Ùng ục, ùng ục...
Thanh Phi Hưng đột ngột mở choàng mắt, một luồng nước cay xé tràn vào đôi mắt giây sau cảm thấy cơ thể nặng trịch như đang trì xuống giữa vùng nước sâu.
Ngộp quá!!!
Bây giờ mới phát giác bản thân đang ở giữa đại dương, xung quanh bọt biển trôi nổi cùng vài đàn cá bơi lội.
Nước biển mặn chát ồ ập, tay chân đông cứng không thể cử động, chẳng thể vùng vẫy.
Thanh Phi Hưng trợn trắng mắt, đầu ngửa hướng đến ánh sáng nhỏ nhoi bên trên, cảm thấy tuyệt vọng đập đến.
Nước mắt nước mũi giàn giụa hòa vào dòng nước biển lạnh tanh.
Tâm trí trống rỗng, như đã xóa bỏ toàn bộ quyển sách cuộc đời của mình trong đầu.
Trước mắt dần nhòa đi, nước biển đã tràn vào tận ruột gan rồi.
Bịt tắt khứu giác cùng khẩu vị, cơ thể lúc này dường như nhẹ bẫng tựa hồ hồn đã lìa khỏi xác đang chuẩn bị hướng lên ánh hào quang hưởng thụ một chút ánh sáng ấm áp của nhân gian rồi sau đó xuống địa ngục.
Ha, kết thúc cuộc đời tại đây sao?
Đột nhiên một mùi máu tanh nồng loáng thoáng xuất hiện, trong cơn mơ màng Thanh Phi Hưng trông thấy từ đằng xa có một bóng đen to lớn đang lao đến anh.
Vẫn còn lại một chút tiềm thức anh nhận ra đó là thứ gì.
Là cá mập!
Haha! Cứ tưởng sẽ chết một cách toàn vẹn, không ngờ vừa chết đuối vừa bị cá mập ăn thịt.
Thể xác sẽ vụn vỡ thành từng mảnh rải khắp lòng đại dương, bị vô vàn sinh vật ăn lấy.
Thanh Phi Hưng nhắm mắt chuẩn bị đón nhận một cú tan nát nhẹ nhàng rồi ra đi trong thanh thản.
.
"Mau lên!!! Nhanh hô hấp cho anh ta đi!".
Không biết đã qua bao lâu rồi, mơ hồ có vô số tiếng nói chuyện xì xào xì xầm văng vẳng bên tai nhưng lúc nghe rõ lúc không rõ.
Không lẽ anh thật sự đã xuống địa ngục rồi sao? Cảm giác khi chết với gã quỷ ngông cuồng như anh chẳng đau đớn tí nào.
Cơ thể dường như nhũng ra không thể cử động nổi một ngón tay.
Đột nhiên cảm thấy như có dòng nước băng giá tát thẳng vào mặt, ngay tức khắc Thanh Phi Hưng bừng tỉnh tâm trí.
Toàn bộ đám mây ký ức quay về đâm vào đầu, ý thức đang dần lấy lại.
Mơ màng mở mắt nhưng nhanh chống nheo lại bởi có ánh sáng chiếu rọi.
Có lẽ đã dấn mình ở nơi u tối, u ám khuất tia sáng quá lâu, bóng tối dần ăn mòn.
"Thiếu gia ơi! Anh ta tỉnh lại rồi!".
Thanh Phi Huy vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Lung Nghi ở dưới cây dừa, liền tiến đến đám đông.
Những kẻ có mặt ở đây đều là người giúp việc và nhân viên khách sạn Thanh Phi.
Bọn họ vớt được xác Thanh Phi Hưng giữa biển, ban đầu đều tưởng anh đã chết liền cho người đi báo với thiếu gia Thanh Phi Huy.
"Sao rồi?".
Vừa nghe giọng nói của hắn, bỗng trong đầu Thanh phi Hưng tựa hồ có một thước phim cuốn lấy đại não sau đó hòa tan.
Một dòng lửa nóng rực chạy khắp cơ thể liền đâm thẳng vào não bộ.
"Aaa!!!".
Không biết lấy đâu ra sức lực đột ngột bật dậy hất tung những kẻ đang sơ cứu cho mình bay sang một bên.
Tất cả những kẻ có mặt tại đây đều kinh hãi, đồng loạt lùi ra hết.
Thanh Phi Hưng nghiến chặt răng, môi trên giật giật tựa hồ tức giận nhưng không thể bộc lộ mà lạnh lùng kéo cổ áo Thanh Phi Huy: "Tại sao em ném anh xuống biển hử? Anh đã làm gì em chưa hử?".
