Là chìa khóa đêm hôm qua cậu nhặt được dưới chân cầu thang sảnh.
Trong cái khó được của nó.
Đưa lên trước mặt Lưu Vũ: "Chìa khóa này anh nói dùng để mở tầng hầm đúng không?".
Biểu cảm không lường được, hắn nói: "Đoán đại, chìa khóa này có thể mở cửa khác không nhất thiết là tầng hầm".
"Gì?".
Cậu nheo mắt lườm hắn.
Vậy mà ngay lúc đó cậu lại tin thật! Cứ tưởng thằng cha này sống già kinh nghiệm mấy chục năm thì cái quái gì cũng biết được trước.
Ai mà ngờ bây giờ đứng đây ngơ mặt ra nói đoán đại.
Thôi bình tĩnh nào, chấp nhận: "Thế chìa khóa này mở cửa gì?".
"Thử mở mấy cửa bị khóa xung quanh, coi cái nào được thì mở".
Hắn ngồi xuống ghế thong thả làm điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ dưới ánh đèn pin, hắn đưa điếu cho cậu và Lương Tôn: "Hút đi cho đỡ đói".
"Hề hề, cảm ơn nhưng tôi không biết hút thuốc".
Lương Tôn gãi đầu cười trừ.
Hắn không nói gì nhướng mày với cậu, Tạ Anh nhận lấy điếu thuốc.
Bật lửa trong tay hắn bật lên, cậu khom người cho đầu điếu thuốc tiếp xúc ngọn lửa.
Đứng dựa trụ nhả khói, cái tướng rất bất cần đời.
Lương Tôn gãi gãi đầu, nói: "Vậy chúng ta đi làm nhiệm vụ được chưa?".
Anh ta trông như cún con đứng giữa đại lang và đại hổ, áp lực tạo ra khoảng cách khiến anh ta sợ hai người này hơn là sợ bọn ma quỷ kia.
Nhất là bây giờ đây, bộ dạng hai người rất dửng dưng không quan tâm những thứ không phải con người trong này.
Cậu ngửa đầu, ánh mắt liếc xuống Lương Tôn: "Dưỡng sức lát tiếp tục".
Tự dưng bị ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta cảm thấy hơi quéo trong người liền im lặng không nói gì mà ngồi xuống ghế giả vờ lấy mắt kính ra lau.
Thịch!
Làn khói vừa nhả ra đột nhiên Tạ Anh ngã quỵ xuống sàn, đen mặt ôm tim.
"Cái..
Cái quái gì?".
"Này cậu có sao không?!".
Lương Tôn đeo kính lên liền đến đỡ lấy cậu.
Mặc dù có hơi sợ cậu nhưng mà làm đồng đội của nhau rồi, muốn thân thiết hơn thì không thể bỏ mặc được.
Cậu cảm thấy mọi thứ bên trong cơ thể nặng nề đau đớn vô cùng tựa như ngàn búa đập bẹp ruột gan.
Liền quăng điếu thuốc, gượng người loạng choạng đứng dậy chân dập mồi lửa.
Ngồi phịch ra ghế đỡ đầu: "Điếu thuốc ở đâu ra vậy? Tại sao tôi lại đi hút thuốc chứ?".
Lương Tôn bên cạnh khó hiểu: "Thì cậu đã nhận lấy điếu thuốc từ anh Lưu rồi hút chứ sao?".
Biểu cảm Lưu Vũ lạnh tanh không một tí cảm xúc, hắn gạt tàn thuốc bắt chéo chân tựa lưng ra ghế, tay chống cằm nhìn cậu.
Đôi mắt phượng hổ phách lóe lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Cậu rùng mình, cơ thể giật lên rồi im bật ngã lưng ra ghế ngửa đầu thở gấp.
Đồng tử lóe lên ánh sắc đỏ tươi ý muốn giết hắn ngay lập tức.
Bỗng nhiên có một luồng khói đỏ thoát ra cơ thể cậu rồi bay lên không trung đột ngột lao nhanh thành một tia lửa đâm xộc vào nhập tràn trong người chiếm lấy thể xác một lần nữa.
