn mê mang đau đớn của sự việc một tuần trước.
Cảm thấy hiện tại đầu óc hơi choáng bởi xém chết đuối dưới biển.
Thật may là cuộc tra tấn kết thúc, có người vớt lên nếu không sẽ biến thành thủy quỷ mà dâng sóng thần nhấn chìm con người khốn kiếp trong nước biển thù hận mấy đời không ngừng.
Kể từ lần đó Thanh Phi Hưng không còn gặp lại Tần Nhĩ, cứ như y đã bốc hơi khỏi trần đời bi thương này mà không ai hay biết.
Anh muốn chính mình đi tìm y, nhưng mà chó dại đâu thể tự tiện bước chân ra khỏi chuồng.
Kẻo bị chủ nhân lại đánh cho chết, phanh thây phơi khô hoặc là thành chó thui mất.
Rầm Rầm Rầm!!!
Thanh Phi Hưng đau đầu bởi tiếng đập cửa, nửa đêm nửa hôm không biết kẻ nào đến tìm.
Là Thanh Phi Huy? Hắn mà dám đến giở trò anh nhất định sẽ nhai nát đầu hắn.
Cạch.
Đèn trên vách tường tỏa ánh sáng sắc vàng nhàn nhạt lờ mờ.
Hai tên bảo an canh cửa đã đi đâu từ lâu để lại một mảng hành lang u ám tối om không một bóng người.
Kẻ khi nãy đập cửa là ai? Nghe lầm sao? Âm thanh rõ ràng không thể nào nhầm lẫn được.
Đột nhiên có thứ bụi trắng xóa lấp lánh ánh kim tuyến trên trần rơi lả tả xuống bay vào mắt Thanh Phi Hưng.
Không cảm thấy đau rát, anh hé mắt.
Bụi kim tuyến qua đi, hành lang căn biệt thự trước mắt anh đã biến thành một dãy hành lang cũ kỹ.
Đổ nát tựa hồ đã bỏ hoang từ mấy đời, mùi hôi mọt mốc đồng loạt xộc thẳng lên mũi, cay lại ngứa.
"Chuyện gì xảy ra thế?".
Thanh Phi Hưng quay người lại, cánh cửa phòng sau lưng từ lúc nào đã bị thay thể bởi hành lang tối hun hút dường như không thấy lối thoát.
"Đừng nhìn phía sau nữa, hãy nhìn về phía trước và bước đi".
Một giọng nói của kẻ nào đó văng vẳng trên đỉnh đầu vang lên rồi lại im bặt.
Thanh Phi Hưng ngẩng đầu, trừng mắt mà lườm trần nhà đã biến thành mặt gương loáng bóng phản chiếu hình ảnh của anh trong đó.
Điều khiến anh kinh ngạc không phải tấm gương mà chính là một cái mặt đỏ âu khổng lồ như say rượu, đầu tóc rồi nùi đang ở dưới chân anh phản chiếu bên trong chiếc gương.
Thanh Phi Hưng giật mình, đơ người trong vài giây liền chạy về phía trước.
"Há há! Đã nói đừng có đi về phía sau mà".
Nhìn lên trên trần nhà, cái mặt khổng lồ đang đuổi theo anh không ngừng nhoẻn cái mồm rộng đầy răng nanh sắc bén mà cười khàn khạc một cách đắc ý như sắp ăn được con mồi.
Một cái mặt không có thân mình, bốn cái tay nhỏ mọc ra trên gương mặt giống hệt tứ chi của nó mà ra sức chường bò giúp cái mặt ngày càng nhanh đuổi kịp Thanh Phi Hưng.
Cuối hành lang có một cánh cửa hé mở phát ra tia sáng nhàn nhạt, đó chắc chắn là tia sáng hi vọng.
Thanh Phi Hưng tăng tốc, con quỷ phía sau càng há to cái mồm.
Tuy chỉ là hình phản chiếu trong gương trên trần nhà, phía dưới đất không có bất kỳ sinh vật nào nhưng cái mùi tanh tưởi hôi thối từ cái miệng của con quỷ khiến Thanh Phi Hưng buồn nôn.
Rầm!
Anh chui tọt vào cửa nhanh chống đóng sầm lại, khóa trái.
Đứng dựa tường thở hồng hộc như sắp đứt dây thần kinh.
Rõ ràng cơ thể anh vốn khỏe mạnh và phi thường hơn người bình thường, dù làm bất cứ chuyện gì cũng cảm thấy nhẹ bẫng.
Kể cả điên khùng cười ngày, cười đêm liên tục không ngừng nghỉ cũng không cảm thấy mệt.
Thế tại sao bây giờ chỉ mới chạy có một quãng đường mà đã đứng thở phì phò như con chó chết thế này? Là do tác dụng phụ của thuốc chữa bệnh của Lung Nghi sao?
Xẹt!
Một tia sáng lóe ngang mắt rồi nhanh chống qua đi.
Thanh Phi Hưng ngẩng đầu, ập vào mắt là vô vàn chiếc gương tứ phía phản chiếu hình ảnh anh trong đó.