Sau lưng Thanh Phi Huy lạnh toát, bề ngoài thể hiện biểu cảm lạnh nhạt che giấu nỗi sợ, gỡ tay anh ra: "Tại anh không chịu nghe lời mà khám bệnh, nếu anh không phản kháng thì tôi cũng đâu ra tay với anh".
Cơn thịnh nộ đã đạt lên đỉnh điểm sắp sửa nổ tung nhưng anh vẫn phải kiềm chế.
Nghĩ thật nực cười, mạng sống của mình bị kẻ khác xem như ruồi muỗi, sống hay chết đều do họ quyết định.
Thật may cho bọn họ là anh chưa chết, nếu không chỉ trong một cái chớp mắt nơi này sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Bị sắc đỏ nhiễm lấy bầu trời mà bao phủ toàn bộ một màu máu oán hận, thịt người vươn rải chất thành núi.
Vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy hưng phấn, nhưng trả thù hết một lượt thật nhàm chán.
Cái gì cũng phải từ từ cháo mới nhừ, tiến hành theo kế hoạch vạch ra đã.
Thanh Phi Huy lườm anh rồi quay lưng bỏ đi ngay sau đó có năm tên bảo an vạm vỡ bước đến kéo anh đi.
Thanh Phi Hưng lại một lần nữa bị nhốt trong phòng ngủ.
Nằm trên giường, anh gác tay lên trán nhìn chòng chọc lên trần nhà.
Hai năm trôi qua làn khói đen đó đã không xuất hiện nữa, quanh năm suốt tháng phòng ngủ yên ắng nhưng ngày càng âm u không một tia nắng chiếu đến.
Bởi trong hai năm qua khu du lịch Thanh Phi bao gồm cả biệt thự to lớn nằm sau mảnh rừng không thấy nổi ánh sáng hào quang.
Giống như mặt trời vừa ló dạng liền tránh xa khỏi nơi này.
Âm khí quá dày đặc che phủ một màu sắc u ám kín mít không lối ra.
Khu du lịch dần ít khách đến, bãi biển xanh biếc lấp lánh đẹp đẽ của ngày nào bây giờ tựa hồ chuyển đổi thành máu tươi.
Người ngoài cuộc không cảm nhận được điều đó, họ cho rằng khu du lịch Thanh Phi không còn có gì thú vị nữa nên chuyển sang những khu du lịch mới mẻ khác.
Chuyện làm ăn của Thanh Phi Hà ngày càng xuống dốc rõ rệt.
Vốn đầu tư làm ăn bị thua lỗ, vốn nâng cấp khách sạn không đủ nên không thể sửa chửa.
Đầu óc ông ta rối mù không thể suy nghĩ nổi cách khai phá tiến triển đăm ra dạo gần đây lâm bệnh, đành nhờ đứa con trai yêu dấu Thanh Phi Huy trông coi những vụ làm ăn của ông ta.
Hắn đảm nhiệm trách nhiệm một thời gian cũng muốn phát điên nhưng được hiệu quả một chút nên cả hắn lẫn Thanh Phi Hà yên lòng được một phần.
Nhờ hắn lấy lại được số nợ lúc trước cho một kẻ vay không trả, đem số tiền ấy đi nâng cấp khách sạn Thanh Phi.
Bày ra thêm nhiều dịch vụ mới, trò mới để câu khách hàng.
Có lời có lãi, tuy ít nhưng cũng không đến nổi sẽ phá sản.
Thanh Phi Hà cho rằng đã có đối thủ không đấu nổi ông ta, ghen ăn tức ở liền sử dụng bùa chú sai khiến âm binh đến phá cơ nghiệp của ông ta.
Thanh Phi Hà liền tìm đến Bách đại sư xem xét tình hình và lập bàn lễ cúng nhưng Bách đại sư đã phán rằng không có bất kỳ âm binh hay kẻ nào muốn hãm hại ông ta.
Chỉ là thời vận làm ăn không được thuận lợi vì khí trời nơi này đột ngột thay đổi.
Bách đại sư liền làm mấy lá bùa gọi là bùa phát tài đưa cho Thanh Phi Hà bảo dán vào những vị trí Bách đại sư căn dặn.
Thanh Phi Hà từ xưa đến giờ đều chỉ tin mỗi Bách đại sư xem phong thủy, trừ ma diệt quỷ cho nên bây giờ dù cảm thấy kỳ quái cũng phải tin tưởng.
Nhưng ông ta cứ có cảm giác Bách đại sư đang che giấu cái gì đó quan trọng, nhưng thoáng chốc nghi hoặc xua tan đi.
