Không, thật sự là “Cách một đời người”. Kiếp trước, từ sau khi Trương Già vào tù, nàng đã không gặp hắn nữa; đời này cũng chỉ nhìn nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi trong đêm mưa nhạt nhòa lần trước ở Tầng Tiêu lâu. Mà nay người đã gần trong gang tấc. Nàng nhìn lên bóng lưng hắn, anh tuấn mà lãnh mạc, dù là lúc hành lễ với Tiêu thái hậu trên điện, lưng vẫn thẳng tắp, toát ra khí khái sáng láng. Trong khoảnh khắc đó, nàng suýt nữa rơi lệ.
Mặc dù không biết tại sao Trương Già lại xuất hiện ở đây, trong lòng cũng biết hắn lúc này nhất định không biết nàng, nhưng chỉ cần hắn đứng đó, trước mặt nàng, hỗn loạn cùng nguy hiểm của thế gian này như bỗng nhiên tiêu tán hết, chỉ còn lại ôn hòa và an nhiên. Như ngày mưa thong dong cùng lười biếng, người ngồi trong góc ngắm mưa huyên náo xung quanh mà hưởng thụ chút an bình ngắn ngủi.
Đã từng, nàng oán trách ông trời quá bạc bẽo với nàng, cho nhiều, cũng lấy đi rất nhiều; nhưng giờ khắc này, nàng lại muôn phần cảm kích. Cảm tạ ông trời cho nàng được gặp lại Trương Già. Khương Tuyết Ninh khe khẽ nhắm mắt, khóe môi lại cong lên dáng tươi cười đơn thuần vui vẻ, như không chút quan tâm đến hoàn cảnh nguy hiểm trước mặt.
Nội cung cùng triều đình xưa nay phân biệt ranh giới rõ ràng, nếu không có đặc lệnh không cho phép ngoại thần tới hậu cung. Bây giờ mặc dù phải tra án lớn, lại còn do thái hậu nương nương tự mình nhờ, nhưng giờ phút này rất nhiều cung nga nữ quan hầu hạ trong cung, thấy hai người Trần Doanh, Trương Già đều cúi đầu ẩn giấu kinh hoảng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT