“Trịnh thượng thư cũng thật là già quá nên hồ đồ rồi, đã cáo lão từ quan, tấu chương ban thưởng cũng truyền xuống rồi, vậy mà hôm qua còn trước mặt mọi người cầu tình cho Dũng Nghị hầu phủ tại nghị sự nội các nữa. Có ai không biết hiện tại thánh thượng đang nổi nóng chứ? Chuyện này hắn thật đúng là không biết nhìn tình thế. Không phải sao, hắn nói xong thánh thượng liền nổi giận. Mình hắn gặp nạn không quan trọng, ngược lại liên lụy đến một đám đồng liêu, ai nấy đều lo lắng hãi hùng, aiiiii...” Trần Doanh thở dài một tiếng. Than xong vẫn không khỏi dò xét thần sắc Tạ Nguy ngồi đối diện.

Đây là tại Tạ phủ.

Chiều hôm qua, trong khi nội các nghị sự đã xảy ra tranh chấp, suýt nữa thì gây chuyện lớn. Nhưng lúc đó Tạ Nguy hình như đi Phụng Thần điện dạy nữ học sinh nào đó, không ở nội các, do đó không bị liên lụy tới chuyện này. Trần Doanh nhịn không được mà nghĩ trong chuyện này liệu có huyền cơ gì không. Cho nên thừa dịp sáng nay không cần lên triều sớm, tranh thủ đưa bái thiếp đến gặp Tạ Nguy, tự thuật lại chuyện xảy ra hôm qua, dò xem ý vị thiếu sư đại nhân này thế nào.

Tạ Nguy dù không có mặt ở nội các thời điểm đó, nhưng mọi chuyện đều nhất thanh nhị sở. Thái giám đến thiên điện Phụng Thần điện lúc đó đã bẩm rõ tình huống cho hắn. Cho nên khi nghe Trần Doanh nói những lời này, hắn không mấy kinh ngạc, chỉ nói: “Chính là bởi vì Trịnh thượng thư đã cáo lão hồi hương, tấu chương truyền xuống rồi, coi như gần đất xa trời, nên vướng bận ít hơn những người khác, mới dám làm ra chuyện như vậy. Đổi lại là kẻ khác sợ còn phải lo lắng mũ miện trên đầu, ấn tín bên hông có giữ được hay không. Thánh thượng mặc dù tức giận, nhưng cũng đề phòng miệng lưỡi thiên hạ, nên sẽ không đến mức xử phạt Trịnh thượng thư quá nặng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play