Vô thức lùi đằng sau, trong đầu bỗng có ý định đi ra khỏi căn phòng.
Nhưng khi đưa tay nắm tay cửa thì nhận lại một mặt phẳng lạnh ngắt.
Thanh Phi Hưng: "?!".
Cánh cửa biến mất, là mặt gương.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, đây là lần đầu tiên anh lại sợ hãi sau khi mất bộ cảm ứng nỗi sợ.
Rốt cuộc là sợ vì điều gì chứ? Những thứ quỷ dị mà nói đối với anh vốn vĩ chỉ là những trò chơi giải trí.
Nếu bây giờ đập phá hết những tấm gương chắc chắn anh sẽ thoát.
Rầm!
Thanh Phi Hưng đấm vào mặt gương trước mặt nhưng lại bị văng dội ngược, tự ăn đấm của chính mình.
Mặt gương nguyên vẹn không hề si nhê, sức mẻ một miếng nào.
Tự mình đấm chính mình một cú đau đớn.
Bây giờ Thanh Phi Hưng mới có thể cảm nhận được sức mạnh từng giết người của mình áp bức cỡ nào.
Loạng choạng đứng dậy, anh nhắm mắt day huyệt giữa hai đầu lông mày định thần lại.
Mở mắt, đối diện với anh là một người đàn ông xa lạ trong gương.
Thanh Phi Hưng làm hành động, cử chỉ gì thì kẻ trong gương làm giống hệt không hề bỏ xót động tác chi tiết nào.
Lúc này trông anh chẳng khác gì một con khỉ tự mua vui.
Người trong gương là một người đàn ông tóc dài đen mượt, vóc dáng cỡ tầm Tần Nhĩ.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng toát cùng quần dài, tạo nên sự trong sáng thuần khiết của bồ câu trắng.
Nhưng có một điều kỳ quái, chính là không thể nhìn rõ ngũ quan người này.
Dung mạo tựa hồ bị những màu vẽ bôi nghệch ngoạc méo mó, làm cho mờ ảo.
Khiến cho người ta càng nhìn lâu càng có cảm giác sợ hãi tột cùng.
"Ngươi là ai?!".
Thanh Phi Hưng nhíu mày chỉ tay thẳng mặt kẻ trong gương.
Giống như một gã tâm thần tự nói chuyện với chính mình trong gương.
Không một tiếng đáp trả.
"Hahaha! Hahaha!".
Đột nhiên có tiếng kẻ nào cười văng vẳng khắp căn phòng kính.
Thanh Phi Hưng sầm mặt nhìn kẻ trước gương, người đàn ông mặc đồ trắng khi nãy biến mất.
Trước mặt là Thanh Phi Huy đang chỉ vào mặt anh mà cười mỉa may.
Thanh Phi Hưng siết chặt nấm đấm, nghiến răng: "Mịa, Thanh Phi Huy! Mày giở trò nhốt tao ở nơi này đúng không?!".
Hắn ngưng cười: "Ta không phải Thanh Phi Huy, ta là Thanh Phi Hưng".
Thanh Phi Hưng trợn to mắt: "?!".
Hắn từ trong gương bước ra, cứ như chiếc gương này là cánh cửa mà người bình thường không thể đi vào, không thể đi ra.
Hắn vòng ra sau lưng Thanh Phi Hưng, ôm lấy anh.
Đặt đầu lên vai anh, cười nham hiểm: "Bây giờ ngươi nhìn kỹ trong gương xem ngươi là ai".
Ánh mắt tự động liếc lên tấm gương: "Cái quái..
Gì?! Không thể nào!".
Hình ảnh của anh phản chiếu trong gương không phải là anh nữa mà chính là người đàn ông mặc đồ trắng khi nãy.
Bây giờ mới có thể nhìn rõ dung mạo, một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Nhưng không thể nhớ là của ai, tựa hồ người này mới chính là mình.
"Tạ Thành".
Hắn thì thầm một cái tên xa lạ nhưng thân quen bên tai anh.
Đột nhiên anh nhớ ra gì đó giãy khỏi vòng tay lạnh băng của kẻ nọ: "Ngươi! Ngươi chính là làn khói đen đó! Giọng nói này ta đã nghe rất nhiều lần, không thể nhầm lẫn được!".
"Haha! Không ngờ ngươi lại tinh tế đến thế, nghe giọng nói của ta liền đoán ta là làn khói ngày đêm ở bên cạnh an ủi ngươi".
Hắn tiến lại gần anh.
Bỗng dưng nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng lan tỏa khắp cơ thể, anh không tự chủ được liền lùi ra đằng sau.
Căn phòng quá hẹp, lùi được hai bước liền đường cùng.
Sau lưng là mặt gương lạnh lẽo, anh hận không thể đập vỡ thứ chết tiệt này để trốn thoát.
Kẻ trước mặt áp sát anh, giống như muốn đem anh nhét vào trong dạ dày hắn.
"Tạ Thành à, ngươi cảm thấy trải nghiệm này như thế nào? Vui không? Có muốn tiếp tục nữa không?".
