Mấy người cố né mấy vũng máu dịch nhầy dưới chân mà bước đến, trước mặt là một chiếc thùng xốp buộc mấy sợi dây quấn quanh.
Sờ bên ngoài cảm thấy lành lạnh, chiếc thùng xốp chắc hẳn đang ướp thứ gì đó bên trong nên mới bảo quản kỹ lưỡng đến thế.
Nghĩ mới thấy thứ bên trong thùng xốp chắc mỗi ngày đều thay nước đá bỏ vào, tuy nơi này lạnh lẽo nhưng sao mà không tan được chứ.
Giữa thế giới không một con người thế này thì ai là người bảo quản chiếc thùng?
Bọn nhân viên quỷ quái kia?
Tần Nhĩ?
Lương Tôn ghé đầu vào, dạ dày reo lên bỗng sáng mắt: "Bên trong chắc chắn có đồ ăn! Nào mau mở thùng ra đi".
Anh ta là đói bụng đến điên rồi, ở cái chỗ hôi hám gớm ghiếc thế này ai đâu mà để đồ ăn thức uống chứ.
Nếu có cũng không phải thức ăn cho người.
Lưu Vũ đang nheo mắt quan sát chiếc thùng bỗng bước lên phía trước ngăn không cho Lương Tôn mở, hắn tự tay mở.
Mọi người tụ lại quanh chiếc thùng bắt đầu tập trung xem.
Hắn lấy dao găm trong túi bên hông ra cắt dây, mở thùng.
Khí khói lạnh lẽo thi nhau bốc ra ngoài kèm theo mùi tanh ói của thứ gì đó như cá chết.
Khói lạnh tản đi, đập vào mắt họ chính là...
Mấy trăm viên nhãn cầu người đang ướp đá!
Chúng dường như có sự sống mà đồng loạt đều hướng đồng tử về phía bọn họ mà đâm chòng chọc.
Không rời khỏi họ trong cử động nhỏ nào.
"Cái mẹ gì chứ?!".
Lương Tôn hoảng hốt liền thụt lùi ra sau xém ngã.
Dĩa thịt viên lúc trước chính là lấy từ những nhãn cầu ở trong này!
Suy đoán rồi khẳng định chắc chắn chính là gã quản lý Tần Nhĩ gây ra, ông ta trông coi khách sạn này thì cái gì mà hắn không thể làm ra chứ?
Tạ Anh lấy lên một viên: "Họ ướp mấy con mắt này để phục vụ chế biến món ăn à?".
Lý Tiểu Quyên xanh mặt bịt kín miệng tựa hồ muốn nôn ọe tại chỗ.
Thứ Lưu Vũ để tâm không phải mấy nhãn cầu, thứ khiến hắn chú ý là một góc tấm vải thô bạc màu dính bẩn đang bọc cái gì đó bên trong bị mấy viên đá đè lên.
Bèn lấy ra.
Tấm vải được gấp ngay ngắn dễ dàng mở, bên trong có một tờ giấy dính loang lổ máu khô được gấp ngang và một tấm ảnh cũ kỹ đã bị xé mất phân nữa.
Nữa tấm hình là một người đàn ông mặc suit lịch lãm được chụp nữa người cầm bó bông hồng đang mỉm cười hạnh phúc đứng giữa sảnh khách sạn Thanh Phi.
Gương mặt này quen thuộc với bọn họ hơn bao giờ hết.
"Tần Nhĩ lúc trẻ à?".
Lương Tôn nhìn vào liền xác nhận.
"Cũng công nhận ông ta lúc trẻ nhìn điển trai nha, khí chất này lại giống ông chủ hơn là quản lý đấy".
Tạ Anh vứt con mắt vào lại thùng xốp mà nhận xét người trong ảnh.
Người mà họ cho là Tần Nhĩ trong ảnh có mái tóc vàng được vuốt ra đằng sau để lộ vầng trán cao hiện thị trí tuệ.
Đôi mắt biển xanh sâu sắc của người đàn ông tựa hồ muốn lôi cuốn người ta vào nhốt bên trong.
Từng đường nét tao nhã lộ trên gương mặt tạo cho người nhìn rất thiện cảm, liền có thể đánh giá đây là một người hiền lành, dễ mến.
Hình như ông ta đang đứng cạnh ai đó, tay ông ta choàng qua eo người nọ.
Nhưng nữa tấm ảnh còn lại bị xé mất nên không thể biết người đứng cùng ông ta là ai.
Mở tiếp tờ giấy, nội dung bên trong ngắn gọn vài câu.
"Bọn chúng cứ nhìn em một cách đáng ngờ...
Ánh mắt chúng hằng ngày đều dán đăm đăm vào em như thể chúng đã biết được gì đó...
Chúng biết thì làm được gì em chứ...!Không...!Em làm điều đó thật sự không sai!
Bọn chúng cứ nhìn thêm như thế em sẽ không tha cho chúng đâu".
"Chẳng lẽ là Tần Nhĩ đã giết hết những người nhìn ông ta rồi móc mắt họ ra cho vào thùng xốp ướp lạnh à?".
Tạ Anh cười nhạo nói bâng quơ.
Nếu ông ta có liên quan đến những con mắt mọc vàng bên trong và lũ quái vật thì dễ dàng gần đi đến hồi kết hoàn thành nhiệm vụ tìm ra bí mật của khách sạn Thanh Phi rồi.
Phực!
Đột nhiên thùng xốp bốc lửa cháy rực, bọn họ kinh hãi lùi ra đằng sau.
Ngọn lửa cũng nhanh chống dập tắt, khi nhìn lại cái thùng xốp vẫn nguyên vẹn.
Nhưng những nhãn cầu biến mất thay vào đó là...
"Vàng?!".
Lương Tôn đẩy mắt kính lên đi đến nhìn cho rõ, ánh mắt liền sáng phừng chất chứa rõ sự tham lam bên trong.
Một thùng vàng lấp lánh trước mặt ai mà chẳng tham chứ.
Lúc này anh ta chỉ muốn nhanh chống đem giấu hết số vàng này rồi khi thoát khỏi lời nguyền liền đem ra bán.
Chắc chắn sẽ giàu to, tắm trong bãi tiền không cần phải đi làm nhà khoa học đi nghiên cứu mấy cái tào lao nhức đầu mà mỏi mệt.
Bỗng dưng bị mấy câu nói đạo lý lúc trước của Lưu Vũ từng nói với anh ta vụt ngang đầu, tham lam trong đáy mắt liền tắt lịm sụp đổ.
Anh ta thở dài quay đi chỗ khác, cố không để tâm đến vàng lấp lánh trong thùng nữa.
Lưu Vũ liếc qua Tạ Anh đang lén lút thu hồi ngọn lửa vào lòng bàn tay.
Hắn thừa biết ngọn lửa khi nãy là do cậu làm.
Tạ Anh cảm nhận được có luồng khí sắc lạnh đang đâm vào mình, quay người liền nhếch mép với điệu bộ kiêu ngạo nhìn Lưu Vũ.
Biểu cảm hắn lạnh tanh không muốn tranh chấp với cậu, bỏ đồ vật vừa tìm vào túi đeo bên hông xong liền quay lưng bỏ đi.
Bỗng trước mặt hắn xuất hiện một cô gái.
"Hiểu Hân, ông Bách xong việc rồi à?".
Lý Tiểu Quyên đi đến.
Bách Hổ phía trước bước đến, theo cạnh ông là chú cún tiểu Vương đang vẫy đuôi.
Tiểu Vương thấy Tạ Anh liền cong đuôi nhảy đến chạy vòng quanh chân cậu, thấy chú cún chết dẫm này vẫn an toàn cậu cũng mừng mà xoa đầu nó.
Ông cầm trên tay một lá bùa bằng đồng liền hướng đến Viên Viên.
Con quái vật tròn ú liền biến thành làn khói bay vào lá bùa, phong ấn bên trong.
Lương Tôn tái mặt khi nhìn thấy cô gái bên cạnh Lý Tiểu Quyên, không kiềm được cơn kinh hãi liền thốt lên: "Hiểu...!Hiểu Hân?! Không thể nào!!!".
Lưu Vũ cùng Tạ Anh cũng thấy lạ, rõ ràng ba người bọn họ đã chứng kiến cái đầu kinh dị máu me be bét của cô ta lăn lóc dưới đất.
Người đã chết thế mà bây giờ lại nguyên vẹn xuất hiện ở đây.
Hiểu Hân vốn dĩ đã dùng hết mạng kê hồi sinh, thế quái nào lại...
"Trả lại đây!".
Cô bỗng vụt nhanh đến trước mặt Lương Tôn, ánh mắt vô hồn trợn trừng anh ta như thể muốn bóp chết anh tại chỗ.
Lương Tôn giật thót người liền loạng choạng ngã ra đằng sau, may là đụng vách tường nếu không ngã xuống bãi phâ.n bên dưới rồi.
Anh ta mấp máy môi không nói thành tiếng.
"Lương Tôn lấy gì của em sao Hân Hân?".
Lý Tiểu Quyên giống như chiếc phao cứu sinh của anh ta, đi đến bên cạnh Hiểu Hân hỏi han.
Hiểu Hân bỗng đổi mặt như lật bánh tráng, vẻ mặt ngây thơ như vừa bị bắt nạt quay người qua nắm tay Lý Tiểu Quyên mà lắc lắc: "Chị Quyên ơi, anh ta lấy đồ của em á".
"Tôi...!Tôi không hề lấy gì của cô, đừng có mà vớ vẩn!".
Lương Tôn toát mồ hôi lạnh, cố lấy lại bình tĩnh liền đẩy Hiểu Hân ra khỏi Lý Tiểu Quyên.
Kéo cô người yêu đi về phía mấy người kia bỏ lại Hiểu Hân đứng một mình.
Lương Tôn đứng giữa mấy người giải thích, tay chỉ trỏ Hiểu Hân: "Cái con nhỏ Hiểu Hân này không phải là người! Rõ ràng lúc đó tôi đã thấy cô ta chết rồi! Cô ta dùng hết mạng kê rồi thế quái nào chết rồi vẫn sống?!".
Anh ta hướng đến Lưu Vũ và Tạ Anh: "Này tôi nói đúng không? Hai người khi đó cũng thấy mà".
"Cậu ta nói không sai".
Lưu Vũ không một chút lay động trả lời.
Hắn đảo nhìn Bách Hổ: "Ngươi không thấy kỳ lạ sao?".
Bách Hổ chống gậy đi đến trước mặt hắn, ông ta lia mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Cây gậy của ông ta đột ngột phi đến chỉa thẳng vào hắn, Lưu Vũ nhạy bén liền né sang một bên trừng ông ta.
Cây gậy quay về tay ông ta tiếp tục để ông ta chống, Bách Hổ nhếch mép cười sau đó gật đầu như vừa thử cái gì đó với hắn rồi xoay người đi chỗ khác.
Hành động này của ông ta làm nhiều người hoang mang, Lưu Vũ là nạn nhân càng khó hiểu.
"Này".
Tạ Anh xuất hiện sau lưng Hiểu Hân liền xách cổ áo cô lên.
"Cô có đúng là Hiểu Hân không?".
Hiểu Hân cự quậy vẫy đạp trong không trung, bộ dạng sắp sửa khóc đến nơi: "Mọi người sao vậy? Là tôi thật mà!".
"Hừ! Tôi nhớ cô đâu có yếu đuối đến mức này đâu? Hay là quỷ ma nào hóa thành rồi?".
Mùi nghi ngờ tỏa ra nồng nặc từ cậu.