Ông ta nghe lời và làm theo những gì Bách đại sư chỉ bảo.
Đúng thiệt là ba tháng sau đó khá ổn thỏa thế nhưng sắc trời vốn âm u nay càng trầm lặng buốt giá bao phủ toàn bộ khu du lịch Thanh Phi tựa hồ có vạn oán linh ám trụ vào.
Thanh Phi Hưng trong thời gian đó chỉ biết lẳng lặng cười thâm hiểm, bởi quả báo dần kéo đến những kẻ đã khiến anh chìm trong đau khổ triền miên không lối thoát.
Một mình nằm trong phòng cười ngày cười đêm không ngừng nghỉ, cứ như anh không có dây thần kinh mà cười điên cuồng không sợ đứt vỡ.
Vào một tuần trước, Thanh Phi Huy mang cả một bụng ý đồ gì đó đi thăm anh.
Đứng trước cửa phòng bỗng nghe bên trong có âm thanh cười điên loạn tựa quỷ thần ma nhập hắn liền tức giận mà trừng hai tên bảo an canh cửa: "Sao các ngươi không vào xem anh ta có chuyện gì đi?! Nếu anh ta lên cơn phát điên lại hóa quỷ là tất cả chúng ta đều sẽ bị giết chết đó!"
Một kẻ đổ mồ hôi lạnh, nói: "Thiếu gia, chúng tôi nghĩ anh ta bị tâm thần lâu lâu lên cơn nên mới cười như vậy thôi chứ không có gì đâu ạ.
Anh yên tâm đi thiếu gia".
Kẻ còn lại hùa theo: "Đúng rồi đấy thiếu gia, chắc anh ta cười một lát sẽ ngừng à".
Nhìn biểu hiện của hai tên bảo an này rõ ràng là nhát gan không dám bước vào kiểm tra mà.
Đây là hai kẻ mới tuyển và làm việc là canh gác phòng giam, hai tên này còn trẻ ham sống sợ chết bởi họ đã nghe câu chuyện của hai gã cựu bảo an.
Một năm trước trong lúc hai gã cựu bảo an xông cửa kiềm chế Thanh Phi Hưng đang gào thét điên loạn liền bị chém cho bị thương, không mù mắt cũng mất ngón tay, ngón chân.
Hai gã liền xin nghỉ việc, sau đó chẳng nghe thấy tung tích gì của hai gã nữa.
Có một điều khá an toàn ở đây chính là Thanh Phi Hưng sẽ không động chạm đánh giết ai, trừ phi anh bỗng lên cơn mà kẻ nào dám đụng vào thì chỉ có nước bị anh tiễn xuống suối vàng.
Thuê hai kẻ vô vụng thật vướng víu, Thanh Phi Huy lườm hai tên bảo an rồi tự mình bước vào.
Trước mắt là Thanh Phi Hưng đang nằm lăn lộn ra đất cong người ôm bụng cười đến mức không hề biết kiệt sức.
Không hiểu làm sao nhìn thấy cảnh này đôi bàn tay Thanh Phi Huy run bần bật.
Có cảm giác ớn lạnh xộc lên khắp người khi bước chân vào căn phòng bốc mùi tanh tưởi này.
Hắn cố bình tĩnh bước đến trước mặt Thanh Phi Hưng, nhẹ nhàng đỡ anh đứng dậy.
"Anh trai à, dạo gần đây anh có gì vui lắm sao mà trông anh cười sảng khoái thế?".
Hắn dùng giọng dụ ngọt đứa trẻ con để dỗ Thanh Phi Hưng.
Khi Thanh Phi Huy chạm vào cơ thể anh đột nhiên có một dòng điện dứt khoát luồng vào bàn hắn.
Vô cùng đau nhức, hắn liền rút tay mở to đôi mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.
Không bị thương thế nhưng máu tuôn chảy không ngừng, như thể khi nãy hắn đã chạm tay vào con dao sắt bén liền bị nó khứa cho đứt tay.
"Phi Huy".
"Aa!".
Thanh Phi Huy giật nảy mình la lên mà lùi lại đằng sau vì bị Thanh Phi Hưng bất thình lình chộp lấy tay mình.
Anh đã ngưng cười dại cười khùng, bộ dạng hiện tại là một người đàn ông thân thiện với nét mặt tươi tắn.
Thế nhưng sâu xa trong đường cong nơi khóe mắt cùng đôi môi mỉm cười của anh, Thanh Phi Huy bỗng dưng rùng mình.
Tim không tự chủ được mà đập lên thình thịch.