Đầu óc cậu lênh đênh, cảm giác cơ thể bay bỗng.
Chứng kiến cảnh này Lương Tôn vô cùng kinh hãi liền nhảy qua sau lưng Lưu Vũ.
Hắn lại hút thuốc: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại nhập vào người cậu bé này?".
Cậu im lặng không đáp cũng không động tay động chân mà cứ liếc hắn.
Lưu Vũ nhả khói lấy hộp thuốc để trên bàn, nói: "Ngoài công dụng là thuốc lá để hút nó còn có thể giúp ta phân biệt được kẻ nào là quỷ kẻ nào là người".
Mắt phượng sắc bén ghim chặt cậu.
Tạ Anh vuốt mặt nhắm mắt thở dài: "Ta không nói đó, rồi sao? Ngươi định làm gì ta?".
Cậu nhếch mép: "Ha..
Ta ngay từ đầu vốn đã ếu thuận mắt ngươi rồi mà bây giờ ngươi lại cố tình làm ta đau".
Khí tức màu đỏ dần dần lại người cậu, hai đấm tay siết chặt cậu liền lao đến tấn công Lưu Vũ.
Hắn nhạy bén nhảy ra vòng đằng sau tóm cổ cậu, một tay ghìm chặt hai tay cậu, đè cậu dưới đất.
Tạ Anh nằm sấp nghiêng mặt giãy giụa, giận dữ.
Sức Lưu Vũ vô cùng lớn, nhẹ nhàng bắt được một tên nhóc to con như cậu.
"Con mịa nó!".
"A!".
Hắn bẻ tay cậu khiến cậu không còn sức chống cự.
Nằm im, cậu nhắm mắt.
Giọng nói bỗng nhỏ nhẹ: "Ta không có hãm hại ai hết, ta chỉ muốn bảo vệ Tạ Thành Thành".
Hắn: "........".
Lặng thinh nhìn cậu bằng ánh mắt đăm chiêu.
Hơi nới lỏng tay nhưng hắn vẫn không khỏi cảnh giác.
"Ngươi cảm thấy may mắn mà gặp ta đi, nếu là Bách Hổ chắc bây giờ linh hồn ngươi không ở đây đâu".
Hắn hừ một tiếng rồi buông cậu ra đứng lên.
Tạ Anh mệt mỏi ngồi dậy xoay xoay cánh tay bị bẻ, phút chốc ngay lại khớp, bình thường trở lại.
Đúng là bị nhập thật nhưng chính chủ là cậu vẫn có thể nhìn thấy và lắng nghe mọi thứ và có thể cử chuyển hành động chứ không hoàn toàn như những người bị nhập khác mà mất ý thức khi tỉnh táo lại không nhớ chuyện gì xảy ra.
Chỉ là đầu óc và khẩu miệng cậu đều không tự chủ thôi.
Đứng lên phủi bụi trên người, vuốt tóc lại siết chặt gậy bóng chày trong tay.
Và mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra.
"Đi thôi".
Ngưng, lại nói tiếp: "Đừng ai kể gì cho anh ấy nghe".
Lưu Vũ lạnh lùng.
Lương Tôn không dám đến gần cậu vì chuyện vừa rồi.
Cậu không phải bị đa nhân cách, nhưng hiện trạng này lại bị Tạ Thành phán là mắc bệnh tâm lý cần chữa trị.
Chắc sau này phải nói sự thật với anh, nhưng sợ nói ra thì linh hồn này còn có thể ở bên cạnh anh nữa không?
•
Quay lại làm nhiệm vụ, Tạ Anh là người giữ chìa khóa.
Cậu dẫn đầu soi đèn tìm đường, thử dùng chìa khóa mở cửa dẫn ra sân sau khách sạn.
Lạch cạch.
Không đút chìa khóa vào được.
Linh cảm cho cậu biết rằng nên mở cửa dưới cầu thang, cậu liền đi qua.
Cánh cửa mở ra, gió lạnh thông qua hành lang tối hun hút tạt ra ngoài.