Hiểu Hân bỗng im bặt không cử động nữa, Tạ Anh nhướng mày.
Không lẽ con yêu quỷ này chột dạ sao?
Đột nhiên vai cô ta run lên, Tạ Anh cảnh giác liền thả cô ta xuống đi ra trước mặt xem cô ta định làm gì.
Tạ Anh: "?".
Hiểu Hân khóc thút thít trông đáng thương vô cùng, Lý Tiểu Quyên kéo cậu ra dỗ dành cô.
"Bọn họ bị hâm, em đừng khóc".
Lưu Vũ bỗng hỏi: "Lý Tiểu Quyên, Hiểu Hân vẫn luôn ở cạnh cô ngay từ đầu?".
Lý Tiểu Quyên gật đầu liền đáp: "Đúng vậy, em ấy vẫn luôn đi cùng chúng tôi ngay lúc đầu cùng nhau đi làm nhiệm vụ".
Cô nói: "Nhiệm vụ của chúng tôi là đi tìm các anh, mấy người các anh mất tích giờ cũng tìm được hết rồi giờ thì...".
Đang nói đột nhiên cô nhớ ra thiếu cái gì đó: "Tạ Thành đâu?!".
Nghe nhắc đến tên anh, Lưu Vũ rũ hàng mi dài che đi nữa đôi mắt phượng buồn bã.
Tự trách, người bạn bên cạnh cũng không bảo vệ được.
Hắn khẽ nói: "Mất tích rồi".
Không ngờ một kẻ lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh tanh, bộ dạng âm hiểm lạnh lùng thế mà cũng có lúc chưng ra dáng vẻ này.
Tuy không thể đoán hắn đang nghĩ gì nhưng đôi mắt hắn đã nói lên tất cả.
Lý Tiểu Quyên nhíu mày: "Vậy nhanh đi tìm cậu ấy thôi".
Nhóm người cũng đã tập hợp đủ, không ai bị thương, điều dị thường ở đây chính là Hiểu Hân.
Mấy người trong lòng đều không khỏi cảnh giác cô ta.
Đủ người giờ chỉ thiếu mỗi Tạ Thành.
Sau khi kể lại hành trình của nhóm Lưu Vũ cho mấy người kia nghe thì cả nhóm cũng nắm bắt được phần nào manh mối.
Cũng nôm na đoán được kẻ chủ mưu gây ra những thứ kinh dị và bắt cóc Tạ Thành chính là Tần Nhĩ.
Hành trình của nhóm Bách Hổ có vẻ bình yên hơn bởi ông ta là pháp sư có thể dễ dàng diệt ma rồi tìm chỗ trốn an toàn.
Bách Hổ vốn dĩ buồn chán với cái lời nguyền nên không mấy quan tâm đi tìm manh mối, luôn tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi chờ đồng đội tìm manh mối thì ông ta mới tham gia đóng góp ý kiến.
Nhiệm vụ lúc trước kia, cũng là cả đám người đi tìm manh mối tung tích, còn ông ta thì ở yên một chỗ dưỡng sức già.
Nhưng lại là đầu mối của cả nhóm, còn là pháp sư nữa chứ nên hoàn thành nhiệm vụ đều do ông ta.
Khi đó ông ta cũng không chọn cùng đám người kia tiếp tục hành trình, ông ta chọn một mình sinh tồn.
Để xem có đồng đội nào giúp ông ta có hứng thú đồng hành chung không.
Giờ thì làm nhiệm vụ mới với nhóm người kỳ lạ như Lưu Vũ và Tạ Anh ông ta cũng bắt đầu thấy thú vị.
Để xem hai tên quỷ quái này có khiến ông thay đổi tâm tính không.
Chia sẻ lẫn nhau xong Bách Hổ định dẫn nhóm người đi ra khỏi đây bằng một lối thoát khác, bỗng nhiên Lưu Vũ lên tiếng: "Chúng ta nên đi thu thập manh mối ở đây trước đi".