"Tay em chảy máu rồi này".
Thanh Phi Hưng lấy trong túi quần mình một chiếc khăn tay màu xám tro thấm hết máu trong tay Thanh Phi Huy, ân cần mà lau.
Đôi tay hắn trở lại sạch sẽ, thế nhưng ngày càng run dữ dội giống như sắp không kiềm được mà tự vặn khớp bật khỏi cổ tay hắn.
Thanh Phi Huy nuốt nước bọt nhìn người trước mặt, cái gã điên cuồng cười như quỷ dữ và cái người dịu dàng dễ gần này là cùng một người sao?
Thật đáng sợ!
Bỗng dưng hắn nhớ mục đích mình đến đây liền buông thõng hai cái tay sắp rụng rời chết tiệt kia, ngồi xuống ghế bành, hắn nói: "À đúng rồi, đã hai năm rồi chúng ta không đi khám bệnh nhỉ? Mấy ngày nay ba lo lắng anh sẽ tái bệnh nên kêu em dẫn anh đi khám nè".
Nói trắng ra là dẫn đi vào phòng thí nghiệm kiểm tra tổng quan cơ thể lẫn tinh thần của anh được các nhà khoa học đảm nhiệm.
Trong hai năm qua họ âm thầm theo dõi tình trạng cùng thể trạng của anh.
Kết quả cho thấy dự án thí nghiệm quỷ của Lung Nghi không được thành công như ý muốn.
Kế hoạch triển tiêu ban đầu là kết nối bộ dây thần kinh của Thanh Phi Hưng với não chết của một tử thi đã được ướp xác bảo quản kỹ lưỡng.
Dịch chuyển linh hồn ác nghiệt oán hận chồng chất sang tử thi kia.
Nhưng suốt nửa năm thực hành cùng hỗ trợ tâm linh của Bách đại sư cho thấy không có hiệu quả.
Bởi vấn đề lớn nhất chính là Bách đại sư không hoàn toàn thuận theo phương pháp thuật chiêu hồn mà ông ta từng phổ cập đến cho các nhà khoa học.
Bách đại sư cũng không giải thích rõ ràng nguyên nhân tại sao không sử dụng thuật chiêu hồn.
Cho nên trong quá trình thực hiện từ đầu đến cuối đều do phía khoa học, chứ hướng tâm linh đóng góp chính là những điều cấm kỵ giúp bọn họ tránh được những rắc rối của nhân quả.
Từ mổ xẻ thể xác Thanh Phi Hưng đến chích mấy trăm kim tiêm chứa chất cannabis.
Ý tưởng này thật điên rồ, không ngờ đến tiến sĩ Lung Nghi lại bất chấp sử dụng thứ thuốc cấm đó.
Thế nhưng chẳng tác dụng gì, cảm thấy thiếu cái gì đó rất quan trọng mà anh ta bỏ lỡ.
"Lâu quá không gặp, Phi Hưng".
Lung Nghi đeo khẩu trang y tế vừa thấy Thanh Phi Hưng bước vào liền chào đón, cho người đỡ anh lên bàn thí phẫu thuật.
Thanh Phi Hưng chỉ gật đầu mỉm cười không quan tâm anh ta sắp làm gì mình.
Nằm xuống bàn phẫu thuật, anh nhắm mắt chuẩn bị tâm lý.
Bên tai một bên tiếng máy mốc, một bên tiếng Lung Nghi phân chia công việc cho những bác sĩ.
Bỗng nhiên có một tia điện luồng từ cánh tay chạy dọc lên bộ não ngay tức khắc phát tán khắp cơ thể.
Kim tiêm rút ra, Lung Nghi nói gì đó với mấy người kia, đám người gật đầu.
Thanh Phi Hưng bỗng cảm thấy cơ thể mình tê dại, đầu nặng trịch như ngàn tấn tạ đè lên vô cùng nặng nề.
Ngay sau đó cảm thấy cơ thể nóng ran, vô cùng ngứa ngáy khó chịu, tựa hồ vô vàn ong độc thi nhau đốt rát bên trong thể xác.
Cùng lúc đó đột nhiên anh liền mất ý thức tựa hồ hôn mê mà ngất đi.
__________
[Lời tác giả]
Cannabis (ma túy): Cần sa là chất gây hưng cảm có thể gây an thần hoặc bồn chồn ở một số người.
Lâm sàng là phụ thuộc tâm lý xảy ra khi sử dụng lâu dài, nhưng rất ít sự phụ thuộc về thể chất.
Hội chứng cai gây khó chịu nhưng chỉ cần điều trị hỗ trợ.