Sâu bên trong có bóng dáng một sinh vật người còm nhom cao ngoác, da thịt đỏ tươi lòi lõm xiêu vẹo đang lao ra.
Lương Tôn tái mét mặt mày nhảy ra sau lưng Lưu Vũ: "Cái mịa gì thế?!".
Cậu vung gậy lên ánh lửa đỏ xẹt qua không trung, con quỷ trước mặt nát đầu ngã xuống bất động.
Định đá đá xem con quỷ chết hẳn chưa thì đột nhiên ở dưới chân, nó tan biến hòa hạt khí vào không khí.
Máu me nhày nhụa dưới sàn khô ran chớp mắt cứ như con quỷ này chưa từng xuất hiện.
Tạ Anh nhíu mày, nhặt vật phát sáng dưới đất lên.
"Vàng?".
Lưu Vũ lên tiếng: "Cất kỹ đi sau này cần thiết".
Cậu không nghĩ ngợi gì thảy viên vàng qua cho hắn: "Ngươi cất đi".
Lưu Vũ: "........".
Vậy là trong túi đã có bốn viên.
Cậu nhướng mày: "Giờ đi lối nào đây ông chú?".
Hắn quan sát ba lối đi, nghĩ đến lối đi bên trái còn rất nhiều ngã rẽ và cửa hắn chưa khám phá, lúc đó đi theo đuôi tên nhân viên phục vụ đáng ngờ kia nên tìm thấy lỗ thủng trên trần.
Bên trên hẳn có điều gì đó quan trọng cho nhiệm vụ lần này.
"Đi bên này đi".
Hắn hất cằm qua ngã rẽ bên trái.
Đi theo những gì hắn chỉ dẫn, đến cầu thanh, đi lên trên cậu đứng lại lướt ánh đèn xung quanh.
"Này ông chú, những thứ này vốn có sẵn ở đây sao?".
Lưu Vũ hơi nhíu mày đi lên, trước mắt là những con ma nơ canh không đầu mặc trang phục nhân viên phục vụ nam có nữ có xếp theo hai hàng hai bên tường.
Lương Tôn đi lên cũng ló đầu nhìn, cảnh tượng trước mặt làm anh ta giật mình vì nhìn nhầm mấy ma nơ canh thành quỷ.
Cả ba đi ra đứng giữa hành lang.
"Những cái này ngay từ đầu không có".
Lưu Vũ lia mắt quan sát.
"Thế..
Thế ai đã đặt chúng ở đây vậy?".
Lương Tôn chen vào giữa hai người.
Tạ Anh đi đến trước một con ma nơ canh, nhìn từ trên xuống dưới.
Âm thầm đánh giá.
Dưới ánh đèn pin có thể thấy mấy bộ quần áo của những con ma nơ canh cũ kỹ dính đầy bụi bẩn, có những dấu vết giống như vết máu đã khô.
"13 ma nơ canh, 6 nam 7 nữ".
Hắn dừng lại tại ma nơ canh mặc trang phục nữ.
Quần áo có vài chỗ tả tơi, đứng gần có thể ngửi thấy mùi tanh mốc khó chịu cực kỳ.
"Khụ khụ!".
Lương Tôn thử giở váy một ma nơ canh lên, bụi bậm bay ra tứ tung ra khiến anh ta ho sặc sụa.
Dưới váy ma nơ canh bỗng rớt thứ gì đó xuống cái phịch, tò mò anh ta khom người nhặt lên.
Trong ánh đèn pin mờ mờ của Tạ Anh đứng ở hàng đối diện, mặt mày anh ta tái xanh kinh hãi với thứ trong tay mình.
"Á á á!!!".
Anh ta hét lên liền ném thứ đó ra, nó lăn lóc trúng chân Lưu Vũ.
Hắn nhặt lên: "Bàn tay?".
Bàn tay thô to có vẻ của đàn ông, bị mất ngón út.
Có dấu vết dao bị lục hay rỉ sét gì đó cắt vào, hình như cắt khó mượt nên da thịt bám víu lủng lẳng ở vết thương.