Đột nhiên có tiếng vỡ vụn trong tận sâu tâm trí, có thứ gì đó phá vỡ lớp vỏ não chồi ra ngoài.
"Ư, a!".
Đầu óc đau điến tựa hồ ngàn kim chỉ đang khâu vá.
Tạ Thành đau thấu tận thiên địa gục đầu trên vai kẻ trước mặt mà thở hồng hộc.
Thình thịch!
Hàng loạt thước phim chứa đựng cuộc đời của một người đồng loạt đâm vào đầu anh, phá vỡ kim khâu mà chui vào tận gốc rễ của bộ não.
Thình thịch!
"AAA!!!".
Cơn đau khốn khổ giày xé qua đi, đầu óc tê dại bỗng trống rỗng hoàn toàn như quyển sổ trắng tinh không tỳ vết.
Mọi thứ trong mắt mờ nhòa chỉ thấy những hạt kim tuyến bay lội giữa khoảng không.
Thể xác mòn mỏi, linh hồn tựa hồ muốn rời bỏ thân chủ nhưng lại bị níu kéo, vấn vương giữa hai ranh giới sống và chết.
"Ta thấy có vẻ ngươi rất muốn trải nghiệm tiếp đúng không?".
Hắn ôm lấy anh mà vuốt ve.
"Không muốn...".
Rã rời không nói nên câu, anh nhắm mắt mà ngất đi.
"Haha! Haha!".
Con quỷ hiện nguyên hình, dang rộng đôi cánh hắc ám bế Tạ Thành mà bay xuyên tấm gương trên trần nhà.
Chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm xuống mặt sàn, hiện vật xung quanh bị hút vào hố đen vũ trụ.
Đem căn phòng gương trở về một chiều không gian màu đen vô tận.
.
Tách, tách, tách.
Từng giọt máu trên thanh sắt vắt ngang trần nhà nhỏ xuống thành vũng, xác thịt con quái vật bị phanh từng miếng.
Thịt vụn rơi lả tả, Lưu Vũ nhặt được năm viên vàng trong thùng sắt rỉ sét cất vào túi.
Sau khi bị tách khỏi Tạ Anh hắn liền bị đưa đến đây.
Khi tỉnh táo liền phát giác có con quái vật kinh tởm nhắm trúng chuẩn bị nhào đến cấu xé hắn.
Đôi mắt phượng sắc bén lóe lên ánh sáng nhàn nhạt màu hổ phách giống như cái máy dò trúng điểm đỏ nguy hiểm liền nhanh nhảu xuống tay dứt khoác với nó.
Không biết chỗ này là chỗ nào, tối om lại ẩm ướt.
Khá giống chỗ lúc trước hắn cùng Tạ Anh từng bị treo, nhưng chỗ này có mấy căn phòng bị khóa không vào được.
Lối ra cũng bị khóa, không biết hắn nên làm gì ở hành lang rộng rãi này.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế nhựa sạch sẽ nhất, làm điếu thuốc.
Xem lại manh mối cùng những món đồ nhặt từ lúc đặt chân đến khách sạn Thanh Phi đến giờ.
Có vài manh mối chính quan trọng đều do Tạ Thành cất giữ, vậy nên phải nghĩ cách cứu anh ra mới liên kết manh mối để hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Vũ siết chặt nắm đấm dường như đang kiềm nén cái gì đó trong lòng, rất khó chịu khi hình ảnh gã quản lý Tần kia bế Tạ Thành bắt đi.
Hắn hận không thể ngay lúc đó bẻ cổ lão già cáo dịch đó.
Cơn tức giận đột ngột qua đi khi dung mạo hiền hòa mỉm cười tựa sắc xuân, tia sáng giữa vũng lầy bóng tối của Tạ Thành hiện lên.
Khiến hắn buông lỏng nắm tay, cơ mặt giãn ra khẽ mỉm cười.
Thình thịch.
Đột nhiên tim nhảy lên một nhịp, Lưu Vũ đơ người rồi nhắm mắt thở dài.
Hắn vuốt mặt, tự hỏi hắn rốt cuộc bị bệnh gì mà tự dưng lại nhung nhớ một người đàn ông cơ chứ.
Chỉ là đồng đội thôi.
Chỉ là người giống người thôi.
Ánh mắt long lanh ánh nước, nụ cười chứa chan niềm vui nho nhỏ của Tạ Thành vấn vương tâm trí hắn không dứt.
Không lẽ nỗi nhớ thương Lạc Thanh Hoa sâu tận trong đáy lòng đã nắn nót tạo thành bóng dáng Tạ Thành?
Hắn lắc đầu, châm thêm một điếu thuốc để làn khói trắng cất Tạ Thành ra sau đầu.
Bây giờ không phải là lúc đắm chìm trong nhớ thương của tình yêu.
Hắn lấy tấm thẻ dự trữ ra, lấy quyển sách lúc trước nhặt được ở phòng khách trong căn biệt thự nằm sau mảnh rừng u minh.