"Chắc người này lúc sống gây không ít chuyện với giang hồ cho nên vừa bị chặt ngón út vừa bị chặt bàn tay".
Tạ Anh khinh miệt chủ nhân bàn tay.
Gương mặt lạnh tanh liếc mắt nhìn cậu, hắn im lặng lật ngửa bàn tay lên xem.
Dưới ánh bật lửa liền thấy trên ba ngón tay viết một con số mờ nhạt.
"7 2 2".
Hắn đọc lên
"Gì thế? Mật khẩu à?".
Cậu đoán.
"Dùng để mở cửa hoặc đồ vật bị khóa bằng mã".
Hắn nói.
Tạ Anh: "Ồ".
"........".
Thường thường vào những lúc Lưu Vũ giải thích xong điều gì đó thì luôn có Lương Tôn kẻ hùa theo khen ngợi nhiệt tình mặc dù anh ta đang rất sợ hãi.
Thế nhưng lúc này đây lại không nghe thấy anh ta nói gì.
Cậu quơ đèn qua chẳng thấy anh ta đâu.
Hành lang tĩnh lặng bây giờ chỉ còn lại hai người.
"Cái tên thỏ đế này lại chạy trốn đi đâu..".
Đang nói đột nhiên đồng tử cậu lóe lên ánh sắc đỏ tươi, cau mày nhìn cái bóng đen ở cuối ngã rẽ.
Cái bóng đứng im re không thấy nhúc nhích.
"Này".
Lưu Vũ bỗng vỗ vai cậu.
Hắn nói: "Đi thôi".
Hắn không hề quan tâm sự xuất hiện của cái bóng đen phía trước cứ bước đi.
Tiếng chân hai người vang khắp hành lang tối đen, chỉ nhờ ánh đèn pin soi đường.
Cả hai đi đến càng gần nó, dưới ánh đèn pin thì thấy dáng vóc một người đang đứng quay lưng.
"Lương Tôn?".
Tạ Anh nhíu mày.
Anh ta không đáp cũng không quay lại, cậu hơi bực liền nắm vai anh ta.
"Khục khục khục!".
"Há há há há!! Hết hồn chưa?".
Lương Tôn quay phất người lại cười rất vui sướng dọa được Tạ Anh.
"Hahaha! Cậu tưởng tôi là ma đúng không?".
Anh ta ôm bụng cười hả hê.
Cứ tưởng cậu giật mình nhưng không, Tạ Anh bực mình đấm anh ngã ra đó.
"Cái tên chết nhát vớ vẩn này lo mà tập trung làm nhiệm vụ đi!".
Cú này đau buốt lắm đó nha, Lương Tôn lòm khòm đứng dậy loạng choạng dựa vách tường đẩy mắt kính lên.
"Đùa thôi mà sao căng vậy?".
Lương Tôn nói.
Tên thỏ đế này sao lạ thế ta? Nhớ bình thường anh ta rụt rè sợ cậu mà, thế mà ăn cú đấm của cậu vẫn có thể đứng dậy nói chuyện.
Chẳng lẽ anh ta cầm cái bàn tay người kia xong hoảng quá liền bị điên luôn à?
Ba người đi tiếp, trước mặt xuất hiện thêm hành lang cũng có hai hàng ma nơ canh.
Khách sạn này thích chơi búp bê à mà đặt nhiều ma nơ canh thế?
Chỉ có mấy con ma nơ canh thôi không có thêm manh mối hay đồ vật gì, ba người bỏ qua tiếp tục đi.
Ngã rẽ, ba người lại đi ra một hành lang cũng có hai hàng ma nơ canh giống hệt hai hành lang trước.
Có cảm giác quái dị giữa không gian tối om lạnh lẽo này.
Cảm thấy có những ánh mắt đang dõi theo từng bước đi, từng nhất cử nhất động của cả ba.
Nhưng giữa hành lang này chỉ có ba người làm gì còn ai...
Không, có 13 ma nơ canh không đầu.